Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 14: Si tình nữ, tuyệt tình nam




Lúc này, Vô Nhai đã mang đến hai vò rượu, Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, nhìn về phía Tư Đồ Không Thành.

“Tương tư lệ.”

Anh mâu của Tư Đồ Không Thành vẫn nhìn cặp mắt thâm hồng, hắn cầm lấy một vò rượu, vừa muốn mở ra phong nê, liền nghe thấy có người hô lớn: (phong nê: giấy dán, tránh hơi rượu bay ra ngoài)

“Thiếu minh chủ, cẩn thận trong rượu có độc!” (mịe, ngu mới hạ độc lộ liễu như vậy)

“Ma đầu kia quỷ kế đa đoan, không cần uống!”

“Thiếu minh chủ, cẩn thận trúng bẫy của ma đầu, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ ma đầu kia hay sao?” (lấy đông hiếp ít – tinh thần muôn thuở của đám bạch đạo giả nhân giả nghĩa, ta khinh)

Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng thản nhiên cong lên, mang theo thật sâu trào phúng, “Đúng vậy a, cẩn thận một chút vẫn hơn, ngươi nếu không cẩn thận bị ta độc chết, đám người trong này không phải thành ra  không dằn lòng được sao?” Bọn võ lâm nhân sĩ dối trá. . .

“Vậy bị độc chết tốt lắm.” Tư Đồ Không Thành không để ý đến đám người huyên náo, hắn cầm lấy vò rượu, ngửa đầu nhất quán, tửu thủy trôi qua yết hầu thâm nhập vào cơ thể, rượu bắn lên mặt như đang nhỏ lệ.

Tương tư lệ, thật đúng là đoạn nhân tràng. . . Mộ Vân Khuynh mỉm cười, diện dung nhàn tĩnh đạm nhã, hắn lẳng lặng nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, trong lòng cuộn sóng, đầu ngón tay trắng bệch.

Một vò rượu, bị Tư Đồ Không Thành một hơi cạn sạch, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi.

Chúng nhân nhìn Tư Đồ Không Thành bình an vô sự, trong lòng không khỏi buông lỏng giãn ra một hơi.

Hách Liên Cô Tuyết cầm lấy vò rượu, quan sát một trận, hồng mâu nhộn nhạo gợn sóng, toàn bộ Yên Vũ Lâu lại là một mảnh tịch liêu không chút tiếng động.

Mọi người nín thở ngưng thần, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hồng sắc thân ảnh khiến người ta mê muội kia, dõi theo mỗi một động tác của Hách Liên Cô Tuyết, mỗi cử chỉ đều làm cho chúng nhân không nhấc nổi tầm mắt.

“Người vô tâm, chưa bao giờ uống ‘Tương tư lệ’.“

Chỉ thấy hắn đem vò rượu trút xuống, tửu thủy róc rách từ miệng vò chảy ra, bọt nước cuộn trào nhiễm ướt hồng bào, nhộn nhạo nhiều điểm lây dính trên y sam.

Tư Đồ Không Thành nhìn tiếu dung duy mỹ kia, tửu hương vừa vào miệng bỗng trở nên đầy chua xót.

Bỗng nhiên, Hách Liên Cô Tuyết buông tay, “Ba –“, vò rượu rơi xuống đất, tửu thủy còn sót lại đem hồng thảm nhuộm thành một mảng lạnh lẽo.

Tiếng hít sâu liên tiếp vang lên, một màn kia khiến trái tim chúng nhân như muốn vọt lên cổ họng, lòng bàn tay không khỏi nhiễm mồ hôi ướt át.

Hách Liên Cô Tuyết đi đến cạnh Tư Đồ Không Thành, nhưng không có nhìn hắn, hồng mâu thần sắc khó hiểu, “Sau này còn gặp lại.”

“Cung chủ —“

Tảng đá trong lòng mọi người vừa buông xuống, lúc này một nữ tử xuyên qua đám người, đột nhiên quỳ gối trước mặt Hách Liên Cô Tuyết.

Sa quần kim ti màu lục nhạt, khuynh quốc khuynh thành, đúng là Hạ Ngâm Hà.

“Cung chủ, cầu người, không cần đi –“ Hạ Ngâm Hà nhất quyết khẩn cầu.

Hách Liên Cô Tuyết nhíu nhíu mày, đáy mắt lộ ra thần sắc khinh thường, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái, liền xoay người rời đi.

“Cung chủ —“

Hạ Ngâm Hà đuổi theo Hách Liên Cô Tuyết, lại quỳ trước mặt hắn, “Cung chủ, Ngâm Hà đợi người suốt ba năm, cầu cung chủ mang ta đi, cho dù làm trâu làm ngựa, Ngâm Hà cũng không oán không hối, cung chủ, cầu người.”

“Cung chủ, Ngâm Hà nguyện ý vì người làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu người, đừng đuổi Ngâm Hà, cầu người. . .”

Mọi người trừng mắt nhìn màn kịch trước mắt.

Hạ Ngâm Hà, nữ tử mỹ như thiên tiên, cao quý thanh lịch, lúc này nàng thế nhưng ngay cả tự tôn căn bản nhất của nữ tử cũng không muốn.

Vô Nhai lạnh lùng nói, “Hạ cô nương, nếu ngươi không tránh đường, đừng trách ta vô lý!”

Hách Liên Cô Tuyết rũ mắt nhìn xuống Hạ Ngâm Hà, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà mị.

“Ngươi nói ngươi nguyện ý vì ta làm bất cứ chuyện gì?”

“Đúng vậy!”

Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh nói, “Vậy. . . Ngươi nguyện ý vì ta mà chết sao?”

“Ta nguyện ý!” Hạ Ngâm Hà ngữ khí vô cùng kiên định.

Không cần tuyệt tình như vậy. . . Tư Đồ Không Thành hơi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Làm cho một nữ tử cam nguyện vì một người nam nhân mà giao ra tính mệnh, đến tột cùng ý vị là như thế nào. . . Tất cả mọi người đều nghĩ, khi Hạ Ngâm Hà vứt bỏ tôn nghiêm quý giá nhất của nữ nhân cầu xin Hách Liên Cô Tuyết, hắn sẽ thỏa mãn, nhưng mọi người đều đã nhầm.

Hách Liên Cô Tuyết chung quy vẫn là Hách Liên Cô Tuyết, là người đem tôn nghiêm của kẻ khác chà đạp triệt để mới có thể thỏa mãn, cũng là kẻ vô tình coi thường sinh mệnh nhất thế gian.

Lãnh huyết vô tình, ý chí sắt đá, làm sao có thể vì một nữ tử mà thay đổi?

Hách Liên Cô Tuyết cúi người, hỏa hồng trường phát dài đến thắt lưng từ trên vai đổ xuống, ma mị khí tức tỏa ra tứ phía, hắn nâng lên cằm Hạ Ngâm Hà, cười lạnh, “Vậy, ngươi hiện tại chết cho ta xem!”