Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 88: Ma cung hỗn chiến




Tiếng gió hiu quạnh, hồ nước màu xanh ngọc nhộn nhạo nổi lên gợn sóng, bầu trời ban đêm cô tịch mà thương lãnh.

Bạch y nam tử không nói lời nào, khóe môi nổi lên tiếu dung kỳ dị ôn hòa.

Tác Mã thật không ngờ, nguyên lai tối nay tham dự cuộc chiến tranh đoạt Xích Long Đồ, trừ bỏ Ngạo Thần Cung còn có Phi Vân Lâu lâu chủ vốn là người mà bạch đạo kính ngưỡng.

Hắn không phải cùng Tư Đồ Không Thành tình như thủ túc sao? Vì cái gì lại phản bội?

“Mộ lâu chủ, Tác Mã kính trọng ngươi, mong rằng ngươi mau chóng trả lại Xích Long Đồ, không lâu nữa cung chủ đến đây, khi đó ngươi ắt sẽ khó thoát thân!” Nữ tử thanh lãnh chậm rãi mở miệng, mặt nạ quỷ trong bóng đêm sáng ngời yêu dị.

“Ta vốn không tính toán bỏ trốn.” Mộ Vân Khuynh tiếu ý không thay đổi, “Chỉ muốn hỏi Tác Mã cô nương một chuyện.”

“Mời nói.”

“Tát la chi vũ, ngươi làm thế nào học được?”

“Mộ lâu chủ, trong thiên hạ còn có ai biết Tát la chi vũ? Nếu ngươi ngay cả điểm ấy cũng không nghĩ ra sẽ không xứng làm Phi Vân Lâu lâu chủ.”

Quả thực như thế. . . Mộ Vân Khuynh thản nhiên nói, “Nói như vậy, Sở Vân Sương không chết.”

“Hừ, rốt cuộc cũng có người rõ ràng bí mật này!”

Trong mắt Tác Mã xẹt qua nồng đậm oán hận, “Năm đó, chính là các ngươi đám người tự xưng là chính đạo nhân sĩ, vì một nữ nhân căn bản vẫn còn sống mà chửi rủa cung chủ chúng ta! Nếu không phải lão cung chủ từng hạ mệnh lệnh, không nhất định phải giấu đến tận hôm nay! Các ngươi đều đáng chết, nữ nhân kia, càng đáng chết hơn!”

Mộ Vân Khuynh không hề động nộ, nụ cười có vẻ chua xót, thanh âm nhẹ như gió thoảng, “Ngươi nói rất đúng.”

“Cung chủ của chúng ta sở dĩ biến thành bộ dạng hôm nay, tất cả đều là do các ngươi ban tặng! Nếu không phải vì Sở Vân Sương, cung chủ căn bản sẽ không bị vu cáo! Nếu không phải vì các ngươi, cung chủ căn bản sẽ không đụng vào Sáng Thần Cửu Thức! Cũng sẽ không phải chịu đựng tra tấn cùng thống khổ nhiều như vậy, lại càng không bị lão cung chủ cường. . .”

Lời nói của Tác Mã bỗng nhiên bị cắt đứt, Mộ Vân Khuynh từ trong tự trách nâng mâu, chỉ thấy yết hầu nữ tử bị một bàn tay bóp chặt, dưới bầu trời đêm, con ngươi hỏa hồng lạnh như băng tuyết, không mang theo một tia cảm tình.

“Đây là những lời ngươi nên nói sao?”

Dung nhan tuyệt mị lọt vào trong tầm nhìn của Tác Mã, đôi mắt thâm hồng sắc tản mát thị huyết yêu lãnh.

Đó là yêu mỹ cùng tà khí giao hòa, giống như một gốc mạn đà la vĩnh viễn bất bại, trong bóng đêm vĩnh hằng phô bày vẻ đẹp của mình.

“Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói còn cần bản cung phải nhắc lại cho ngươi một lần nữa sao?”

“Cung chủ, ta. . .”

“Dừng tay ────” Mộ Vân Khuynh chung quy vẫn chậm một giây.

Một tiếng trầm đục vang lên, Tác Mã vô lực ngã trên mặt đất, nơi cổ đầm đìa máu tươi nhiễm đỏ hắc sắc  y phục, điểm điểm rơi trên mặt đất tạo thành những đóa huyết hoa diễm lệ.

