Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 112: Thần tế • Phụng thiên kinh biến




Tế thiên bắt đầu, đèn trời sáng trưng, vạn chúng triều bái, thịnh huống từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Lạc Dương Thánh Hỏa Minh, tế thiên thai dùng thủy tinh bạch ngọc điêu khắc mà thành dưới ánh mặt trời rực rỡ tản mát quang huy thần thánh. Tiếng nhạc không linh kỳ ảo, cả quảng trường rộng lớn trang nghiêm, thần tứ tích phúc, ban cho thiên hạ phúc âm.

Tư Đồ Phách một thân cẩm tú hoa y, vạt áo thêu sóc phượng ở trong gió phất qua một đường cong cao quý hoa mỹ. Bậc thang cổ lão dẫn lên trời cao bị mây mù vờn quanh, thánh hỏa đốt bằng dầu ở bốn phía tản ra sương khói lượn lờ. Vạn nhân thành kính chiêm ngưỡng đài tế thần, dõi theo minh chủ võ lâm Tư Đồ Phách cước đạp chân mây để lại dấu vết, thân ảnh khí phách mà tôn quý vén lên màn khói trùng điệp tựa mê chướng, như muốn nói ra tín ngưỡng trung thành trong lòng, đó là lực lượng của thần tích!

Phía trên đài cao dùng để tế thiên, củi khô đã được điểm lửa, đem tế phẩm nhất nhất đốt cháy. Làn khói lượn lờ theo gió bốc lên tựa như đang truy theo lời triệu hoán của thiên thần. Tiếng vị Tát Mãn lẩm bẩm rì rầm vang vọng thật lâu dưới chân trời trong xanh.

“Thiên sinh ta làm thành thế gian, sinh vạn vật làm thành thiên địa. . .” Thanh âm hùng hậu vang xa bao trùm khắp Thánh Hỏa Minh. Một khắc kia, vạn chúng nghe tiếng phủ phục, từng đường kinh lạc đều chấn động.

Nhưng vào giờ phút này, trên một lầu các cách Thánh Hỏa Minh không xa xuất hiện một mạt thân ảnh mị tử. Yêu tà nam tử chắp tay mà đứng, thâm tử sắc trường phát theo y phục chậm rãi phiêu động, như ca như cuồng.

Thâm tử phượng mâu hẹp dài thâm trầm yêu dã, không có chút thành kính hay sùng bái, giống như cảnh tượng tế thiên đang diễn ra trong mắt hắn bất quá chỉ là một mảnh hư vô, căn bản không lộ ra một tia dao động nào.

Tám gã hắc y đặc sứ đứng ở phía sau yêu tà nam tử cũng không để ý đến cảnh tượng rầm rộ tại Thánh Hỏa Minh, bởi ở trong lòng bọn họ, chỉ có nam tử trước mặt mới là thần minh chân chính.

Tế văn kết thúc, Tư Đồ Phách từ trên đàn ngọc bưng lên một chén rượu, ngửa mặt nhìn trời giương cao giọng, “Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sưu cẩu. . .”

Nhìn trời triều bái, vạn chúng phụ họa, tay cầm chén rượu vẩy ra như mây mù, thần tình vui vẻ thoải mái.

Trong Thánh Hỏa Minh bốc lên nồng đậm mùi rượu, huyền vũ cung nhạc, khung cảnh không linh mà cổ phác. Tát Mãn tế ti vừa nhảy múa vừa ca thán, phảng phất đang nghe bên tai thiên địa thánh âm. Đúng lúc đó, Tư Đồ Phách thoáng phất tay áo, mây mù trên tế thiên thai bị kình phong thổi tan ra bốn phía, khí tức thần thánh trong nháy mắt lan tỏa khiến vạn chúng khó bình ổn tâm tình.

“Tứ linh. . . Ngàn năm thần tế. . .”

Một khắc kia, mọi người đều nhìn lên đỉnh đài tế thần, tựa hồ đang chiêm ngưỡng dung mạo của viễn cổ thần linh. Tứ linh đồ hiện tại mặc dù không trọn vẹn, không thành một thể, nhưng thánh quang trăm năm khó gặp này vẫn như trước không cho phép khinh nhờn.

Mặc Lân, Xích Long, Hỏa Phượng, Thanh Quy, thần chi tứ linh được thiên hạ cung phụng, huyền cơ trong đó không cần nói cũng biết. Trăm năm qua dù có vô số người thăm dò nhưng chung quy vẫn không thể phá giải.

“Thiên hạ tứ linh cuối cùng cũng hội tụ. Thiên hạ nhất thống, đây là thần chi triệu hoán, không thể nào thay đổi!” Vạn chúng nâng rượu, phát ra thanh âm thành tín nhất ở sâu trong nội tâm.

Đúng lúc này, ngay khi chúng nhân đang chuẩn bị uống rượu kính thiên, một thanh âm biếng nhác mang theo khiêu khích truyền đến:

“Thiên hạ nhất thống, nhưng phải xem Tứ linh chi chủ rốt cuộc là ai, không phải sao?”

Tử sa linh bào trên không trung phiêu đãng, tám gã hắc y đặc sứ đạp sa mà đến, hạ xuống phía sau yêu tà nam tử. Tế thiên thần thai, đó là tượng trưng cho quyền uy tối thượng trong chốn võ lâm, mà yêu tà nam tử đứng trước mặt Tư Đồ Phách lại thong dong bình tĩnh như vậy, phong thái tự nhiên phiêu dật hơn người.

Chúng nhân kinh hãi thất sắc. Tiếu dung yêu dị hơi gợi lên, căn bản không đem thần tình kinh ngạc của mọi người để vào mắt. Thâm tử sắc phượng nhãn đảo qua Hỏa Phượng Đồ cùng Thanh Quy Đồ, đáy mắt u ám chứa đựng quang mang khiến người ta không thể đoán ra.

Nếu một ngày huyền cơ chưa bị phá giải, Tứ linh đồ chung quy chỉ là bốn bức họa bình thường, căn bản không có gì bất đồng.

Nhưng những người tận mắt chứng kiến Tứ linh đồ tản ra thánh mang sớm đã táng thân tại Phong Nguyệt Lâu trong buổi tranh đoạt Mặc Lân Đồ. Từ đấy, lời đồn vô căn cứ nhiều vô số kể, tình huống thần bí ngày đó cũng trở thành bí ẩn quanh quẩn trong lòng võ lâm nhân sĩ.

Vạn chúng không thể bình tĩnh, xoay người nhìn về võ lâm đệ nhất ma đầu, hơn nữa còn là đầu sỏ trộm đi Mặc Lân Đồ. Loại không khí oán hận pha lẫn khủng hoảng này không khỏi làm cho tế thiên thịnh điển thần thánh bao phủ một tầng tiêu điều ám lãnh.

Thần sắc Tư Đồ Phách không thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán được từ trước, chỉ thản nhiên nói, “Nhật Nguyệt giáo chủ nếu tới tham gia nghi thức thỉnh lùi một bước để tránh khinh nhờn.”

“Khinh nhờn. . .” Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, như thể nghe được một lời với hắn mà nói hết sức khôi hài, tiếu ý suy ngẫm trêu tức lập tức khơi dậy sự bất mãn của chúng nhân dưới tế thiên thai.

“Lộng Nguyệt ta không tin thương thiên, càng không bái quỷ thần, tại sao lại nói là khinh nhờn?” Thâm tử sắc phượng mâu lộ ra một tia coi rẻ vạn vật, căn bản không thể nắm lấy chút dấu vết nao núng, thâm thúy mà khí phách.

Vừa dứt lời, cũng không chờ Tư Đồ Phách phản bác, chỉ thấy từ lòng bàn tay tám gã hắc y đặc sứ nháy mắt bắn ra kiếm quang vạn trượng. Quang mang chói mắt rọi xuống, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng vỡ tan liên tiếp vang lên, tửu thủy như mưa theo kẽ tay hơn vạn người đồng thời chảy xuống. Vạn chén rượu trong khoảnh khắc bể tan tành trên quảng trường Thánh Hỏa Minh.

