Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 191: Quốc Chi Tương Khuynh (5)




"Ngươi cũng muốn đi?" Nghĩ thầm đến lời Phong Dương đồng ý với hoàng đế, hoàn toàn không ngờ hắn cũng nói muốn đi, liền ngây ngẩn cả người.

Lập tức, như đã nghĩ đến chuyện gì, hắn tự nhiên gật đầu nhẹ, "Trẫm nghe nói ngươi ở bên ngoài đã tìm thấy được người ngưỡng mộ, nếu có cơ hội, thì cứ dẫn trở về đây cho trẫm xem một chút."

Trên mặt Phong Dương mang theo ôn nhuận vui vẻ, đáp, "Được."

Hôm nay chẳng biết tại sao, hoàng đế lại theo chân bọn họ tán phiếm rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, từng câu từng câu cộng lại, tất cả lời nói với bọn họ còn nhiều hơn so với những năm gần đây.

Bất giác, bọn họ đã ở trong cung hơn một canh giờ.

Thừa dịp nhàn rỗi hoàng đế nghỉ ngơi, Phong Đạc đứng dậy, đang lúc muốn nói phải rời khỏi.

Thì đột nhiên, cửa gỗ sơn hồng trong thư phòng được đóng kỹ, lại bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào!

Hoàng đế cảm thấy cả kinh, còn chưa thấy rõ người đến, đã mở miệng trách cứ, "Người nào! Lại dám tự xông vào thư phòng của trẫm?!"

"Chủ tử, đã xảy ra chuyện!"

Phong Đạc cảm thấy cả kinh, bỗng dưng quay đầu nhìn lại, toàn thân thị vệ đều là máu, nghiêng ngã vọt vào, rồi té xuống ở trước mặt hắn.

Sắc mặt Phong Đạc đại biến, vội vàng hỏi, "Xảy ra chuyện gì!"

Người này hắn nhớ rõ, lúc sớm đó, hắn còn dặn dò người thị vệ này, cần phải bảo vệ Mặc Nhi thật tốt!

Thị vệ kia rất yếu ớt, Phong Đạc phải đi đến gần kề lỗ tai sát miệng hắn, mới nghe rõ được hắn nói câu gì.

"Vương phi bị... Quốc sư, còn có... Còn có tiên tử Linh Hàm, bắt, bắt vào trong cung..."

"Bị bắt đi đâu?" Trong lòng Phong Đạc là một mảnh băng hàn, vừa nghe hắn (thị vệ) nói là quốc sư và Linh Hàm bắt Mặc Nhi đi, thì hắn đã biết, thân phận của Mặc Nhi, chỉ sợ là không thể gạt được rồi!

"Sùng... Sùng Quang..."Lời còn chưa dứt, hai mắt thị vệ trợn ngược lên, hoàn toàn không còn một tiếng động.

"Là ngươi phái bọn họ đi ?" Hai mắt Phong Đạc đỏ ngầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào hoàng đế, "Nếu nàng có bất kỳ sơ xuất gì, bản vương sẽ bắt toàn bộ Phong Lan chôn cùng nàng!"

Sắc mặt hoàng đế trắng nhợt, ánh mắt kia của Phong Đạc giống như kim đâm thẳng vào lòng hắn, một châm đã đau, "Ngươi thật muốn vì yêu nghiệt kia mà đối nghịch với trẫm sao?"

Phong Đạc không rảnh bận tâm đến hắn, bước nhanh đi ra ngoài.

"Đứng lại!" Hoàng đế uy nghiêm quát lớn, "Quốc sư nói quả nhiên là đúng, ngươi đã bị yêu nghiệt mê hoặc rồi! Hôm nay trẫm nhất định phải diệt trừ nàng!"

Phong Đạc mắt điếc tai ngơ, chỉ là lúc nghe thấy hai chữ yêu nghiệt kia, lông mày lại nhíu lại một chỗ.

Nếu không phải là tình huống khẩn cấp, chỉ sợ là hắn sẽ trực tiếp tranh co với hoàng đế.

Phong Dương và Phong Kỳ thấy thế, trong nháy mắt đã sáng tỏ là chuyện gì đã xảy ra. Chuyện có thể khiến cho Phong Đạc luống cuống như vậy, thì cũng chỉ có Tô Mặc Nhi mà thôi!

Nghĩ đến đây, bọn họ nhanh chóng đuổi theo sát Phong Đạc.

"Tứ đệ, ngươi nhanh đi triệu tập người Ảnh môn, " Phong Đạc duy trì một phần tỉnh táo cuối cùng, nói với Phong Dương.

"Được." Phong Dương gật đầu đáp ứng.

Mặc dù hắn không nghe thấy người nọ nói với Phong Đạc cái gì, nhưng khi Phong Đạc đã quyết định điều động đến Ảnh môn,thì như vậy chuyện đã tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng rồi!

Tuy nhiên, bọn họ mới vừa đi ra thư phòng vài bước, thì đột nhiên lại bị bao quanh bởi sự xuất hiện của ngự tiền thị vệ.

Phong Đạc nắm chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy lệ khí nồng đậm, "Muốn chết!"

Không chút do dự, hắn trực tiếp ra tay với những thị vệ kia! Nhiều chiêu bén nhọn, không hề có chút nể tình nào!

Trong nháy mắt, vài cổ thi thể đã nằm trên đất.

Hoàng đế và Tiểu Thanh Tử từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy Phong Đạc giết đỏ cả mắt, trong lòng không ngừng run rẩy.