Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 237: Ai bẫy rập (5)




Úc Huyền thấy Tô Mặc Nhi hoàn toàn không để mắt đến mình, lập tức giận dữ, giữa lòng bàn tay tụ lại một luồng chân khí rồi đánh về phía Phong Đạc và Tô Mặc Nhi, vô cùng bén nhọn.

Phong Đạc liên tục chú ý đến động tĩnh của Úc Huyền, vừa thấy Úc Huyền ra tay, liền lập tức ôm Tô Mặc Nhi tránh khỏi.

Mà cây đại thụ sau nơi chỗ bọn họ mới đứng, lại bị một chưởng này xẻ làm hai!

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp." Minh Mị thấy bọn họ bình an rơi xuống trên mặt đất, không đợi bọn họ mở miệng, trực tiếp hỏi chào hỏi với Tô Mặc Nhi.

Thân thể Tô Mặc Nhi lập tức cứng đờ, lập tức xoay người sang chỗ khác, ánh mắt thoáng lạnh xuống, "Minh Mị?"

Trước khi đến, Phất Tâm đã nói cho nàng biết, từ mấy trăm năm trước Minh Mị đã đi sang Lang tộc, hiện tại đã là phi tử của Lang Vương.

Nàng vốn không muốn tin, nhưng tình huống ngày hôm nay, thật sự không chỉ dựa vào chuyện nàng không tin.

Chẳng lẽ nàng (MM) thật sự không thấy rõ dã tâm của Lang Vương, mà cam tâm làm một con cờ sao?

"Ngàn năm không thấy, vẫn là làm khó tỷ tỷ nhớ đến ta." Minh Mị cười một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một ít khinh thường.

"Ngươi đã nhận ta là tỷ tỷ, thì nghe lời của ta, lập tức trở về Hồ tộc, đừng ở chỗ này quậy phá!"

"Trở về? Trở về nhận lấy sự trừng phạt của các ngươi sao?" Dáng vẻ Minh Mị từ từ trở nên oán độc, "Huống chi, nhiều năm như vậy, ta rời khỏi Hồ tộc, các ngươi có ai nhớ rõ ta, mà tới tìm ta không?"

Tô Mặc Nhi nhất thời trầm mặc, từ trước đến nay Hồ tộc luôn xem huyết mạch thuần túy là trên hết, vương thất Hồ tộc lại càng thêm coi trọng, và Minh Mị cũng vì lý do huyết mạch, mà luôn không được người coi trọng.

Nhưng dù sao Hồ tộc cũng đã nuôi dưỡng nàng mấy trăm năm, hiện tại nàng làm sao có thể bởi vì oán hận nhất thời mà đồng ý giúp đỡ Lang tộc đối phó với Hồ tộc chứ ?

"Đủ rồi! Nơi này không phải là nơi mà các ngươi xử lý chuyện nhà!" Vị Minh lên tiếng cắt đứt lời giữa các nàng.

Quanh người hắn khí đen quấn quanh càng ngày càng đậm, sắc mặt Tô Mặc Nhi thay đổi, hơi thở này...

"Phong Đạc, Tô Mặc Nhi, các ngươi đã sớm thương lượng tốt rồi phải không?" Vị Minh nghe được lời bọn họ mới vừa nói, trong nháy mắt trong lòng đã hiểu.

Phong Đạc vẫn luôn đùa giỡn bọn họ!

Dọc theo con đường này hắn vốn không phát hiện dấu vết của Tô Mặc Nhi, hiện giờ xem ra là bọn họ đã sớm âm thầm liên lạc rồi!

Phong Đạc nhíu mày, không nói đúng sai.

Ban đầu lúc hắn ở Minh U Cốc, Mặc Nhi cũng tới theo, rồi từ đế đô đến Mộ Lạc Thành, một đường đều có người luôn âm thầm giám thị bọn họ.

Cho nên bọn họ quyết định tương kế tựu kế , để cho bọn người Vị Minh cho rằng bọn họ đều chưa có chuẩn bị, mà rơi vào bẫy rập của hắn.

"Hừ! Coi như là như vậy, thì các ngươi còn không phải là chịu ngoan ngoãn rơi trúng mai phục của ta hay sao! Tối nay, ta sẽ để các ngươi phải táng thân ở chỗ này!" Vị Minh nhìn sắc trời, trong lòng âm thầm tính toán thời gian.

Không khác nhau lắm, lúc cần tới cũng nhanh đã tới!

"Mặc Nhi, bảo vệ tốt cho mình!" Phong Đạc nhìn thấy Vị Minh kề sát vào tai Úc Huyền nói gì đó, hắn cảm thấy cần phải thêm cảnh giác.

Hắn kéo Tô Mặc Nhi ra sau lưng mình, thấp giọng dặn dò.

Ánh mắt Tô Mặc Nhi chợt lóe lên, khẽ gật đầu, "Cẩn thận chút."

Trăng sáng bị mây đen che mất một nửa, xung quanh rừng cây truyền ra một tiếng ít tiếng sột soạt, giống như có vật gì đó đang tập trung về phía bọn họ.

Úc Huyền lại đột nhiên lên tiếng nói, "Mặc Nhi, nếu ngươi chịu trở về bên cạnh bản tôn, thì bản tôn sẽ đáp ứng với ngươi, không giết nam nhân này!"

"Điện hạ, ngươi! Ngươi đừng quên..." Vị Minh cả kinh, hiện tại hắn không ngờ chuyện đã đến mức này rồi, vậy mà Úc Huyền lại còn có thể nói ra những lời này!

"Câm miệng! Chuyện của bản tôn, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay!" Úc Huyền giận dữ quát to một tiếng, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Tô Mặc Nhi, lại thấy ở trong đôi mắt linh động của nàng hiện ra một ít chán ghét.