Tiếng nổ vang quét ngang thiên địa, tấm lòng trung thành kính ngưỡng đã bị phẫn nộ cùng sợ hãi thay thế.

Lộng Nguyệt ngay tại tế thiên đại điển thần thánh làm ra hành động như thế, miệt thị thần linh, khiêu khích thiên hạ hào kiệt, không khỏi bị chúng nhân trừng mắt lạnh lẽo dõi theo. Nhưng Tư Đồ Phách chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không nói một lời.

“Ma đầu kia, minh chủ ở đây, ngươi cũng dám đến. . .”

Người nọ lời còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy yết hầu của mình chợt căng thẳng, phảng phất bị một bàn tay vô hình siết chặt, sau đó liền không dám nhiều lời.

Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, hắn cầm lấy bích tiêu bên hông, nhẹ nhàng phóng đến bên môi. Tiếng tiêu chói tai phô thiên cái địa lan tỏa tràn ngập cả không gian, chấn động màng tai chúng nhân, kích động đến huyết dịch, xuyên thấu qua thần kinh, tựa hồ làm cho ý nghĩ của người ta lâm vào suy sụp.

Những người có võ công tu vi nông cạn ôm đầu than ngã xuống đất, không ngừng giãy dụa. Âm luật hỗn độn như độc xà chui vào trong tai mỗi người, không thể tránh thoát, ngứa ngáy khó nhịn. Tiếng rên rỉ khàn khàn bất lực lo âu không cách nào giải thoát, cả Thánh Hỏa Minh nhiễm một tầng khí tức thị sát thảm thiết.

“Đừng thổi. . . Đừng. . . Không được thổi. . . A. . . Dừng lại. . . Mau dừng lại. . .” Có người rốt cuộc chịu không được tiếng tiêu bén nhọn kia hét lớn. Ngọn gió âm lãnh lướt qua, dập tắt những ngọn đèn trời đang thiêu đốt.

Thanh âm như có ma lực xuyên vào trong tai mỗi người, Tư Đồ Phách hơi nhắm hai mắt, ngưng thần tĩnh khí, không chút xúc động, cũng không vội vàng ngăn cản.

Bởi vì hắn biết, âm luật hỗn độn chói tai kia không có ác ý.

Ngay khi đó, mọi người kinh ngạc mở to mắt, không thể tin nhìn về phía tửu thủy chảy xuôi trên mặt đất. . . Chỉ thấy bên trong rượu chậm rãi bò ra vô số hắc sắc tiểu xà, bọn chúng nhúc nhích thân hình mềm mại, giống như đang gian nan tìm kiếm nơi ký túc.

Tiếng tiêu chói tai dần dần thối lui, tửu thùy màu ngân bạch rất nhanh đã bị vô số hắc sắc tiểu xà bao trùm. Thân thể loi nhoi chậm rãi bò trên mặt đất, đường văn độc mị trên thân rắn lấp lóe huyết tinh khiến người ta mao cốt tủng nhiên. (mao cốt tủng nhiên: nổi da gà, sởn tóc gáy)

Thần sắc chúng nhân nháy mắt trắng bệch, độc vật đó cư nhiên ẩn giấu trong rượu, không người phát giác, đến khi bị âm luật dẫn dắt mới hiện hình. . . Một vài giang hồ nhân sĩ phẫn nộ đã rút ra đao kiếm, bổ xuống đám hắc xà đang bò lổm ngổm. Máu tươi tanh tưởi văng ra khắp nơi, đem hắc sắc âm độc nhiễm một mảnh đỏ thẫm.

Lộng Nguyệt buông ra bích tiêu, cũng không nói gì nhiều, mục quang yêu dã nhìn xuống đám võ lâm nhân sĩ đang phẫn nộ đến tận cùng, đáy mắt ẩn giấu nhàn nhạt trào phúng.

