Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 197: Quốc Chi Tướng Khuynh (11)




Nghe thấy âm thanh xa lạ, mọi người đều cả kinh.

Chỉ thấy ở cửa cung, không biết khi nào lại xuất hiện một vị nữ tử vận hồng y. Tay nàng cầm duy nhất một cây trường tiên màu đỏ huyết, chậm rãi đi tới giữa quảng trường. Gió thổi khiến cho y phục màu đỏ chói kia bay lượn phần phật, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc, mang theo ý cười. 

Mãi cho đến khi người dừng bước ngay bên cạnh Phong Dương, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

Đối với ánh mắt nóng rực như ngọn lửa của mọi người, nữ tử dường như có phần bừng tỉnh.

Nàng nghiêng đầu, cười ôn nhu hỏi Phong Dương, "Nàng chính là tiên tử mà các ngươi nói hả?"

Phong Dương gật đầu," Đúng vậy. Ngươi nghĩ thế nào?"

"Chỉ là thứ không trèo lên nổi mặt bàn mà thôi." Nữ tử giống như đang nói chuyện phiếm cùng Phong Dương, giọng điệu mười phần nhàn rỗi, nhưng lời nói ra đều mang theo sự khinh thường.

Linh Hàm nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, nàng có phần không kiềm chế sự nóng nảy được, tức giận nói với nữ tử vận hồng y, "Để coi yêu nghiệt ngươi ở chỗ nào! Hôm nay bổn tiên tử phải ở đây thu thập ngươi!"

"Nếu ngươi có bổn sự này, thì cứ tới đây đi!" Nữ tử vận hồng y vừa giương cằm, vừa cười khiêu khích về phía Linh Hàm.

Cổ tay trắng như ngọc bỗng nhiên khẽ động, trường tiên màu đỏ "Vút" một tiếng quất trên mặt đất, chỉ nghe âm thanh vun vút vang lên, nàng mới chỉ dùng một phần lực, nếu mạnh hơn chỉ sợ là có thể chém đứt người!

"Xem chiêu đi!" Nữ tử di chuyển rất nhanh, thân hình biến hóa khó lường.

Chờ mọi người chăm chú nhìn lại, mới vừa rồi nàng đứng ngay đó, bây giờ người chỗ nào? Chẳng qua là một luồng tàn ảnh thôi! Nữ tử vận hồng y vun roi không ngừng về phía Linh Hàm, lại thêm thân hình của nàng biến đổi không ngừng, Linh Hàm vốn né tránh không kịp, trên lưng trên đùi đã trúng không ít roi.

Trong lòng Linh Hàm thấy không ổn, lập tức lấy ra một món pháp khí. Xem ra, pháp thuật của nữ nhân này, tuyệt đối ở trên nàng!

Quốc sư thấy rõ ràng vật nàng lấy ra, sắc mặt lập tức thay đổi, còn chưa kịp nhắc nhở, đã thấy nàng mặc niệm chú ngữ, ném pháp khí lên phía trên trời!

Từ lúc nữ tử kia xuất hiện, trước sau đều không nói lời nào, lúc này thấy Linh Hàm lấy ra vật gì đó, trong ngực bỗng dưng đau đến rầu rĩ.

Hắn nhớ rõ đêm trước lúc Phong Đạc xuất chinh, hắn còn từng buộc Phong Đạc cưới tiên tử Linh Hàm, Phong Đạc đã liều chết không theo.

Đáng lẽ hắn phải sớm nghĩ đến, hắn (Phong Đạc) có bao nhiêu chấp nhất với Tô Mặc Nhi. Mà lúc trước Tô Mặc Nhi lại đẩy Phong Đạc ra, một mình chịu chết trong chớp mắt cũng thật làm cho hắn rung động.

Lúc nhớ tới chuyện này, lần đầu tiên hoàng đế sinh ra hoài nghi với chính mình. Nữ tử như vậy thật sự sẽ là yêu nghiệt sao?

Có lẽ, thật sự là hắn đã làm sai. . . . . . . . .

Giữa quảng trường, nữ tử vận hồng y thấy Linh Hàm dùng pháp bảo, trong nháy mắt thân hình liền đứng lại.

Linh Hàm mang theo chút đắc ý nhìn nàng, " Nếu hiện tại ngươi cầu xin ta tha thứ còn kịp đó."

Nữ tử cười nhẹ vỗ về trường tiên, lúc này khuôn mặt tràn đầy phong tình, ngay cả Linh Hàm cũng nhịn không được mà thất thần trong phút chốc.  

Nhưng không ngờ, "Vút" một tiếng, Linh Hàm còn chưa kịp phản ứng, nàng vậy mà lại bỗng dưng ra tay!

Mũi nhọn của trường tiên sắc bén thẳng lướt về phía mặt của Linh Hàm, Linh Hàm né một cách chật vật, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn lưu lại một vệt đỏ không sâu không cạn.

Tức giận chồng chất trong nháy mắt Linh Hàm đứng lên, "Ngươi dám đánh lén bổn tiên tử!"

"Có ai nói không thể?" Nữ tử vận hồng y khẽ nhíu lại đuôi lông mày, "Huống chi, binh bất yếm trá, ngươi phân tâm như thế, đến lúc đó ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào!"