Kì Tài Giáo Chủ

Chương 213: Không Bằng Cầm Thú




Sở Hưu đột nhiên nói vậy khiến Trương Bích Ninh sửng sốt, cô nàng nghi hoặc hỏi: “Công tử có ý gì? Tôi thấy cái gì cơ?”

Sở Hưu mỉm cười chỉ vào trước ngực, trên đó có tiêu ký của Quan Trung Hình Đường hình đao kiếm, rất khó nhận ra, người bình thường không phát hiện được.

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bên ngoài Quan Trung Hình Đường luôn ẩn nhẫn giấu tài, chỉ phát triển thế lực trong khu vực bản thân. Phần lớn người giang hồ thật ra không có ấn tượng gì về Quan Trung Hình Đường, có thể từng nghe đến nhưng chưa từng thấy.

Nhưng Trương tiểu thư cực kỳ thông minh, chắc chắn đã đoán ra thân phận của ta phải không?

Thứ này quý giá như vậy, giờ ta cầm đi Trương tiểu thư chắc cũng không cam tâm đúng không?

Cho nên giờ Trương tiểu thư định tìm cách đi trước, sau đó báo tin của ta cho Tàng Kiếm Sơn Trang, xúi giục Tàng Kiếm Sơn Trang ra tay với ta. Đúng. Hay. Không!”

Ba chữ cuối cùng gằn ra, nụ cười trên gương mặt Sở Hưu đã hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng âm trầm.

Sắc mặt Trương Bích Ninh đột nhiên biến đổi, hoa dung thất sắc: “Tôi đâu có! Công tử xin đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối chưa từng ra khỏi Đông Tề, làm sao nhận ra tiêu ký của Quan Trung Hình Đường ra sao?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Vừa rồi ta có nói ngươi nhận ra tiêu ký nên xác định ta là người của Quan Trung Hình Đường ư? Chưa đánh đã khai rồi.

Huống hồ cho dù ngươi có không biết thật có vô dụng, vì ta đã tự mình nói ra thân phận rồi. Chắc trương tiểu thư cũng nghe qua câu giết người diệt khẩu rồi chứ?”

Ngay lúc Sở Hưu dứt lời, Trương Sở Hàn đột nhiên nghiêm nghị hét lớn: “Biểu muội, mau trốn đi!”

Ngay khi nói xong câu này, Trương Sở Hàn nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một ám khí tinh xảo lớn cỡ ngón tay cái. Một luồng sáng vàng kim lập tức bắn vào huyệt Đản Trung của Sở Hưu, tốc độ nhanh tới cực hạn, hơn nữa không ngờ còn không bị ngăn cản bởi chân khí hộ thể, trực tiếp đâm vào huyệt Đản Trung của y.

Có điều không đợi Trương Sở Hàn thở phào một hơi, hắn đã thấy Sở Hưu căn bản không chịu ảnh hưởng gì, huyết mang trong tay lóe lên, chỉ chớp mắt sau trước mắt hắn đã chỉ có một màu đỏ máu sau đó là một bộ thi thể không đầu ngã xuống dưới đất, máu tươi chảy ra không ngừng. Mà thi thể đó lại là chính hắn!

Sở Hưu rút mũi kim ra từ huyệt Đản Trung của mình ra, quan sát một chút rồi ném xuống đất, thản nhiên nói: “Ám khí Thiên Cơ Môn? Đúng là tinh xảo hơn ám khí Đường Gia Bảo nhiều.”

Trương Bích Ninh như đang choáng váng trước cái chết của biểu ca, nhưng lúc này trong lòng cô nàng chỉ kêu gào không ngừng, kẻ trước mắt căn bản không phải người, mà là quái vật!

Trương gia bọn họ mặc dù là thế gia nhỏ nhưng cũng có chút vốn liếng, vừa rồi ám khí Thiên Cơ Môn mà Trương Sở Hàn sử dụng chính là một trong những át chủ bài của Trương gia bọn họ, cho dù cương khí của cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên cũng không đỡ nổi mũi châm nho nhỏ đó, nếu đâm vào đại huyệt quan trọng chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Ai ngờ Sở Hưu bị đâm trúng huyệt đản trung nhưng vẫn chẳng chút phản ứng, thế này còn là người không? Chẳng lẽ kinh mạch huyệt vị của y đều bị lệch?

Trương Bích Ninh đoán không sai, huyệt đạo của Sở Hưu quả thật lệch đi.

Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp mặc dù chỉ có tác dụng phụ trợ nhưng khi đối phó với những chỉ pháp hoặc ám khí âm hiểm chuyên tấn công huyệt đạo lại có tác dụng hơn nhiều so với bất cứ võ công gì khác.



