Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 230: Dự định (3)






"Đến đây thì cứ vào đi, khi nào thì ngươi đã nhát gan như thế?" Trong phòng, tiếng nói Phong Đạc trêu tức truyền ra.

Nắm đấm trong tay áo Tuyết Ngạn nắm thật chặt, nhấc bước chân trực tiếp đi vào.

Nhìn thấy ý cười trong ánh mắt người đang ngồ trên chủ vị, hắn lập tức kích động không biết làm sao, một hồi lâu, mới ổn định lại giọng nói, "Thuộc hạ cung nghênh chủ tử!"

Nói xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn xem hắn, "Ngài... Ngài không có việc gì là tốt rồi."

"Ừ, gần đây vất vả ngươi phải chăm sóc Ảnh môn rồi." Phong Đạc nói.

"Không khổ cực, đây đều là trách nhiệm của thuộc hạ." Tuyết Ngạn lắc đầu liên tục.

"Ngồi đi."

"Dạ."

“Tình huống gần đây ở đế đô thế nào rồi?" Phong Đạc trực tiếp mở miệng hỏi.

"Sau khi chủ tử rời khỏi, hoàng đế liền ngã bệnh. Trong cung chỉ còn lại thập Thất hoàng tử, chỉ là tuổi hắn còn nhỏ, cho nên trọng thần cực lực đề cử Phong Mục làm giám quốc, hoàng đế không còn cách nào, chỉ có thể thả hắn ra tù."

Hắn cố gắng nói tỉ mỉ ngắn gọn, nhưng nói đến chỗ này vẫn nhịn không được mà nhìn trộm vẻ mặt của Phong Đạc, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, nói tiếp, "Thất vương gia tự giam mình ở trong vương phủ, một lòng không để ý tới ngoại sự, hoàng đế cũng không thể trách được."

Phong Đạc nghe hắn nhắc tới Tiểu Thất, không khỏi nhíu nhíu mày, ý bảo Phong Dương nói tiếp.

"Trong triều gần đây cũng được coi như yên ổn, không có xảy ra chuyện lớn gì."

"Quốc sư đâu?"

Tuyết Ngạn không nghĩ tới Phong Đạc sẽ hỏi hắn lời này, nghĩ một lát mới lên tiếng, "Quốc sư bởi vì chuyện của tiên tử, mà tự xin từ chức với hoàng đế, sau đó rời khỏi đế đô."

"Có biết hắn đi nơi nào hay không?" Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, nhưng chuyện quốc sư rời đi cũng là trong dự liệu của hắn.

Bằng khả năng của người đó, không thể nào không biết hắn còn sống, đế đô đã không còn người để hắn lợi dụng, thì hắn cũng chỉ có thể thay chỗ hắn.

Đến giờ phút này Tuyết Ngạn mới mơ hồ đoán được mục đích của Phong Đạc, hôm đó chuyện ở Sùng Quang điện hắn cũng đã nghe nói.

Lần này chủ tử trở về, đoán chừng là vì báo thù cho vương phi!

Chỉ là, chính xác hắn không có tin tức thật của quốc sư.

Tuyết Ngạn tỉ mỉ trả lời, "Thuộc hạ cũng không biết, nhưng thuộc hạ có nghe thủ hạ nhắc tới, nói rằng hình như phương hướng đi của quốc sư là đến biên thành."

"Biên thành?" Phong Đạc và Phong Dương liếc nhau một cái, đều nhìn thấy khó hiểu từ trong mắt đối phương.

Hắn đi chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ chỗ đó có gì có thể giúp được hắn sao?

"Bản vương biết rồi." Phong Đạc đứng dậy, phân phó nói, "Chuyện bản vương trở lại, ngoại trừ người Ảnh môn, không được phép truyền ra ngoài, sau này Ảnh môn cứ giao cho Phong Kỳ phụ trách, các ngươi chỉ được nghe lệnh một mình hắn!"

"Chủ tử, ngươi lại rời đi sao?!" Tuyết Ngạn đứng lên với hắn, lại nghe được ý trong lời của hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

"Ừ, bản vương trở lại chỉ xử lý chút chuyện, đợi chuyện được xử lý tốt thì sẽ rời đi." Phong Đạc nhàn nhạt nói ra.

Tuyết Ngạn bất đắc dĩ gật đầu, đáp, "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Phong Đạc cho Tuyết Ngạn phái vài người âm thầm tìm kiếm tung tích của Vị Minh, còn hắn thì dịch dung đơn giản, rồi cùng Phong Dương đi đến Thất vương phủ.

Tất cả huynh đệ, người hắn không yên lòng được chính là Phong Kỳ, tuy hắn lớn lên trong thâm cung, lại được phụ hoàng bảo vệ quá tốt, vốn không biết rõ lòng người hiểm ác.

Hắn từng nói muốn đi ra giang hồ, đây cũng là chủ ý rất tốt, ít nhất có thể khiến cho hắn nhanh chóng trưởng thành.

Để Ảnh môn làm hậu thuẫn cho hắn, trong tương lai có một ngày hắn và Phong Dương rời khỏi, cũng có thể yên tâm.

Vài ngày sau, rốt cuộc Ảnh môn truyền đến tin tức, nói là Vị Minh đang ở Mộ Lạc Thành.

Phong Đạc và Phong Dương đều không trì hoãn nữa, chỉ dặn dò đơn giản chuyện Ảnh môn, rồi một khắc (15phút) không dừng chạy đến Mộ Lạc Thành.