Chiếc mặt nạ quỷ dị lây dính vệt máu đỏ thẫm, chậm rãi trượt xuống. Trong giây lát, mặt nạ nhiễm đỏ vỡ tan, lộ ra dung nhan khuynh thành.

Mộ Vân Khuynh có chút thất thố nhìn Tác Mã đã chết: nguyên lai, đây là phương pháp phá giải Huyết minh cổ. . .

Đem Huyết minh cổ quét trên mặt nạ, thế nào cũng vô pháp tháo xuống, biện pháp duy nhất chính là dùng máu tươi nhuộm đẫm mới có thể hòa tan cổ độc.

“Cô Tuyết, đừng tàn nhẫn như vậy, có được không?”

“Ngươi đang giáo huấn ta sao?” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười lãnh phúng, “Ngươi có tư cách gì?”

Mộ Vân Khuynh rũ mâu, né tránh mạt hỏa hồng rực rỡ kia.

“Nàng nói lời không nên nói, nhìn thấy chuyện không nên thấy, biết bí mật không nên biết, có chết cũng chưa hết tội.”

Trong con ngươi đen nhánh của Mộ Vân Khuynh lộ ra đủ loại cảm tình phức tạp, thương xót cùng đau buồn như gợn sóng cuồn cuộn, hung hăng đập vào ***g ngực.

Hồng y thiếu niên đơn thuần trước kia, hiện tại là hồng y nam tử thị huyết, Mộ Vân Khuynh thật sự không thể xem bọn họ là cùng một người.

Lời nói của Tác Mã tựa như một lưỡi kiếm lạnh lẽo, làm cho vị nam tử ôn nhuận như ngọc này sau lưng nổi lên từng trận buốt giá.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt mỹ lệ mà tuyệt vọng đó, nhớ rõ giọt lệ âm thầm rơi trên mặt đất, như thể hủy diệt hết thảy thuần khiết cùng tốt đẹp, không lưu một tia dấu vết.

Có phải hay không, con người một khi ở bên bờ tuyệt vọng, ngay cả bản tính cũng sẽ bị lớp mặt nạ che lấp?

Cô Tuyết, linh hồn ẩn sâu trong ngươi, có thật tàn nhẫn vô tâm như vậy sao?

Ai tới cứu chuộc ngươi? Là người cũng tàn nhẫn như ngươi kia sao?

Hắn có thể sao?

Lộng Nguyệt, kiêu ngạo tự phụ như ngươi, đa tình cũng vô tình như ngươi, chỉ cầu ngươi đừng tiếp tục tổn thương trái tim bị kiên nghị bao vây, nhưng cũng lạnh băng dễ vỡ đó.

Hắn không thể chịu thêm nỗi đau nào nữa, Lộng Nguyệt, người có lẽ sau này sẽ vì ngươi mà vạn kiếp bất phục, không thể chịu đựng thêm nữa.

~*~

Quang mang thị huyết trong con ngươi băng hồng tản ra, Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, “Vân Khuynh, trả lại Xích Long Đồ, ngươi có thể rời đi.”

Mộ Vân Khuynh nắm chặt bức thánh đồ trong tay, ánh mắt ôn nhuận như thể không bị bất kỳ thứ gì tác động.

“Ta không muốn thương tổn ngươi, ngươi cũng đừng bức ta.” Hồng mâu xẹt qua một mạt âm lãnh.

Mộ Vân Khuynh nâng mắt, khóe môi vẫn như trước nở nụ cười ôn hòa, thần sắc không thay đổi.

Hách Liên Cô Tuyết cười nhẹ ra tiếng, “Thế nào? Có phải ngươi muốn kéo dài thời gian, chờ yêu hồ ly kia đến đây tiếp ứng ngươi?”

Hồng y nam tử lại gần bên cạnh Mộ Vân Khuynh, sát khí băng lãnh tản mát trong đêm tối, hồng mâu mê hoặc tràn ngập huyết sắc mỹ diễm.

“Đừng vọng tưởng, hắn bị ta vây tại Linh Lung huyễn cảnh, sẽ không đến đây. . .”

“Nga? Thật không? Hách Liên cung chủ, bổn tọa ở chỗ này chờ ngươi đã lâu rồi.” Ngay lúc đó, một giọng nói biếng nhác nhẹ như cam tuyền lướt qua bên tai hai người.