“Được rồi, đừng giở trò nữa, để ta tiễn các ngươi lên đường.”

Bốn võ giả Trương gia biến sắc, có điều không đợi bọn họ động thủ, nghênh đón bọn họ đã là đao cương đỏ rực cường đại trút xuống như cuồng phong vũ bão.

Chớp mắt sau toàn bộ quán trọ đã bị máu tươi phủ kín, đám võ giả còn chưa tới Ngoại Cương cảnh thậm chí không thể ngăn được một đao của Sở Hưu.

Trương Bích Ninh sau lưng Sở Hưu như đã sợ tới choáng váng, nhưng khi Sở Hưu còn chưa kịp quay đầu lại, trên tay Trương Bích Ninh đã đột nhiên nhiều thêm một con dao màu đen, ngay lưỡi dao cũng có màu đen kịt, xé gió đâm thẳng tới người Sở Hưu!

Con dao này có tẩm cổ độc của Ba Thục Miêu Cương, còn là loại cổ độc cực mạnh dung hợp hơn mười loại kịch độc với nhau, mười phần âm tà quỷ dị. Đừng nói Sở Hưu là Ngoại Cương cảnh, cho dù y là Ngũ Khí Triều Nguyên, bị lưỡi dao này vạch lên một phát thôi cũng chẳng dễ chịu gì.

Quan trọng nhất là khí thế khi Trương Bích Ninh xuất thủ, không hề căng thẳng, ra tay nhanh chóng vô cùng, ngay cả chấn động khi lưỡi dao lướt qua không khí cũng bị cô nàng khống chế triệt tiêu.

Mặc dù với võ giả Ngoại Cương cảnh như Sở Hưu như vậy không đáng gì, nhưng thân là võ giả Tiên Thiên, thực lực Trương Bích Ninh như vậy đã rất không tệ.

Nhưng nhát đâm đó của Trương Bích Ninh thậm chí không thể xuyên qua cương khí hộ thể của Sở Hưu. Sau khi tu luyện Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công, mức độ ngưng thực cương khí của Sở Hưu đã vượt ngoài tưởng tượng của Trương Bích Ninh, lưỡi dao như chìm vào trong đầm lầy, tới trước Sở Hưu ba tấc rồi không cách nào tiến thêm được.

Sở Hưu đột nhiên quay đầu lại, như cười như không: ”Thực lực Trương tiểu thư cũng không tệ, đâu phải một cô gái yếu đuối như tiểu thư tự nói.

Với thực lực hiện tại của ngươi, ngay gã biểu ca si tình kia cũng chẳng sánh nổi.”

Con dao trong tay Trương Bích Ninh ‘keng’ một tiếng rơi trên mặt đất, gương mặt đầy vẻ kinh hãi hét lớn: “Tôi van ngài, công tử, xin ngài đừng giết tôi! Trương gia đã mất rồi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử, xin công tử tha cho tôi!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Làm trâu làm ngựa? Nghe cũng hay nhỉ? Đáng tiếc nữ nhân càng xinh đẹp càng giỏi lừa người. Cho nên, ta không tin!”

Dứt lời Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng, chưởng lực cường đại chấn vỡ trái tim Trương Bích Ninh.

Trương Bích Ninh không dám tin nhìn Sở Hưu, dường như cô nàng thật sự không ngờ Sở Hưu lại ra tay giết mình mà không hề do dự như vậy.

Những võ giả đứng xa xa không biết chuyện gì xảy ra, chỉ lờ mờ thấy được Sở Hưu đột nhiên xuất thủ liên tiếp giết người, đặc biệt là cuối cùng y xuất chưởng đánh chết Trương Bích Ninh khiến đám người âm thầm phỉ nhổ không thôi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy mà tên này nói giết là giết, còn có thiên lý không? Còn có vương pháp không? Đúng là không bằng cầm thú.

Có điều ngay sau đó đám người trong lòng lạnh buốt, kẻ này sát tính nặng như vậy, chỉ chưa tới một khắc đã giết tới mười mấy người trong quán trọ, khiến bọn họ đứng xem cũng thấy lạnh toát, thậm chí không dám nhìn nhiều, vội vàng xoay người bỏ đi.

Trên giang hồ kẻ khiến người ta thật sự sợ hãi không phải như gã to cao vẻ ngoài hung ác nhường chỗ cho Sở Hưu lúc trước mà chính là loại người nhìn như vô hại nhưng lại có thể mặt không đổi sắc giết cả nhà người ta như Sở Hưu.



Trong mắt loại người này vốn không có nam nữ già trẻ xấu đẹp gì, chỉ cần hắn động sát tâm, vậy trước mặt hắn chỉ có kẻ sống và người chết. Chỉ đơn giản vậy thôi!

