Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 96: Thịnh thế phù hoa mộng




Chương VIP nên đến muộn chút, hắc hắc *cười gian*

.

Giang Nam mưa bụi, như huyễn như mộng, lại không biết một ngày đó, bao nhiêu linh hồn đã cách tuyệt khỏi thế gian.

Một tòa thiết lĩnh hóa thành bụi đất thê ai, suy tàn theo gió tan đi, cũng mang theo ký ức của một con người đơn độc.

Lưu Dạ thành thành chủ, công tử Tiêu Dạ, trong cát bụi nhuộm đẫm huyết sắc cứ như vậy biến mất.

Không người biết hắn đi nơi nào.

Bên bờ Tây Tử hồ* du thuyền, đó là quang cảnh thê mỹ kiều diễm ra sao?

Một khi anh hùng tráng chí đã tàn, chặt đứt hết thảy những gì liên quan trần thế, vết rạn trên Ngưng Quang kiếm trong truyền kỳ về công tử Tiêu Dạ vẫn như trước được ca tụng. . .

~*~

Con ngươi thâm hắc tản mát lãnh tịch u ám giữa đồng hoa mênh mông bát ngát. (lãnh tịch: lạnh lẽo cùng cô tịch)

Hoa hồng màu đen quỷ dị, mạn châu sa hoa yêu dã, những dây độc đằng của chúng mang theo sắc thái thê dị đan xen liên tiếp, mỹ diễm mà ma lệ, đó là màu sắc đen cùng đỏ hòa vào nhau, tựa như lời triệu hoán đến từ địa ngục, tuyệt vọng mà trí mạng.

Một nam nhân đứng lặng giữa bụi hoa, khẽ nhắm hai mắt, nửa khuôn mặt bên phải của hắn bị chiếc mặt nạ bạch sắc che khuất, chỉ lộ ra gò má bên trái hơi có vẻ tái nhợt. Làn gió mát pha lẫn huân hương say lòng người lay động hắc bào của hắn, hàn băng thủ sáo màu đen mang theo nhan sắc khiến người ta rung động tản mát tử vong hàn lãnh. (thủ sáo: bao tay)

Song kỳ dị nhất chính là mái tóc của hắn, một nửa tối đen như mực, nửa còn lại một màu ngân bạch như tuyết.

Âm dương giao thác, hắc bạch phân minh.

Hắc y nam nhân đứng giữa khóm hoa ước chừng một canh giờ, thẳng đến khi một tiếng cười làm cho hắn thập phần chán ghét truyền đến, nam nhân mới chậm rãi mở ra đôi mắt như hắc diệu thạch.

“Đại tôn chủ tôn quý nhất của ta, lại là chuyện gì khiến ngươi buồn rầu như thế a?” Một huyền y nam tử từ phía sau bụi hoa đi tới, hai tròng mắt màu bích lục lưu chuyển quang mang chói mắt, giữa biển hoa ma dã vô cùng nổi bật.

Hắc y nam nhân khóe môi khẽ nhếch, gò má có chút tái nhợt nhất thời lộ ra thần sắc quỷ dị.

“Ngạo Thần Cung diệt Lưu Dạ thành, đây là sự thực tất cả mọi người đều biết.” Bích đồng nam tử ngưng mắt nhìn về nam nhân đứng bên cạnh hắn, con ngươi nheo lại, “Chỉ bằng thanh danh cùng địa vị của Tiêu Dạ trong võ lâm, Thiên Địa Minh sẽ không bỏ qua cho Hách Liên Cô Tuyết, thậm chí người trong thiên hạ đều có thể sẽ đối địch với hắn.”

Bích đồng nam tử càng nói càng hăng say, làm như tán dương vỗ tay hoan nghênh, “Chiêu này của Chủ công thật đúng là cao minh a, chẳng những trừ đi công tử Tiêu Dạ không quy phục bất kì môn phái nào, lại khiến tội lỗi của Hách Liên Cô Tuyết tăng thêm một bậc.”

Hắc y nam nhân lẳng lặng lắng nghe, dung nhan âm trầm không có chút cảm xúc gì dao động, cánh môi mỏng khép kín một đường lạnh lẽo.

“Ta nghĩ đại tôn chủ cũng không phải là không thấy được. . .” Bích đồng nam tử cười mỉa mai, “Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết đã. . .”

Hắc y nam nhân nghiêng mắt liếc nhìn nam tử thần sắc tươi cười, gương mặt nguyên bản vốn không có độ ấm nháy mắt lộ ra một tia tiếu ngân, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, “Cho nên, chỉ cần Hách Liên Cô Tuyết vừa chết, Lộng Nguyệt cũng chống đỡ không được bao lâu, đến lúc đó đại kế báo thù của Chủ công nhất định có thể thành công.”