Nguyên lai cái gọi là sùng kính thần linh, ở trước tính mạng của bản thân căn bản không đáng nhắc tới.

Giờ khắc này, biểu tình trên gương mặt Tư Đồ Phách cuối cùng đã có biến hóa, vết đao sâu đến tận xương thoáng trở nên thâm thúy hẳn lên. (mn còn nhớ vết sẹo rất ngầu do đao gây ra trên mặt TĐP chứ?)

Hắn nguyên bản tưởng rằng Lộng Nguyệt lựa chọn lúc này hiện thân là tới tranh đoạt Hỏa Phượng Đồ cùng Thanh Quy Đồ. Hắn vốn muốn nhìn một chút xem Lộng Nguyệt ở trước mặt hắn rốt cuộc bày ra trò gì, nhưng không nghĩ tới. . . “Đa tạ.”

“Tư Đồ minh chủ không cần cảm tạ ta.” Lộng Nguyệt thản nhiên đáp lại, thâm tử sắc phượng mâu không một tia dao động.

Độc vật bị chém đứt thành từng đoạn, vô số mảnh vụn thi thể pha lẫn vị tanh thối tản ra từ rượu đã đem nguyên bản tế thiên đại điển thánh khiết nhiễm một tầng huyết sắc ô uế.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn lên yêu tà nam tử phía trên tế thiên thai. Cảm xúc oán hận chán ghét trong đáy mắt nhất thời tan biến, chỉ còn cảm kích cùng sùng kính tràn ngập tâm linh.

“Là người phương nào hạ độc?”

“Đại Ám Hà.”

Một thanh âm thanh lãng truyền đến, trong bầu không khí căng thẳng vắng lặng càng trở nên phá lệ rõ ràng. Chỉ thấy Tư Đồ Không Thành từ phía sau mọi người chậm rãi đi tới, cước bộ nhẹ nhàng, dung mạo anh tuấn bình tĩnh mà trấn định.

Lộng Nguyệt nâng mắt nhìn, mâu quang tử sắc thêm vài phần quỷ dị.

Lời này vừa nói ra, vạn chúng xôn xao, bọn họ nguyên bản không thể tin được ba từ kia, song đây lại là theo miệng thiếu minh chủ của Thiên Địa Minh mà ra.

Tư Đồ Không Thành, một tồn tại đại biểu cho quyền uy và nhân nghĩa, lời nhận định có phân lượng như thế không cho phép bất kỳ nghi ngờ nào khác.

Tại Bái Hoa Các mấy ngày trước, Huyết thứ băng luân xuất hiện, lời đồn Đại Ám Hà Cung quật khởi vẫn lan truyền không có dấu hiệu đình chỉ.

.

Võ lâm đao quang kiếm ảnh tinh phong huyết vũ, thiên hạ tranh phong nổi lên bốn phía vĩnh viễn không bình ổn.

Hơn mười năm trước, một đế quốc tồn tại như u ám chi linh đem huyết tinh bao phủ khắp võ lâm thiên hạ, sau nhiều năm yên lặng nay lại một lần nữa trọng hiện thế gian.

Chưa từng có người nào biết được chân diện mục của Đại Ám Hà Giáo vương, thế nhân chỉ tôn xưng hắn là Tà Hoàng.

Tà ác đế hoàng, hắc ám chi chủ, chí tôn u quỷ, bất kiến chân thân.

Trong Đại Ám Hà Cung, phân ra nhất tôn, ngũ thần, thất sát, bát cảnh, nhị thập thất Tu La sĩ âm dương nhị giới.

Ám Hà Dương giới: Mị Đồng, Mị Vũ, Mị Thủy, Mị Hỏa, Mị Âm là Ám Hà Ngũ thần tử, phân biệt chưởng quản Lâm Lang, Thiên Hoàn, Qủy Khấp, La Sát, Phi Minh ngũ Môn. Năm người này là tâm phúc của Ám Hà Giáo vương, đều khiến võ lâm nhân sĩ vừa nghe danh đã biến sắc.

Linh Lung ‘Bát cảnh’ dương quan, không thực không huyễn, khó phân biệt được thật giả, dẫn thông đến quỷ ngục, đã vào rất khó thoát ra.

Cửu Trọng Âm, không phải nơi phúc địa.

U Minh Thiên tôn, u quỷ phó chủ.

U Minh Thiên tôn thống lĩnh toàn bộ Ám Hà Âm giới, dưới trướng có thất sát, nhị thập thất Tu La sĩ.

Ám Hà thất sát, thần bí giống như lệ quỷ, chưởng quản Ám Hà Thất Túc Lâu, chiêm tinh đoạn hồn, không chiêu nào có thể phá giải, thao khống sinh tử.

Tu La tử sĩ, thân hình vô huyết khả lưu, không nhập âm phủ cũng không hiện thân trên mặt đất. (vô huyết khả lưu: không có máu để mà chảy = =)

Âm Dương song giới, một Tôn chủ, một Tà Hoàng.

.

Một khắc kia, khí tức của hắc ám đế quốc lan tràn phía trên đỉnh đầu chúng nhân. Đó giống như lời triệu hoán đến từ địa ngục, thao khống sinh tử của đám người còn đang ngây ngốc chưa biết gì.

“Ha ha ha ha. . . Nhật Nguyệt giáo chủ quả thực hảo kế sách, Dạ Minh hôm nay nếu không phối hợp cùng diễn với ngươi một màn này, chẳng phải sẽ cô phụ một phen tâm ý của giáo chủ?”

Thanh âm khàn khàn khó nghe lướt qua, chúng nhân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một mảnh mây mù đen thẫm che khuất bầu trời trong xanh. Làn gió âm lãnh đột nhiên phủ phục khắp đại địa, phong vân biến huyễn, thị huyết nổi lên.

Bỗng nhiên, mọi người tại nơi đây hít sâu một ngụm khí lạnh, nhìn lên tế thiên thai chợt chấn động lung lay, mặt đất rung chuyển.

Tư Đồ Phách cả kinh, mày kiếm nhíu chặt. Hắn vừa muốn đem Hỏa Phượng Đồ cùng Thanh Quy Đồ thu vào lòng bàn tay, nhưng không ngờ, hai căn độc châm dài ba thước từ phía sau thánh đồ nháy mắt bắn ra, xuyên thủng ***g ngực Tư Đồ Phách.

“Phụ thân ────”“Minh chủ────” TưĐồ Không Thành kinh hô, nháy mắt ôm lấy thân thể lảo đảo của Tư Đồ Phách. Độc huyết trào ra, rơi xuống trên đài tế thần.

Chưa đợi mọi người kịp thở ra, một đợt tấn công khác lại đến. Ám Dạ Minh như một trận độc vân hắc sắc quét ngang bầu trời. Lộng Nguyệt ngẩng đầu, khóe môi kéo lên thành một nụ cười tà mị, thân ảnh mị tử huyền phù giữa trời cao, quang hoàn tà ảnh, thôn phệ mây mù.

.

Tất cả cảnh tượng trên đều phản chiếu trong đôi mị nhãn thâm hồng, chỉ thấy một hồng y nam tử lạnh nhạt đứng lặng trên chỗ cao. Lớp khinh sa màu tuyết bạch che khuất dung nhan yêu mị, duy độc lộ ra một đôi băng đồng tà khí lãnh mị.

Nhãn mâu hỏa hồng hơi nheo lại, hồng bào theo gió lạnh phất qua phần phật lay động. Hỏa hồng trường phát tùy ý phiêu vũ dưới nền trời bao phủ mây đen, lóe lên diễm sắc thị huyết.

Thân hình chợt lóe, bóng ảnh yêu mị như một đoàn lửa xích liệt, lấy tốc độ cực hạn hướng tới đám mây mù đen thẫm bay vọt đi. . .

***