Lúc này trong quán trọ, Sở Hưu lấy một thỏi vàng ra đặt trên mặt bàn rồi quay người rời đi.

Hắn giết nhiều người như vậy, chắc chủ quán trọ đã thành ám ảnh, khẳng định không dám mở quán ở đây nữa. Thỏi vàng đó coi như tiền bồi thường.

Thật ra Sở Hưu không điên cuồng như người ngoài nghĩ, một đại mỹ nữ yêu kiều như vậy đã đồng ý nói làm trâu làm ngựa, kết quả y nói giết là giết.

Trương Bích Ninh này còn trẻ như vậy đã có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, xét thực lực thậm chí không thua biểu ca của mình, hơn nữa tâm cơ cũng cực kỳ thâm trầm. Loại nữ nhân như vậy tuyệt đối không phải loại ngu ngốc Trương Sở Hàn có thể khống chế, Sở Hưu ngược lại không muốn cô nàng làm ấm giường, có làm thủ hạ cũng không tệ. Trong một số thời điểm lực sát thương của nữ nhân còn lớn hơn nam nhân.

Có điều tâm cơ thâm trầm không sai, cái sai là Trương Bích Ninh quá nhiều thủ đoạn vặt vãnh, hơn nữa còn không tự biết mình.

Cô nàng còn dám to gan diễn kịch, giở thủ đoạn trước mặt Sở Hưu, lại không biết về mặt này y chưa từng thua ai.

...

Sở Hưu đi dọc con đường lớn của Trường Lâm Quận Tế Châu Phủ, nhìn qua hai bên, võ giả đi tới nơi này quả thật nhiều vô số kể.

Kính Hồ Sơn Trang nằm ngoài Tế Châu Phủ, cạnh một hồ nước lớn xanh biếc thanh tịnh tên là Kính Hồ, cho nên mới đặt tên là Kính Hồ Sơn Trang.

Lúc này Thần Binh Đại Hội còn chưa bắt đầu cho nên Kính Hồ Sơn Trang tạm thời chưa chiêu đãi khách khứa, võ giả muốn tham gia Thần Binh Đại Hội hoặc muốn xem cuộc vui đều tụ tập trong Tế Châu Phủ.

Trường Lâm Quận là quận lớn ở trung ương Đông Tề, Tế Châu Phủ lại ở trung tâm Trường Lâm Quận, trước đây đã vô cùng phồn hoa, giờ được tổ chức Thần Binh Đại Hội nên càng thêm vẻ hưng thịnh của võ đạo.

Đương nhiên với những thế lực bản địa của Tế Châu Phủ chuyện này lại là khổ mà không thể kêu ai, thậm chí trong lòng thầm mắng chửi người của Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc gia.

Trước đó bọn họ là thế lực gốc rễ của Tế Châu Phủ, rồng qua sông cũng phải khách khí với rắn bản địa.

Nhưng giờ thì hay rồi, người tới kẻ lui đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng hoặc các đệ tử tinh anh đại phái, hoặc những giang hồ hào kiệt xuất thân dân dã. Những người này bất luận thực lực hay thế lực sau lưng đều không phải hạng đám người bản địa Tế Châu Phủ có thể chọc nổi. Cho nên thời gian vừa qua bọn họ vô cùng đáng thương, cẩn thận từng li từng tí, không dám chọc vào một ai.

Sở Hưu đi theo dòng người vào trong Tế Châu Phủ, đưa mắt nhìn qua, đâu đâu cũng có võ giả, hơn nữa còn cực kỳ trẻ tuổi.

Hai mươi tuổi bước vào Tiên Thiên trên giang hồ đã coi là tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng lúc này tại Tế Châu Phủ võ giả Tiên Thiên hai mươi tuổi đâu đâu cũng có.

Đúng lúc này, một võ giả hơn ba mươi tuổi dáng người gầy gò chen tới trước người Sở Hưu, chắp tay nói: “Vị công tử này, ngài có cần dẫn đường không? Thần Binh Đại Hội còn gần một tháng nữa mới tổ chức, đợi ở đâu lâu như vậy chẳng phải rất chán ư?

Vừa hay thời gian này công tử có thể du ngoạn tại Tế Châu Phủ này, tại hạ Lý Bất Tam, sống cả đời ở Tế Châu Phủ. Không dám nói chuyện khác nhưng tại hạ cực kỳ quen thuộc về Tế Châu Phủ và Trường Lâm Quận này. Chuyện tiền bạc cũng dễ bàn thôi. Công tử cứ cho bao nhiêu cũng được.”