Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 227: Hỗn độn lực (12)




Bên ngoài Minh U Cốc, có người hầu hạ y phục cho bọn họ, y  phục đến tận tay đưa cơm tới há mồm.

Bây giờ không muốn đói bụng, thì chỉ có thể tự mình ra tay.

May mắn là mọi thứ ở trong cốc cũng xem như đầy đủ, rất dễ dàng Tô Mặc Nhi và Phất Tâm đã làm thành một bàn đồ ăn lớn.

Phong Đạc và Phong Dương nhìn trông mà thèm, vừa nói ăn thôi, liền lập tức cầm lên đũa, một mâm đồ ăn, động đũa vài cái đã không thấy bóng dáng.

Tô Mặc Nhi và Phất Tâm liếc mắt nhìn nhau, khoé môi đều hơi kéo ra không nói gì.

"Các ngươi... Rốt cuộc bao lâu chưa từng ăn cơm rồi?"

Đôi đũa trong tay Phong Đạc ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, tư thái gắp thức ăn khôi phục lại ưu nhã như thường ngày, chỉ là tốc độ kia, vẫn nhanh đến làm cho người thấy không rõ.

"..." Tô Mặc Nhi.

"Đúng rồi, Phong Đạc, ngươi có biết Thiên Chi đã đi nơi nào hay không? Dường như từ lần trước rời khỏi cốc cũng chưa thấy hắn." Tô Mặc Nhi hỏi.

"Ta biết rõ!" Phất Tâm xung phong nhận việc nói, "Ta biết rõ hắn ở nơi nào."

"Hả?" Tô Mặc Nhi không chút chú ý tới sắc mặt Phong Đạc càng ngày đen xuống, quay đầu nhìn về phía Phất Tâm, "Hắn ở đâu?"

"Mỹ nhân cô cô để cho hắn trở về Hồ tộc rồi." Phất Tâm suy nghĩ một chút, bổ sung thêm, "Hiện tại địa vị của hắn ở Hồ tộc chỉ ở sau mỹ nhân cô cô thôi, lúc mỹ nhân cô cô không có ở đây, thì chuyện lớn nhỏ ở Hồ tộc đều do hắn quản lý."

"... Hồ tộc sống đến bây giờ thật sự là một kỳ tích." Tô Mặc Nhi yên lặng, nghĩ đến dáng vẻ tên kia không có nửa điểm tín nhiệm, thì nàng đã trực giác được tương lai đáng lo của Hồ tộc.

"Sư tỷ, đừng bi quan như thế, kỳ thật Thiên Chi ở Hồ tộc vẫn còn có chút uy tín. Nhất là hiện thời..." Phất Tâm ngừng lại, há to miệng nhìn xem Tô Mặc Nhi.

"Làm sao vậy? Cắn phải đầu lưỡi rồi?"

Phất Tâm lắc lắc đầu, thần sắc nghiêm túc, "Sư tỷ, có chuyện ta quên nói cho ngươi biết."

"Chuyện gì?"

"Hiện tại Hồ tộc có chút phiền phức, Lang tộc có dã tâm muốn thâu tóm Hồ tộc." Phất Tâm nói thẳng.

Lông mày Tô Mặc Nhi không tự giác nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, "Lang Vương muốn làm gì?"

Ngàn năm qua Hồ tộc và Lang tộc đều bình an vô sự, làm sao hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy?

"Không biết. Gần đây Lang tộc không ngừng khiêu khích Hồ tộc, mỹ nhân cô cô có phái người đi đến Lang tộc thương lượng với Lang Vương, mà Lang Vương lại ngay cả người trực tiếp giết chết, chỉ đưa lại một cái đầu trở về, ý muốn giao chiến rõ ràng." Phất Tâm nói ra.

"Có phải là Hồ tộc đã làm chỗ nào đắc tội với bọn họ không?" Tô Mặc Nhi vô cùng khó hiểu, đến cùng là vì lý do gì, mà khiến cho Lang tộc phá hỏng giao hoà mấy ngàn năm giữa hai tộc.

"Nếu biết rõ thì đã dễ làm rồi. Ngươi cũng biết tính tình của mỹ nhân cô cô rồi, làm sao nàng lại chủ động trở mặt với người ta được chứ." Phất Tâm tức giận nói, đôi đũa trong tay bị nàng bóp đến biến dạng.

Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ đến người nàng nhìn thấy ở Mộ Lạc Thành trước đó không lâu, lúc ấy nàng không biết thân phận của hắn, nhưng bây giờ, tất cả ký ức đều được nhớ lại, mà hắn là người phương nào thì nàng cũng đã rõ ràng.

Úc Huyền, vương tử Lang tộc!

Nhưng, tại sao lúc trước hắn lại xuất hiện ở Mộ Lạc Thành, đến cùng là có mục đích gì?

"Sư tỷ, còn Minh Mị sao?" Nhắc đến cái tên này, trên mặt Phất Tâm mang theo sự chán ghét rõ ràng.

Tô Mặc Nhi gật gật đầu, "Làm sao có thể quên?"

Minh Mị là muội muội cùng mẹ khác cha với nàng, lúc nàng không nhớ thì đúng là không biết, nhưng bây giờ khi nhớ lại thì đã hiểu được rõ ràng tường tận.

Chỉ là, trong lúc nhất thời mọi chuyện xảy ra quá nhiều, nàng còn chưa kịp hỏi thăm về chuyện của nàng.

"Minh Mị làm sao vậy? Nàng vẫn còn ở Hồ tộc sao, hay đã xuất giá rồi?"

Sắc mặt Phất Tâm càng ngày càng tệ, lạnh lùng cười một tiếng, nói ra, “Hiện tại nàng sống, còn muốn tốt nhàn nhã hơn so với bất cứ kẻ nào!"