Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 145: Chờ ta trở lại (11)




Chuyện này là sứ mạng của hắn, hắn quyết ý rời đi với Tô Mặc Nhi.

Nếu như hắn rời đi, thì những huynh đệ từng đẫm máu dũng mãnh chiến đấu với hắn, sẽ phải chịu sự chèn ép của hoàng đế và Phong Mục, vì thế trở lại biên quan mới là kết quả tốt nhất cho bọn họ.

Đương nhiên, hắn cũng sớm nói với bọn họ rồi, nếu có người muốn ở lại, hắn cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng trong dự liệu, nơi lòng quân hướng về, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện theo hắn đi biên quan!

Phong Đạc ở Thiên hương lâu tu dưỡng mấy ngày nay, hoàng đế cũng đã sai người tìm hắn vài ngày, nhưng không có một chút tin tức, ai cũng sẽ không ngờ tới là hắn lại ẩn thân tại thanh lâu.

Mà trước khi đi, hắn chủ động hiện thân, đi đến hoàng cung mật đàm một lần cuối với hoàng đế.

Không có ai biết bọn họ đến cùng đã nói những thứ gì, chỉ là sau đó những cung nữ đi vào ngự thư phòng quét dọn thì phát hiện, dưới mặt đất trong thư phòng đều là mảnh vụn của đồ sứ, thậm chí trong đó có vài món bảo bối là vô giá!

Sau khi Phong Đạc từ trong cung đi ra, trực tiếp đón Tô Mặc Nhi trở về vương phủ.

Cũng thông báo cho Vân Phàm và Nguyệt Bích dời đến Thủy Vân Các ở với Tô Mặc Nhi, bảo vệ nàng an toàn!

Khoảnh khắc tạm thời xa nhau này tránh không được, hắn có khát vọng của mình, đương nhiên là Tô Mặc Nhi sẽ không ngăn cản.

Phong Đạc xuất chinh, hôn sự của hắn với Linh Hàm cũng bị hoãn lại.

Hoàng đế chọn một nơi, xây một tòa phủ cho Linh Hàm.

Về phần chuyện hôm đó, tất cả mọi người đều ăn ý, không hề nhắc tới.

Phong Đạc đi rồi, Diệp Ánh Hàn đến xem qua mấy lần, lần cuối cùng, là tới tạm biệt. Hắn phải rời khỏi đế đô một khoảng thời gian, ngày tạm biệt, tức là lúc năm sau xuân về hoa nở.

Tô Mặc Nhi tự mình xuống bếp, làm một bữa cơm tiễn hắn, Diệp Ánh Hàn thoả mãn nhanh ăn hết rồi rời đi.

Phong Dương gần đây cũng thường xuyên đến phủ Tam vương gia, Tô Mặc Nhi vẫn luôn thưởng thức hắn, con người đó không hâm mộ tiếng tăm lợi ích, cả người đều như xuất trần.

Phong Đạc từng nói, chí của hắn (PD) không ở triều đình.

Có lần Phong Dương đến vương phủ, nàng nhất thời hiếu kỳ, nhịn không được hỏi ra.

Phong Dương cười thản nhiên, nói, vì hắn đã có người ngưỡng mộ mới cam tâm rời khỏi.

"Người ngưỡng mộ?" Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc, vậy mà hắn đã có người thương rồi sao?

Người trong lòng của hắn không hâm mộ thân phận địa vị của hắn, mà lại cam tâm trải qua cuộc sống bình thường, xem ra người đó cũng là một người khéo léo.

"Đúng vậy, giống như Tam ca và Tam tẩu vậy."

Trước khi đi, trong lúc đó Tam ca có nói với hắn những tính toán của Tam ca, hắn (PĐ) cũng có dự định từ bỏ thân phận vương gia tôn quý, theo Tam tẩu về quy ẩn ở điền viên (thôn quê).

Dần dần, không hay biết thời gian đã hơn một tháng.

Tô Mặc Nhi nhớ Phong Đạc, ngày càng mãnh liệt.

Có nhiều lần, nàng khóc từ trong mộng bừng tỉnh lại, ở trong mộng, Phong Đạc một thân máu đen đứng ở trước mặt nàng, khóe môi lại mang theo nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng nói với nàng, "Mặc Nhi, ta đã trở về."

Sau đó, thân thể của hắn, ở trước mặt nàng, càng ngày càng trở nên trong suốt, cho đến khi biến mất không còn thấy gì nữa, để lại nàng một thân một mình nhớ đến ở trần gian.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác ở bên cạnh người lạnh lẽo, nàng cảm giác tim mình vừa đau lại vừa nhói.

Theo tin tức từ biên quan báo trở về, mỗi lần đều thắng lớn.

Lúc Tô Mặc Nhi nghe tin tức chiến thắng, lòng cũng bình tĩnh rất nhiều.

Nhưng lúc tin báo Phong Đạc đã tử truyền đến, cũng là lúc Tô Mặc Nhi đang ngồi ở trên ghế đẩu dưới một phía của tàng cây hợp hoan học pha trà với Phong Dương.

Hương thơm của trà Long Tĩnh mang theo mùi thơm tinh khiết vừa xa xăm vừa nhẹ nhàng bay khắp viện, thấm vào sâu trong ruột gan.

Niếp Nghị cúi thấp đầu đứng ở trước mặt nàng, nhìn dáng vẻ ngây người của nàng, cố nén bi thương, lặp lại một lần nữa, "Vương phi, chủ tử bị bức ép rơi xuống vách núi, đã..."

Chén trà nâng trong tay Tô Mặc Nhi, trong nháy mắt rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy...