Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 241: Kết cục thiên (4)




Diệp Ánh Hàn khiếp sợ nhìn xem bạch quang càng lúc càng vượng, dần dần bao trùm lại hai bóng ảnh đang dựa sát vào nhau, rất lâu cũng chưa lấy lại được bình tỉnh.

Chỉ có người thân cận nhất mới có thể dựa sát hắn (PĐ), hắn (DAH) không nghĩ tới Tô Mặc Nhi sẽ biết...

Nếu bọn họ đều không chịu được...

Trong lòng Vị Minh và Úc Huyền đều biết có bọn Diệp Ánh Hàn ở đây, thì tối nay sẽ không giết được Phong Đạc, muốn lén lút rời khỏi.

Khoé môi lạnh lùng của Diệp Ánh Hàn khẽ cong, tiện tay tạo ra định thân chú.

Thần chú tầm thường này, nếu vào lúc bình thường, thì khẳng định sẽ không có tác dụng với bọn họ.

Mà lúc này bọn họ đang muốn lén lút chạy đi, trái lại bị trúng phải thần chủ tầm thường của Diệp Ánh Hàn.

Trong rừng là một mảnh yên tĩnh, bạch quang rực rỡ rọi sáng một phương này như ban ngày.

Thời gian dần dần trôi qua, chẳng biết từ lúc nào trên bầu trời đã dần tụ lại từng mảng mây đen lớn, che đi ánh trăng. Tia sét màu tím kia như ẩn như hiện giữa những tầng mây cuồn cuộn, truyền ra tiếng sấm khá lớn.

Bỗng nhiên, sấm sét ở trên không trung nổ vang lên, những tia sét màu tím giống như giao long (thuồng luồng), từ phía chân trời chạy thẳng vào trong bạch quang!

Tim Diệp Ánh Hàn nảy mạnh, trong nháy mắt ánh mắt thuận thế nhìn chằm chằm vào đám bạch quang kia.

Vị Minh và Úc Huyền bị một màn trước mắt làm kinh hãi, ngay cả tim cũng đều nhanh đã run rẩy.

Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, tối nay, chỉ sợ là không thể chết già được rồi!

Tia sét màu tím không ngừng chui thẳng vào bạch quang, mà bạch quang lại càng lúc càng vượng, cuối cùng mọi người không thể không cúi đầu xuống, che đi đôi mắt, mới tránh bị tổn thương.

Từ từ, tia sét dần ít đi, tiếng sấm cũng yên lặng, mây đen tản đi lộ ra ánh sáng trong trẻo của trăng non.

Bạch quang từ từ nhu hòa lại, đợi sau khi bạch quang hoàn toàn biến mất, hai bóng người tuyệt thế cùng hiện ra ở trước mặt mọi người.

Phong Đạc và Tô Mặc Nhi mở mắt ra, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy được tình cảm khắc sâu.

Diệp Ánh Hàn siết chặt quả đấm, nén lại cảm xúc kích động không để lộ ra, trên mặt nhịn không được nổi lên ý cười.

Hắn quay đầu nhìn về phía hai người đang bị định thân, trong con mắt đột nhiên thoáng lóe lên vài phần trêu tức, vươn tay hoá giải định thân chú trên người bọn họ.

Vị Minh phản ứng đầu tiên, kéo Úc Huyền dùng pháp thuật bỏ chạy.

Ánh mắt Phong Đạc lạnh lùng, vươn tay, một luồng bạch quang rơi vào trước mặt bọn họ, ngăn cản lại đường chạy.

Vị Minh cảm thấy run rẩy, quay đầu nhìn về phía Phong Đạc, người nọ vận một thân bạch y, khí chất trong trẻo lạnh lùng, trong con ngươi hiện ra một chút lạnh nhạt, giống hệt như người kia đứng đầu phạt thiên ngàn năm trước.

Khiến cho người ta không thể không ngưỡng mộ, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Phong Đạc, "Thần biết sai rồi, cầu xin tôn thượng bỏ qua cho thần!"

"Tha cho? Mấy lần ngươi giết chủ có từng nhớ lại một phần tình cũ không?" Diệp Ánh Hàn mở miệng giễu cợt nói.

"Làm sai thì phải biết sửa sai." Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong miếng Phong Đạc nói ra.

Hắn giơ tay lên, tia sét từ từ bao quanh lấy người Vị Minh, Vị Minh hoảng sợ trừng to mắt, nghĩ muốn thoát khỏi, nhưng ngay cả giãy giụa cũng đều không được.

Phong Đạc phất phất tay, tia sét trực tiếp đánh vào thân thể của Vị Minh, trong nháy mắt đã đánh tan cả hồn phách của hắn!

Mà điều khiến Phong Đạc không nghĩ tới chính là, sau khi hồn phách của Vị Minh đã bị tiêu tán, lại có một luồng khí đen, xoay quanh ở nguyên chỗ như cũ, mang theo lệ khí nồng nặc.

Khí đen kia dường như muốn chạy đi, Phong Đạc vội vàng tạo ra vài luồng tia sét, giam giữ nó ở bên trong, rồi thu vào.

Sắc mặt Úc Huyền trắng bệch, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lực lượng đáng sợ của người thiên giới!

Úc Huyền xoay người muốn chạy trốn, nhưng dưới chân lại không biết vấp phải vật gì, mà trực tiếp ngã nhào ở trên đất.

Giương mắt nhìn, thì thấy được thi thể con sói vừa bị thiêu rụi, hắn không khỏi khẽ co người lại.

Sợ hãi từ dưới đáy lòng lan tràn khắp thân thể, Úc Huyền lảo đảo bò dậy.