Hách Liên Cô Tuyết ngẩn ra, chỉ thấy trên một cành đại thụ, yêu tà nam tử lẳng lặng mà đứng, tử mâu đầy tà khí lộ ra vẻ nghiền ngẫm tràn ngập phong tình, trúc tiêu trong tay màu xanh ngọc tinh thuần.

Lộng Nguyệt chuyển thân đáp xuống trước mặt Hách Liên Cô Tuyết, khóe môi khẽ nhếch, tà mị yêu dị.

Đến thật nhanh. . .

Hồng mâu nheo lại, tản mát thanh ngạo cô lãnh, Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta không cần lãng phí thời gian, chủ tớ các ngươi cùng lên đi, vô luận thế nào, trương Xích Long Đồ này Hách Liên Cô Tuyết ta phải định rồi!”

Mộ Vân Khuynh đưa bảo đồ trong tay cho Lộng Nguyệt, thanh âm không nóng không lạnh vang lên, “Tự ngươi lo liệu đi.” Lời vừa xong, xoay người rời đi.

Đêm.

Tử bào cùng hồng bào ở trong gió phần phật vũ động, phóng xuất yêu dã tuyệt diễm chi sắc như quỷ mị thét gào, khiến bóng đêm thêm vài phần mị hoặc.

“Ngươi không đối nghịch ta không được sao?” Hồng y nam tử lạnh giọng chất vấn.

“Ngươi không có Tứ linh đồ không được sao?” Yêu tà nam tử đáp lại vẻ mỉa mai.

“Đúng vậy.”

“Vì sao ngươi không biết ngoan ngoãn thần phục ta?”

Hồng y nam tử cười khẽ, giọng nói thản nhiên đầy trào phúng, “Nếu biết thần phục, ta sẽ không còn là Hách Liên Cô Tuyết!”

Khóe môi yêu tà nam tử vạch nên một đường cong tà tứ, “Ta Lộng Nguyệt có thể cho ngươi bất kỳ thứ gì, chỉ riêng Tứ linh đồ là không được!”

Cuồng phong lăng liệt, thiên địa u ám, hai chùm tia sáng huyến lệ chói mắt như huyết ở trên trời cao nháy mắt chiếu rọi khắp mặt đất.

Gió lốc nổi lên phất qua tú bào hai người, phảng phất muốn phá tan tiếu dung tà mị dưới khoảng trời tối đen như mộng ảo. Hỏa hồng trường phát cuồng loạn bay múa, thâm tử phượng mâu thị huyết tà mị, mục quang khí phách mà yêu diễm phản chiếu quang cảnh rực rỡ trên đại địa.

Lưỡng đại yêu ma một lần nữa giao phong, sát khí khiến người ta sợ hãi bao phủ khắp nơi như tuyên cáo tử vong cùng hủy diệt.

“Giáo chủ!”

“Cung chủ!”

Giờ phút này, Nguyệt Hồn cùng Điệp Triệt đồng thời kêu lên sợ hãi, sau khi ý thức được chuyện gì đã phát sinh, gương mặt khuynh thành của các nàng nháy mắt tràn ngập sát khí âm ngoan không thuộc về nữ nhân.

“Hừ, Ngạo Thần Cung vĩnh viễn sẽ không chiến thắng Nhật Nguyệt Giáo! Giáo chủ chúng ta chắc chắn đoạt được Tứ linh đồ!” Hình xăm trăng lưỡi liềm trên cổ tay Nguyệt Hồn lấp lánh yêu dị.

“Thật khôi hài! Ta cho ngươi biết, một ngày nào đó, cung chủ của chúng ta nhất định sẽ san bằng võ lâm, chinh phục thiên hạ, Nhật Nguyệt Giáo các ngươi đã định phải thất bại!” Điệp Triệt lãnh phúng đáp lại, khuyên tai hình hồ điệp trong bóng đêm lấp lóe ngân quang.

“Câm miệng!” Nguyệt Hồn bay vọt lên không trung, hắc sắc khinh sa phần phật vũ động, một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào mặt Điệp Triệt.

