Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 112: Gặp lại Lăng Ngạo




Một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy trong ánh nắng chiều buông. Nhìn từ bên ngoài, xe ngựa không có điểm gì đặc biệt. Nhưng nếu để ý kĩ, người ta sẽ nhận ra cỗ xe ngựa này so với xe ngựa dành cho quý tộc cũng không khác nhau là mấy.

Đầu tiên, khung xe chính là được làm từ một loại gỗ Quỳnh Chi. Loại gỗ này vô cùng trân quý, so với những loại gỗ như tử đàn, trầm hương lại càng muốn đáng giá hơn. Đến cả lớp vải lụa bao bọc xung quanh xe ngựa cũng làm bằng kim tàm ti, nước lửa không bén tới, lại còn mềm mại tự nhiên.

Nếu như ở đây có người quen, hẳn sẽ không khó nhận ra, đây chính là xe ngựa của Lạc Y và Lãnh Hàn Thần. Có điều, trong xe lúc này còn nhiều thêm hai cái bóng đền, đây cũng không phải ai khác, lại chính là Kỳ Phong và Ngạn Hữu.

Bên trong xe ngựa so với bên ngoài lại càng khiến người ta loá mắt hơn. Khoang xe vô cùng rộng rãi có đặt một cái bàn trà cũng được khắc ra từ gỗ Quỳnh Chi. Trên bàn đặt một bộ trà cụ, một đĩa bánh ngọt tinh mĩ đủ các loại.

Lại nói tới ngoài cái bàn ra, vị trí trống còn lại đều được lót vải bông mềm mại, thuận tiện thay thế cho giường ngủ. Phải biết rằng, trong xe không hề bị ảnh hưởng bởi rung lắc bên ngoài, giấc ngủ sẽ vô cùng dễ chịu, êm ái.

Bất quá, không khí trong xe không mấy thích hợp, sẽ rất dễ nhận ra có một tia gượng gạo, đông cứng.

Kỳ Phong và Ngạn Hữu ngồi nép trong một góc xe ngựa. Bọn hắn đang nỗ lực cúi đầu biến bản thân thành người vô hình.

Bình thường nếu những đứa trẻ lần đầu tiên xa nhà, hẳn gặp cái gì cũng cảm thấy mới lạ, muốn xem xét, hay chí ít cũng liếc qua một cái.

Nhưng khi nhìn lại hai đứa trẻ đang ngồi kia, sống lưng thẳng tắp, đầu lại cúi gằm xuống, thậm chí cả ngón tay còn chưa động đậy một lần thì lại thấy định luật này cũng không đúng cho lắm.

Đừng mãi thắc mắc tại sao, mà chỉ cần nhìn ai đó vừa đang thoăn thoắt pha trà, lại vừa không quên lâu lâu liếc nhìn hai đứa trẻ, trong mắt còn đầy vẻ bất thiện.

Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu một tiếng cũng không dám hó hé. Nhưng trong lòng lại kêu gào đau khổ không ngừng.

Đúng là lúc đầu có hai cỗ xe ngựa, bất quá Kỳ Phong lần đầu đi xa, một mực muốn tự mình đánh xe ngựa. Ai ngờ vì quá phấn khích lại làm ngựa nổi điên, không những đâm đầu vào hố lầy, kéo mãi không lên, thậm chí chân ngựa còn bị gãy.

Bọn hắn là rơi vào đường cùng mới phải đi nhờ xe có được không? Làm ơn đừng nhìn bọn hắn như thể bọn hắn phạm tội tày đình không thể tha thứ nữa a!

Lãnh Hàn Thần giống như nghe được tiếng lòng của hai đứa trẻ, rất không lưu tình hừ một tiếng.

Các ngươi dám nói các ngươi vô tội? Tội của các ngươi chính là cản trở hắn với nương tử nhà mình thân mật.

Cũng tại bọn ngươi xuất hiện, nương tử da mặt mỏng nhà hắn mới quyết tâm không cho hắn đụng đụng. Ôm ôm hôn hôn cũng không thể. Khiến cho hắn nhìn thấy thịt cũng chỉ có thể ăn chay.

Đây chính là muốn mạng của hắn a!

Lãnh Hàn Thần càng suy nghĩ, sắc mặt càng thêm đen, hung hăng ghi vào sổ nợ hai cái tên của Kỳ Phong và Ngạn Hữu.

Lạc Y thong thả dựa đầu vào thành xe ngựa, hưởng thụ ai đó bánh bưng trà rót. Nàng hoàn toàn không biết hai đứa trẻ sớm đã bị tiểu cẩu nhà mình doạ cho chết khiếp.

Nàng không liên quan a!

" Tới đâu rồi?"

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, còn đọng một tia khàn khàn của mỗ nữ lười biếng vừa mới thức dậy nhẹ nhàng vang lên.

Bất quá giọng nói này không những không khiến người ta chán ghét mà còn khiến cho ai đó tay chân đều muốn mềm nhũn.

Nhìn một chút, chỉ thấy đó là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Trên người nàng vận lên một xiêm y bạch sắc tinh xảo, mềm mại.

Dung nhan như hoạ, khí chất tựa thiên tiên! Đây đúng là miêu tả nữ tử này không sai!

Nữ tử này không phải ai khác, chính là Lạc Y đại danh đỉnh đỉnh Quốc Công Độ Sứ.

Lãnh Hàn Thần híp lại mắt tà mị, giống như đang thưởng thức một âm điệu tuyệt vời. Một lát sau mới hơi hé ra, tay nâng lên đẩy màn xe ngựa, dịu dàng trả lời.

" Sắp tới Vân Vụ Sâm Lâm, vượt qua Vân Vụ Sâm Lâm là tới Tô Uyển Sơn Trang a!"

" Vân Vụ Sâm Lâm?"

Lạc Y mơ màng lặp lại một lần nữa, một tích tắc sau đôi mắt đó mở ra. Trong đôi mắt không còn chút buồn ngủ, mà lại vô cùng tỉnh táo, tuệ mẫn.

Nàng nâng tay, đem rèm cửa đẩy lên, nhìn ra không cảnh bên ngoài rồi mới hỏi.

" Hình như Tô Uyển Sơn Trang là chỗ của Lăng Ngạo đúng không?"

" Ừm!"

Lãnh Hàn Thần ứng thanh một tiếng. Hắn đối với đội hữu của nương tử nhà mình vẫn còn một chút ấn tượng nho nhỏ.

Lạc Y nghe vậy gật gù một cái, trảm đinh tiệt thiết phân phó.

" Nhanh chóng vượt Vân Vụ Sâm Lâm, trước khi trời tối phải tiến vào Tô Uyển Sơn Trang. Nghỉ lại vài ngày!"

Lạc Y vừa dứt lời, người đánh xe bên ngoài lập tức vung tay, đánh roi vào hông ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng thật dài, khoe bày dũng mãnh, uy vũ, cong chân chạy nước đại về phía trước. Rất nhanh, xe đã vào tới bên rìa Vân Vụ Sâm Lâm.

Vân Vụ Sâm Lâm là sâm lân lớn thứ hai tại Chu quốc sau Ma Vụ Sâm Lâm. Nơi này được xem là người thủ hộ của Tô Uyển Sơn Trang - Sơn trang của một tộc người có lực lượng di truyền.

Ban đầu Lạc Y cũng không biết Lăng Ngạo là người của tộc người này, cho đến khi nhìn thấy hắn múa võ giữa rừng hoa tử đinh hương.

Lực Lượng chi lực cũng là một lực lượng truyền thuyết vô cùng mạnh mẽ. Tuy không thể so với Hỗn Độn lực của Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, nhưng cũng là một lực lượng khiến người ta điên cuồng muốn có.

Lại nói, Lực Lượng lực và Hỗn Độn lực đều là lực lượng vừa hiếm vừa quý. Dù nói Tô Uyển Sơn Trang là một tộc người di truyền lực lượng. Bất quá cũng không hoàn toàn đúng.

Tỉ như trong một gia tộc tại Tô Uyển Sơn Trang, gia gia có không hẳn là phụ thân, thúc thúc, bá bá cũng có. Tử tôn có cũng không chắc là gia gia, phụ thân hay mẫu thân cũng có. Dường như, Lực Lượng lực là một loại lực lượng chọn lọc, có người bẩm sinh đã có, có người lại tự nhiên kích phát mà có. Đây là một loại lực rất khó dự đoán.

Lăng Ngạo cũng tính là một trong những truyền kì của người sở hữu Lực Lượng lực. Thật khiến người ta đỏ mắt vì ghen tị!

Xe ngựa lọc cọc tiến vào Vân Vụ Sâm Lâm. Ban đầu cũng không có gì đặc biệt, cho đến khi nghe thấy những tiếng ma thú gầm rú và tiếng hô hào ngày càng gần.

Đúng lúc này, xe ngựa của nhóm Lạc Y bỗng nhiên khựng lại. Con ngựa chiến dũng mãnh nhảy lên hai chân trước, hí một hơi dài.

Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đều cau nhẹ chân mày. Nàng tranh thủ quay sang hỏi thăm Kỳ Phong và Ngạn Hữu, vì ngựa đột ngột dừng lại mà đập thẳng đầu vào thành xe ngựa. Còn Lãnh Hàn Thần thì nâng lên màn che, nhìn người đánh xe ngựa cũng đang bị kinh hách đến mặt tái xanh, hỏi.

" Chuyện gì?"

" Dạ, vừa rồi có một ma thú nhảy qua đây, ngựa bị doạ!"

Lãnh Hàn Thần nhìn phía trước, thấy rõ dấu vết ma thú cuồng bạo đi qua, xen lẫn vết máu còn chưa kịp khô trên mặt đất. Hắn cũng không làm khó người đánh xe mà trực tiếp nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa, vươn tay chờ đỡ lấy nương tử nhà mình.

Còn không biết có ma thú nào chạy qua hay không, ở lại trên xe ngựa rất không an toàn!

Lạc Y nhìn Kỳ Phong và Ngạn Hữu xoa xoa khối u to trên đầu, ngoài ra cũng không có thương tích gì lớn. Lúc này, nàng mới an tâm đứng dậy, đặt tay lên bàn tay Lãnh Hàn Thần nâng lên chờ sẳn, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Kỳ Phong và Ngạn Hữu nhăn nhó, nhưng cũng không chậm trễ nhảy xuống khỏi xe ngựa. Khoé miệng bọn hắn từ đầu đều hơi nhếch lên, biểu lộ vô cùng bất mãn.

Lạc Y đứng vững vàng trên mặt đất, nàng nhìn xung quanh, cẩn thận kiểm tra âm ba ma thú đang gầm lên từng hồi. Dường như là bị người của Tô Uyển Sơn Trang truy kích.

Nàng thấy trời vẫn chưa quá tối, quyết định cho người đánh xe ngựa trở về. Dù sao bọn họ đều là Tu Luyện giả, vượt qua Vân Vụ Sâm Lâm không khó, chỉ cần đến Tô Uyển Sơn Trang thuê cỗ xe ngựa mới cũng không có vấn đề gì.

Người đánh xe ngựa cúi đầu chào mọi người, ngay lập tức đánh xe ngựa trở về.

Còn lại bốn người, Lạc Y để Kỳ Phong và Ngạn Hữu đi trước, còn nàng lại nắm tay Lãnh Hàn Thần thong thả đi đằng sau chặn hậu.

Bốn người đi được một đoạn, bất ngờ từ trong bụi cây rậm rạp, một ma thú to lớn như bò mộng lao ra. Ma thú giống như bị cuồng hoá, điên cuồng nhắm thẳng Kỳ Phong mà lủi vào.

Lãnh Hàn Thần và Lạc Y phản ứng rất nhanh, trước khi Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu ra tay, xuất ra một chưởng phong đánh bay con ma thú.

Con ma thú to lớn bị chưởng phong tập kích, thân hình mạnh mẽ va vào thân cây cách xa mười trượng, còn không kịp giãy một cái liền tắc thở.

Gần như cùng lúc Lạc Y và Lãnh Hàn Thần ra tay, một giọng nói quen thuộc mang theo nồng đậm lo lắng hét lên.

" Cẩn thận!"