Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 187: Quốc Chi Tương Khuynh (1)




Phong Đạc khép chặt cửa, khóe môi không tự giác mà mang theo một ít nét ôn nhu.

Hắn đi đến trước người Tô Mặc Nhi, dịu dàng bế nàng từ trên ghế.

Tô Mặc Nhi giật mình tỉnh lại, đưa tay dụi dụi mắt, dùng đôi mắt đầy sương mù nhìn Phong Đạc, trong thanh âm mang theo sự lười biếng vừa mới tỉnh dậy, "Phong Đạc, ngươi trở lại rồi."

"Uh, mệt nhọc rồi nằm ngủ thôi." Phong Đạc ôn nhu nói.

Tô Mặc Nhi ngáp một cái, ở trong ngực của Phong Đạc tìm một vị trí thoải mái, thiếp đi.

Phong Đạc để nàng ở trên giường, lẳng lặng nhìn dung nhan nàng khi ngủ, trong đôi mắt phượng tràn đầy nét sủng ái.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tô Mặc Nhi chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng, Phong Đạc đã mang theo nàng trực tiếp trở về tam vương phủ.

Trước đó, người trong Ảnh môn đến thông báo, nói là Tứ vương gia và Thất vương gia đã vượt ngục từ trong nhà lao, hơn nữa bọn họ còn đang ở trong tam vương phủ chờ hắn.

Phong Đạc vừa nghĩ thì đã biết bọn họ có chủ ý gì, nhưng khi nhìn đến Tô Mặc Nhi đang ngủ say sưa, cũng không muốn đánh thức nàng, liền trực tiếp ôm nàng lên xe ngựa.

Tam vương phủ có kết giới Phong Dương thiết kế, chỉ cần máu của Mặc Nhi mới có thể phá, nếu không, hắn cũng không để cho Mặc Nhi đi theo hắn một chuyến này.

Kể từ sau khi nàng có bầu, tựa hồ như trở nên càng thêm thích ngủ hơn.

Tiền bối Ngân Lan có nói, độc kia ở trong cơ thể nàng lâu một ngày, thì ngày đó nàng càng thêm nguy hiểm.

Hắn hận không thể nhanh lấy được Ngưng Bích Lưu Quang từ chỗ Phong Kỳ, rồi trở về Minh U Cốc.

Chuyện của Phong Mục hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu như hắn (PM) không phải tự muốn chịu diệt vong, thì hắn (PĐ) cũng không có tâm tình đọ sức với hắn (PM).

Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi, rất dễ dàng đi vào tam vương phủ. Kết giới kia lúc một giây vừa chạm đến Tô Mặc Nhi đã biến mất không thấy.

Hai người đang ở trong sảnh trước của vương phủ, lúc nhìn thấy bóng dáng đang bước vào cửa phủ, trong nháy mắt hai người đều đã đứng lên.

Chỉ là, bước chân của người nọ vốn đi về phía sảnh trước lại đột nhiên chuyển hướng, đi sang một đường nhỏ khác ở trong phủ.

Phong Kỳ ngẩn ngơ, đang muốn đuổi theo, Phong Dương lại ngăn cản hắn, "Tiểu Thất, ngươi không thấy Tam ca đang ôm Tam tẩu sao? Chúng ta vẫn nên chờ một lát đi."

"Ân." Phong Kỳ dằn xuống kích động trong lòng, ngồi xuống trên cái ghế gần đó.

Dưới ống tay áo, cánh tay của hắn kích động đến đều có chút run rẩy.

Lúc đầu ở biên thành, nghe được tin tức Tam ca rơi xuống núi, cả người hắn đều nhanh muốn chết theo.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm chuyện gì, thì lại có tin tức, Tam ca tư thông với địch!

Hắn làm sao tin được? Rõ ràng người tư thông với địch chính là Phong Mục, mà chứng cớ lại rành rành ở trong tay hắn!

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, một đạo thánh chỉ của phụ hoàng gửi đến biên thành, lại nhốt hắn với tội danh đồng mưu!

Một đường bị áp giam, cho đến khi bước vào đế đô, bị giam vào thiên lao cùng với Tứ ca, thì hắn mới biết được, tất cả đây đều là âm mưu của Phong Mục.

Từ lúc vừa mới bắt đầu xuất chinh, Phong Mục đã đánh chủ ý hãm hại lên Tam ca!

Đêm qua, đột nhiên thiên lao loạn hết cả, tất cả thủ vệ cũng không thấy bóng dáng, hắn và Tứ ca liền thừa dịp khe hở trong chốc lát kia, từ trên thiên lao trốn thoát.

Bọn họ lặng lẽ đi đến hoàng cung một chuyến, nơi đó là một mảnh hỗn loạn, có rất nhiều thi thể chưa được xử lý, nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Bọn họ bắt được một tiểu thị nữ, sau khi nghe xong tình huống, lại nghe được, người mà bọn hắn cho rằng đã chết đã quay lại đây!

Vì vậy, hắn và Tứ ca, liền đi thẳng tới tam vương phủ.

Vào giây phút vừa mới nhìn thấy bóng dáng bước vào kia, trong lòng bọn họ đều khẽ run.

Tam ca thật sư đã trở lại rồi!

"Tứ ca, đêm qua chúng ta cần phải sớm đi ra mới phải." Phong Kỳ thuận miệng oán hận, ánh mắt không tự giác luôn nhìn về phía cửa sảnh, trong đôi mắt sáng trong kia tràn đầy mong đợi.

"Đúng vậy, bỏ lỡ một màn kịch vui." Phong Dương cũng có chút tiếc nuối nói theo.

Hắn yên tĩnh ngồi ở một bên, từ đầu đến chân đều là một màu trắng thuần, nếu không dính hạt bụi, thì đã hoàn toàn nhìn không ra rằng hắn là người từ trong lao trốn ra.

Một đầu đen mềm mại như mực đã không còn tồn tại như lúc trước, mà việc bố trí kết giới này, thật sự là hao tổn quá nhiều nguyên khí của hắn.

Cũng không biết nữ nhân kia, nếu nhìn thấy bộ dáng này của hắn, sẽ có biểu hiện nào.