Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 153: Toà thành quỷ dị(5)




Trong quán trọ, Tô Mặc Nhi nhíu lông mày nằm ở trên giường, hiển nhiên là ngủ  rất không yên ổn.

Nguyệt Bích đi đến gần nàng, lo lắng nhìn nàng một chút, lại đưa thay sờ sờ lên trán nàng, trong khoảng thời gian này, Tô Mặc Nhi vẫn còn hơi sốt nhẹ, các nàng cũng không dám sơ sẩy.

Nhưng lần này, sau khi Nguyệt Bích sờ trên trán nàng xong, thần sắc khẽ kinh ngạc, không thể tin được mà thấp giọng hô một tiếng, kinh nghi (kinh sợ, nghi ngờ) nói, "Tỷ, ngươi đến xem vương phi một chút, có phải là nàng không còn nóng nữa hay không?"

Vân Phàm nghe vậy, hai ba bước đi đến bên giường, đưa tay thăm dò lên nhiệt độ trên trán nàng, trên mặt không khỏi hiện lên vài tia vui mừng, "Thật sự..."

Sau khi hết lần này đến lần khác xác nhận xong, nàng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại vương phi đã khỏi hẳn, đối với các nàng mà nói chính là một đại tin tức tốt nhất, nếu không lúc đến biên quan, chỉ sợ là thân thể vương phi thật sự hội nhịn không được...

"Không cần... Không cần... Vân Phàm, Nguyệt Bích!" Tô Mặc Nhi hoảng sợ kêu ra tiếng, đột nhiên mở hai mắt ra!

Vân Phàm và Nguyệt Bích đều bị biến cố bất thình lình của nàng, mà hoảng sợ.

Khoé mắt Tô Mặc Nhi chảy ra lệ quang, còn chưa hoàn toàn từ trong mộng cảnh phục hồi tinh thần lại.

Nguyệt Bích dè dặt kêu nàng một tiếng, "Vương phi."

Tô Mặc Nhi ngơ ngác quay đầu, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt nàng, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi, "Nguyệt Bích? Ngươi không có việc gì?"

"Ta?" Nguyệt Bích không hiểu nói, "Ta không sao mà."

Vân Phàm tỉ mỉ hỏi nàng, "Vương phi, ngươi mơ đến gì thế?"

Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút, đầu khẽ đau đến phát bực, những chuyện kia, chỉ là mộng thôi sao?

Nhưng rõ ràng là trước mắt nàng đều rõ mồn một như ban ngày, tất cả mọi thứ đều giống như nàng đã từng trải qua.

Bùn đất tản ra mùi thối nát, những cành cây khô có hình thù kỳ quái kia, còn có một đống bạch cốt đầy đất, và con yêu sói kia...

Trong lòng Tô Mặc Nhi run rẩy, vội vàng hỏi các nàng, "Tối hôm qua các ngươi  ở đâu?"

Vân Phàm vàNguyệt Bích đều không hiểu ra sao, đáp, "Chúng ta luôn ở trong gian phòng này mà."

"Không có điều gì dị thường sao?"

Vân Phàm Nguyệt Bích cùng nhau lắc đầu.

Các nàng thay phiên nhau mà canh giữ cả nửa đêm, nếu như có điều gì dị thường, nhất định là các nàng sẽ phát giác ra!

Tô Mặc Nhi cảm giác, cảm thấy chuyện kia cũng không phải là mộng, nhưng Vân Phàm và Nguyệt Bích đều không hoàn hảo ở trước mắt nàng, không hề xảy ra chuyện gì...

Nàng vội vã ngồi dậy, vén chăn lên nhìn nhìn, y phục trên người, giống như kiểu dáng của tối hôm qua, hoàn hảo vô khuyết (vẹn toàn)!

Quả nhiên là mộng sao?

Đúng rồi...

"Lão bản quán trọ đâu đâu? Lão bản quán trọ ở nơi nào?" Hiện tại đầu óc nàng là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không phân biệt rõ đến cùng điều gì mới là thật sự.

Hay là nói, hiện tại nàng mới ở trong mộng sao?

"Làm sao mà vương phi lại hỏi đến hắn? Lúc ta mới xuống lầu chuẩn bị điểm tâm, trái lại nhìn thấy hắn. Vương phi tìm hắn có chuyện gì sao?" Vân Phàm hỏi.

"Không có việc gì." Tô Mặc Nhi lặng im một lát, thản nhiên nói, "Dọn dẹp một chút, nhanh chóng tiếp tục lên đường."

"Vâng, vương phi. Thuộc hạ đi trước lấy một ít nước nóng, chờ sau khi dùng xong điểm tâm, chúng ta liền gấp rút lên đường." Vân Phàm đáp lời.

"Ân."

Tô Mặc Nhi gật gật đầu, trái lại phân phó nói, "Nguyệt Bích, ngươi đi mua mấy bộ quần áo nam tử, đi lên phía trước nữa chính là biên quan, nơi đó Phong Mục chắc chắn là sẽ tăng cường phòng thủ, chúng ta nhất định phải càng thêm cẩn thận."

"Vâng."

Sau khi Vân Phàm và Nguyệt Bích rời khỏi, Tô Mặc Nhi cầm lấy y phục ở bên cạnh, dự định mặc vào.

Chỉ là, tay mới vừa chạm vào y phục, nàng liền rụt mạnh tay trở về!

Tô Mặc Nhi nhìn không chuyển mắt vào tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn kia, từ từ trở nên trắng bệch.

Bàn tay của nàng, thế nhưng lại dính bùn đất!

Trong phòng này không nhiễm một hạt bụi, làm sao mà trên tay nàng lại dính bùn đất được?

Như vậy... Vậy chuyện kia vốn không phải là giấc mộng!

Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng dùng tay để nắm đất đối phó với con yêu sói kia!

Có thể là như thế, nhưng lão bản quán trọ kia nên giải thích thế nào?

Nàng như thế nào đã về được tới đây?