Bích đồng nam tử cười khẽ, “Tại hạ phải nhắc nhở đại tôn chủ, không thể vì oán hận đối với người kia mà phá hư kế hoạch của Chủ công, nếu việc khai mở Tứ linh đồ có gì sơ xuất, chúng ta không ai chịu đựng được hậu quả!”

“Ngươi vẫn là nên cố kỵ bản thân một chút đi! Thiên ma vũ trận bị phá không còn một mảnh, vậy mà  ngay cả một sợi tóc của bọn họ cũng không chạm được, mới vài năm thời gian, bản lĩnh của ngươi đã thoái hóa nhanh như vậy?”

“Đại tôn chủ, ngươi thật sự hy vọng ta tổn thương người kia sao?”

Hắc y nam nhân một phen bóp chặt cổ bích đồng nam tử, băng ti thủ sáo lãnh liệt u tối, ngân trảo sắc bén ở năm đầu ngón tay lóe ra tinh quang huyết sắc.

“Chú ý thân phận của ngươi!”

Gò má bên trái có vẻ tái nhợt của nam nhân nháy mắt hiện lên ban văn quỷ dị, trên cơ phu trong suốt như ẩn như hiện, tản mát khí tức tử vong. Nhãn mâu che kín sắc đỏ tươi, phảng phất một đầu ác lang khiến những đóa hoa chung quanh cúi mình run rẩy. (ban văn: vằn, vện)

“Ta sẽ cho ngươi chứng kiến một màn hắn bị ta tự tay giết chết! Nhất định sẽ khiến ngươi cả đời khó quên!”

Bích đồng nam tử nhíu mi, “Ta rửa mắt mong chờ.”

~*~

Thiên Địa Minh, một mảnh huyên náo xôn xao.

Dưới bầu trời trong xanh lan tràn khí tức áp bách vô hạn, khiến người ta phải dừng bước ngước nhìn khoảng đất rộng lớn tỏa ra trang nghiêm cùng sát khí.

Một nam nhân vào tuổi tứ tuần đứng trên đài cao, tuấn lãng rắn rỏi, anh khí trác tuyệt.

Nam nhân ngưng mắt nhìn lại, giang hồ nhân sĩ dưới đài tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng ngời. Chúng nhân tề thanh quỳ xuống,  cung kính ngưỡng vọng nhân vật quyền uy nhất chốn võ lâm.

“Minh chủ, Lộng Nguyệt diệt đồng môn của ta, Hách Liên Cô Tuyết giết đồng bào của ta, lưỡng đại yêu ma này không thể không trừ!”

“Lưu Dạ thành bị Hách Liên Cô Tuyết tiêu diệt, đây là sự thực không cần tranh cãi!”

“Yêu nghiệt họa loạn! Tuyệt không thể để bọn hắn tiếp tục đồ độc nhân gian!”

“Diệt Nhật Nguyệt! Tuyệt Ngạo Thần! San tà giáo! Tru yêu nghiệt!” (san: san bằng xD, lũ ô hợp)

“Diệt Nhật Nguyệt! Tuyệt Ngạo Thần! Tru yêu nghiệt!”

“Diệt Nhật Nguyệt! Tuyệt Ngạo Thần! Tru yêu nghiệt!”

“. . .”

Chúng nhân tề thanh hò hét, làm rung động vô số vong linh chết oan, gió rít gào như hùa theo cùng phát tiết phẫn uất trong lòng.

Tư Đồ Phách nhìn xuống đám đông dưới đài, khẽ thở ra một hơi.

Cũng là lúc nên ra tay. . .

Hắn chắp tay mà đứng, mi mục sắc bén quyết nhiên, “Ta Tư Đồ Phách tại đây thề, nhất định diệt trừ tà giáo, bảo hộ võ lâm thái bình!”

Một khắc kia, thanh âm vang dội chấn động thiên không, mây trắng trên trời nương theo làn gió phất qua nhiễm một tầng huyết sắc, đem phù hoa thổi bay tán loạn, giữa khoảng không trong thiên địa hồi lâu vang vọng.

~*~

Ánh nắng ấm áp xuyên vào, bên trong gian phòng xạ hương tràn ngập.

Bạch bào rời rạc khoác trên người, Lộng Nguyệt lười biếng cười mị hoặc, hắn nâng lên cằm của người trong lòng ngực, hạ xuống một dấu hôn sâu.

Hỏa hồng trường phát tán loạn khắp thân mình, Cô Tuyết nâng mâu, thanh âm thoáng có vẻ khàn khàn đầy lãnh tĩnh, “Ngươi cũng cho rằng Lưu Dạ thành là ta diệt sao?”

“Ngươi nói xem?”

“Đúng là ta làm.” Hồng y nam tử cười trào phúng, trong con ngươi thâm hồng, u quang lạnh lẽo phù động, “Ta diệt tòa thành của tình nhân ngươi, phá hủy thanh danh của tình nhân ngươi, ngươi không phải muốn tìm ta báo thù đi?”

Lộng Nguyệt đem Cô Tuyết đặt dưới thân, khẽ liếm gò má tái nhợt yêu mỹ của hắn, tử mâu lấp lánh tiếu ngân, “Tất cả mọi người trong thiên hạ đều ngu ngốc. . .”

Yêu tà nam tử nắm lấy một lọn tóc màu hỏa hồng, đặt ở chóp mũi hít nhẹ, tà mị nhếch môi, “Không phải là ngươi.”

Cô Tuyết cười khẽ, mi mục như vân giãn ra, hắn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, hôn lên trương yêu nhan không chút tỳ vết, ngữ thanh ôn nhuận mất đi vẻ băng lãnh, mang theo hơi thở mị hoặc. . .

“Ta không quan tâm người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào, đối đãi với ta ra sao, ta chỉ để ý đến một mình ngươi. . .”

Lộng Nguyệt nở nụ cười tà mị, tựa như băng sơn tuyết tan chảy ra xuân thủy, như huyễn như mộng.

“Sau này đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy.” Hắn đem bàn tay Cô Tuyết hung hăng đặt lên nơi trái tim, tử mâu vô cùng trấn tĩnh nghiêm túc, “Chỗ này của ta sẽ rất đau. . .”

“Ngươi cho rằng ta không đau sao?” Hồng y nam tử siết chặt thắt lưng Lộng Nguyệt, xoay người đặt hắn dưới thân, ngón tay chỉ vào tim hắn, “Nếu có một ngày ta phát hiện nơi này còn có vị trí của những kẻ khác, ta chắc chắn sẽ đâm thẳng vào một đao.”

Lộng Nguyệt sủng nịch đỡ lấy gương mặt Cô Tuyết, nhẹ nhàng kéo hắn vào kề sát nơi trái tim đang đập, mị nhãn yêu dã hư ảo không thật.

“Ngươi có thể đâm bất kỳ chỗ nào trên thân thể ta, nhưng nơi này, ngươi vĩnh viễn sẽ tìm không ra cơ hội làm cho nó đổ máu!”

. . .

Mùi hương tinh tế thoang thoảng phiêu tán trong gió, thiên địa toàn chuyển, những nụ hôn say đắm như mộng.

Hai đôi con ngươi phủ một tầng sương ẩn ẩn hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, ngưng mâu tương vọng, một giấc mộng phù hoa, hai linh hồn cùng gọi về lẫn nhau.

Hỏa vân mạn nhiễm, thiên địa tuyệt diễm.

Một đoạn thời gian thuở niên thiếu, một tràng khuynh thế tuyệt luyến.

Cố phán tương phùng, si tâm toái; củ triền nan giải, bất tương vong. (Gặp lại nhìn nhau, si tâm toái; dây dưa khó giải, thể nào quên)

Dòng nước xoáy chốn giang hồ, sinh tử bi hoan, truyền kỳ bất diệt, trải qua năm tháng vô tình, linh hồn vẫn như trước vĩnh hằng chìm nổi.

“Cô Tuyết, ngươi trời sinh đã định là người dính líu đến ta, ta cũng muốn quấn lấy ngươi, làm cho chúng ta lẫn nhau dây dưa cả đời, được không?”

“Cả đời. . . Thiếu đi một giây cũng không tính là cả đời, ngươi thật đúng là không thành ma không được a. . .”

“Thì có là gì? Nếu thiên hạ này thần không làm chủ được, không bằng để cho ma đến phổ độ chúng sinh!”

Một thuở thịnh thế phồn hoa, ngâm một khúc sinh tử cuồng ca, khuynh tẫn thiên hạ, xé tan lớp màn thấm đẫm huyết sắc, phóng xuất một tràng thịnh thế yên hoa!

────【 Đệ nhị quyển 】 Hoàn ────



.::ĐỆ TAM QUYỂN – TUYẾT NGUYỆT HỒN CA: