Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 309: Dự cảm trở thành sự thật




“Ngươi nói cái gì? “Bàng Sách đặt tiểu tứ tử xuống đất giữ lấy hạ nhân hỏi.

“Đại công tử, đại công tử, vừa rồi lão gia đi cùng phu nhân tới Tịnh Viên, thế nhưng lúc đi ra thì nói đau ngực, nhưng lại không muốn làm lỡ sinh nhật của tiểu thư nên không thể không tới, thế nhưng vừa mới đi được một bước liền ngã trên mặt đất, phu nhân nói ngài và tiểu thư mau mau đi tới xem đi, thái y cũng sắp tới rồi.”

Bàng Lạc Tuyết nghe xong lập tức chạy đi.

Tiểu tứ tử nhặt hà bao trên đất lên, hướng về phía Bàng Sách đang sững sờ nói: “Ca ca, nhanh lên một chút, chúng ta đi xem phụ thân ra sao.”

Bàng Sách gật đầu, ôm lấy tiểu tứ tử chạy về phía sau.

“Chuyện này là thế nào? Tại sao đại công tử cùng nhị tiểu thư Bàng gia đều đi về phía sau.”

Tân khách không hiểu hỏi.

“Không bằng đi xem một chút đi, chủ nhân gia đều không có ở đây.”

Liên Diệp và Liên Ngẫu cũngnhanh chóng tới trước nói: “Đến đây, tiểu thư có một số việc cần xử lý, hôm nay chúng ta đã chuẩn bị rượu ngon thượng hạng cùng ca vũ mời mọi người.”

Mọi người thấy ngày hôm nay những mỹ nhân đứng đầu bảng của Thúy Vi Lâu đều tới, vô cùng kinh ngạc, đây chính là chuyện tốt vạn năm cũng không có, đây là những mỹ nhân đứng đầu bảng của Thúy Vi Lâu, dù ngươi cầm vạn bạc cũng không thèm để ý đến ngươi, vậy mà bây giờ lại đều khiêu vũ ở chỗ này, bước chân của mọi người đều chần chờ một chút.

Bàng Lạc Tuyết vừa chạy vào sân liền thấy Bạch Chỉ Bạch Đinh đang quỳ dưới đất, sự chán ghét trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, nàng hận nhất chính là người của nàng phản bội nàng, hai người kia là nàng nể mặt Dự vương nên mới không giết.

“Các ngươi đi đi, bây giờ ta cũng không có tâm tình để ý đến các ngươi.”

Bạch Chỉ nhìn Bàng Lạc Tuyết, đôi chân quỳ dưới đất đã sớm chết lặng.

Bạch Chỉ và Bạch Đinh quỳ trên mặt đất nhìn Bàng Lạc Tuyết dập đầu một cái: “Tiểu thư, xin hãy cho chúng ta một cơ hội.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người quỳ trên mặt đất cũng đau đầu: “Đứng lên đi, tạm thời đi theo ta.”

“Vâng, tiểu thư.”

Bàng Lạc Tuyết bất chấp chạy một mạch đến chủ viện của Bàng Quốc Công.

Dương thị lo lắng, nhìn hô hấp của Bàng Quốc Công càng ngày càng yếu, một ngày phu thê trăm năm ân nghĩa, nói như thế nào hắn cũng là phụ thân của hai đứa con của nàng.

“Nương. Sao phụ thân Di?en$dan$l@q?d

lại thành như vậy, sao lại trở thành cái dạng này?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công nằm ở trên giường. Thái y đã tới, ở một bên chẩn mạch.

“Ta cũng không biết. Ta với phụ thân ngươi mới vừa từ Tịnh Viên đi ra hắn đã nói ngực đau.”

Đại phu nhân gấp gáp nói.

Bàng Lạc Tuyết tiến lên nhìn, người chẩn mạch là một lão thái y ở thái y viện: “Thái y, phụ thân ta thế nào rồi?”

Thái y cau mày lắc đầu: “Lẽ ra thân thể Quốc công gia không có gì đáng ngại, nhưng bây giờ đột nhiên lại bị suy tim. Nhiều năm như vậy mà lão hủ vẫn chưa từng thấy qua tình huống này.”

Bàng Sách vừa đến cửa thì đụng phải lão phu nhân, Bàng Quốc Công là người lão phu nhân yêu thương nhất, dù sao cũng là hài tử của mình hoài thai mười tháng sinh ra.

“Chấn nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?”

Lão phu nhân hỏi.

Dương thị tiến lên đỡ lão phu nhân. Lão phu nhân đẩy Dương thị ra.

Dương thị suýt chút đã ngã xuống đất, Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Sách còn có tiểu tứ tử nhanh chóng tới trước đỡ Dương thị dậy.

Bàng Lạc Tuyết nhìn lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, tại sao người có thể đối xử với mẫu thân cháu như vậy.”

Lão phu nhân nhìn Bàng Quốc Công: “Chấn nhi, ngươi nhìn nương đi, ngươi nhìn nương một chút đi, về sau nương sẽ không ép ngươi cưới người khác nữa, ngươi muốn cưới ai thì cứ cưới người đó.”

Lão phu nhân vuốt mặt Bàng Quốc Công, khuôn mặt già nua nhìn con trai mình, phảng phất như đang nhớ về ngày trước.

“Thái y, con ta thế nào rồi?”

Lão phu nhân nghẹn ngào.

“Thưa lão phu nhân. Quốc công gia lao lực quá độ, lão phu cũng không có cách nào.”

Thái y bất đắc dĩ nói.

“Thái y, ngươi nhất định phải cứu sống quốc công gia, hài tử của ta, ngươi mau tỉnh lại đi.”

Lão phu nhân nói.

Bàng Lạc Tuyết tiến lên hướng về phía lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, ngươi cứ ra ngoài trước đi, cứ để cháu lo.”

Bàng Lạc Tuyết hướng về phía Bạch Chỉ nói: “Lấy ngân châm trong phòng ta tới đây.”

Lời nói của Bàng Lạc Tuyết khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

“Tuyết nhi, ngươi?”

Lão phu nhân kinh ngạc chỉ vào Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết bắt mạch, mạch tượng này đúng thật là suy tim. Nhưng là vẫn có một chút gì đó lạ lạ, Bàng Lạc Tuyết vẫn cảm thất có chút bất đồng.”

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ là trúng độc sở trí. Xem ra thực sự giống như suy tim.”

“Tiểu thư, ngân châm đây.”

Bàng Lạc Tuyết cầm một cây kim vàng nhằm vào Bàng Quốc Công, hướng về phía thái y nói: “Phiền thái y giúp ta một chút.”

Thái y kinh ngạc nhìn ngân châm trong tay Bàng Lạc Tuyết: “Nhị tiểu thư, chẳng lẽ ngươi muốn dùng ngân châm để châm cứu?”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu.

“Nhị tiểu thư có chắc hay không. Cách này rất mạo hiểm?”

Thái y kinh ngạc nói.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu: “Hiện tại cũng không có cách nào, nhưng bây giờ phụ thân như vậy cái gì cũng không nhìn ra được, thân thể phụ thân tốt như vậy, tại sao lại như vậy? Ta die$nd@n#l%q?d cảm thấy được trong chuyện này nhất định có mờ ám.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn ngân châm trong tay mình, hướng về phía huyệt đạo của Bàng Chấn, mồ hôi hột từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Sao Tuyết nhi lại biết y thuật?” Lão phu nhân không vui hỏi.

“Tuyết nhi thích y thuật, cho nên có học một chút!”

Bàng Sách nói.

Lão phu nhân nhìn mồ hôi trên trán Bàng Lạc Tuyết: “Hừ. Chuyện nữ nhi thì không biết, biết cái này có ích lợi gì!”

Dương thị nhìn lão phu nhân nhíu mày: “Lão phu nhân, hiện tại Tuyết nhi đang cứu lão gia, ngài nên an tĩnh lại đi!”

Lão phu nhân nhìn từng cây, từng cây ngân châm đâm xuống người Bàng Quốc Công, vô cùng lo sợ!

“Tuyết nhi, ngươi có nắm chắc hay không?” Lão phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết cắm từng cây châm, chỉ chốc lát sau, trên đầu Bàng Quốc Công đều là kim châm.

Lão phu nhân nói một câu, làm cho Bàng Lạc Tuyết run tay, lập tức Bàng Quốc Công chảy máu.

Lão phu nhân lập tức tức giận hét lên: “Tuyết nhi, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi xem ngươi đến cùng có hiểu hay không? Hiện tại phụ thân ngươi đang chảy máu kìa!”

Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn lão phu nhân: “Câm miệng!”

“Dương thị, thật lớn mật! Ngươi xem ngươi giáo dục nữ nhi thật tốt! Nha đầu lớn như vậy mà một chút giáo dưỡng cũng không có!”

Dương thị còn chưa mở lời, thái y không nhìn nổi: “Lão phu nhân, đây là cách duy nhất có thể giúp Bàng Quốc Công kéo dài tính mạng, lão phu dám cam đoan, toàn bộ Đông Tần cũng chỉ có công chúa biết cách này, cách này yêu cầu phải tập trung cao độ, lão phu nhân vẫn là an tĩnh một chút đi!”

Sắc mặt lão phu nhân thoạt đỏ thoạt trắng, nhìn mồ hôi trên trán Bàng Lạc Tuyết, hừ lạnh một tiếng!

Bàng Sách đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Đại phu nhân, mới phát hiện vừa rồi lão phu nhân đẩy một cái, trán Dương thị bị va đập một chút, đã sớm sưng đỏ.

“Mẫu thân, người không sao chứ. Trán người sưng đỏ lên rồi.” Bàng Sách lo lắng hỏi.

Ánh mắt Dương thị đều dán trên người Bàng Lạc Tuyết và Bàng Quốc Công. Lắc đầu: “Đừng làm ảnh hưởng đến muội muội ngươi, ta không sao.”

Bàng Lạc Tuyết cắm nốt một cây ngân châm cuối cùng, Bàng Quốc Công đang nhắm mắt phun ra một búng máu.

“Lão gia!”

“Chấn nhi!”

“Phụ thân!”

Đại phu nhân cùng lão phu nhân còn có Bàng Sách cùng nhau hét to! Chỉ có Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công phun ra huyết dịch, đăm chiêu suy nghĩ...