“Không biết tự lượng sức!” Điệp Triệt chuyển thân nhảy lên, nghênh đón công kích của Nguyệt Hồn, vô số phi tiêu như phi hoa lạc vũ, sát khí âm lãnh quyết tuyệt phủ khắp đại địa. (phi hoa lạc vũ: hoa bay mưa rơi)

Phía trên đỉnh núi, mị tử, yêu hồng ngưng tụ thành từng đoàn quang diễm chói mắt, phảng phất bình chướng ngăn cách nhân thế, khiến người ngoài không thể can thiệp vào. Vô số đá vụn cành gãy trôi nổi giữa khoảng không u tối, hết thảy chung quanh như lâm vào hắc ám chi cảnh, khủng bố làm cho người ta sợ hãi.

“Uy, hai ma đầu kia nổi điên làm gì!” Dạ Phi Yến nhất thời ngây người, trên bầu trời hào quang bắn ra bốn phía, tựa như đao kiếm vô hình, sáng chói khiến người ta không thể mở to hai mắt.

Trong sơn cốc đã loạn thành một đoàn.

Không phải đâu, Nhật Nguyệt Giáo cùng Ngạo Thần Cung khai chiến khi nào? Ta vậy mà lại không biết! Dạ Phi Yến tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy Nguyệt Hồn và Điệp Triệt đánh nhau túi bụi, mà Tinh Hồn cùng Tập Phong trên người sớm đã có vết máu.

Bỗng nhiên, một thi thể tàn đoạn bay đến chỗ Dạ Phi Yến, hắn xoay người né tránh, đập vào mi mắt chính là băng điêu diện cụ như hàn tuyết.

“Tuyệt Ảnh, không phải ngươi cũng muốn đánh với ta một trận đi?” Bản tính vui đùa ngả ngớn của Dạ Phi Yến bộc lộ triệt để.

Tuyệt Ảnh không có thời gian trêu đùa với hắn, lấy tốc độ kinh người hướng đám thủ hạ Nhật Nguyệt Giáo công tới, tốc độ như quỷ mị kia quả thực khiến Dạ Phi Yến nhìn muốn hoa mắt.

“Uy, ít nhất ngươi phải nói cho ta vì cái gì lại khai chiến?”

“Vì Xích Long Đồ.”

“Xích Long Đồ? Xích Long Đồ rõ ràng là của giáo chủ chúng ta!”

“Nói bậy! Là của cung chủ chúng ta!”

“Là của Yêu Nguyệt!”

“Là của chủ nhân!”

Huyết sắc thắp sáng đêm tối, đá vụn vỡ nát khắp nơi, linh hồn gào thét.

Ngay khi đó, phía trên đỉnh núi, Lộng Nguyệt xoay người, một đạo tử quang ngoan tuyệt ngưng tụ trong lòng bàn tay, thánh quang chợt hiện, hướng mạt yêu hồng không chút lưu tình bắn tới.

Song kỳ quái là Hách Liên Cô Tuyết không hề né tránh.

“Cô Tuyết!”

Mắt thấy tử mang sắc bén sắp sửa xuyên qua ***g ngực hắn, Lộng Nguyệt nháy mắt thu hồi chưởng lực, vội vàng ôm lấy thân thể tựa hồ có chút vô lực của hồng y nam tử.

“Làm sao vậy?” Lộng Nguyệt có chút thất kinh.

Bỗng nhiên, hỏa hồng trường phát vũ động, đôi mắt thâm hồng sắc xẹt qua một mạt tiếu ngân.

Lộng Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Hách Liên Cô Tuyết nhanh chóng lách mình, lấy tốc độ kinh người nháy mắt phong bế kinh mạch toàn thân hắn.

Tử mâu đột nhiên trợn to, mang theo một tia không thể tin: yêu nghiệt đáng giận này, cư nhiên dám gạt ta. . .

Tay trái Hách Liên Cô Tuyết ôm chặt thắt lưng Lộng Nguyệt, tay phải vững vàng tiếp lấy Xích Long Đồ từ không trung rơi xuống!

Dung nhan tuyệt mỹ tản mát tinh quang sáng lạn, khóe môi hồng y nam tử nổi lên nụ cười đắc ý, “Lộng Nguyệt, ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay Hách Liên Cô Tuyết ta!”

Hỏa hồng trường phát trong bóng đêm lấp lánh màu sắc yêu diễm tà ác, mỹ lệ tựa như cảnh tượng hư ảo không thật.

“Hồi cung!”

Một tiếng quát lớn, trong không cốc không còn chút dấu vết nào của Ngạo Thần Cung. . .

***