Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 101: Phép thuật chữa trị




Ánh nắng bình minh nhẹ nhàng lại một lần nữa êm dịu ôm lấy thủ đô Nhật Bản đông vui náo nhiệt, ôm luôn cả ngôi trường Kokka danh tiếng cả nước. Izu vừa bước xuống khỏi chiếc siêu xe sang trọng, chớp mắt đã phát hiện ra một bóng dáng thiếu niên đang đứng ngẩn ngơ quan sát ngôi trường từ bên ngoài. Cô vui mừng vẫy tay gọi:

- Rashu - kun!

Chàng trai tóc nâu giật bắn mình một cái, hoảng hốt quay ngang quay dọc rồi dợm bước chuẩn bị chạy, cho đến khi cậu kịp thấy Izu thì mới thở phào, sau đó nhíu mày gắt gỏng:

- Chị đừng có tùy tiện gọi tên ta ở đây.

Izu cười khổ, cầu hòa:

- Không gọi thì không gọi. Mà em đứng đây làm gì thế? Có chuyện gì cần giải quyết sao?

Rashu im lặng một lúc, cặp mắt bàng bạc vẫn cẩn thận đánh ngôi trường danh tiếng. Cuối cùng cậu mới nhàn nhạt trả lời:

- Ta sẽ vào đây học!

Izu chớp mắt, mừng rỡ hiểu ra vấn đề:

- A, em muốn thi vào đây sao? Nếu được thế thì tốt quá. Cố gắng nha, vô trường Kokka rồi, nếu có gì khó khăn chị sẽ tìm cách giúp.

Thân là Hội trưởng Hội học sinh nên bình thường Izu đã rất năng động trong việc hỗ trợ, giúp đỡ học sinh trong trường rồi, huống chi, Rashu lại có cái ơn rất lớn đối với cô. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể quên được cái buổi chiều khủng khiếp ấy.

- Chẳng cần phải cố gắng, ta đã muốn thì sẽ dễ dàng vào được.

Rashu chậm rãi nói, không hề để tâm đến vẻ mặt khó diễn tả của đàn chị. Mỗi lần nói chuyện với cậu bé này, Izu cũng không biết là bản thân phải cười khổ bao nhiêu lần nữa. Học sinh trường này mà nghe được cậu phát biểu chắc tức chết quá. Họ đã chật vật đến bao nhiêu mới vượt qua mấy kì thi với những quy củ chặt chẽ để vào được đây, chưa kể là số tiền đóng học bỏ ra không nhỏ, mà không ít trường hợp vào rồi vi phạm nội quy, bị đuổi ngược ra nữa. Tuy nhiên, không hiểu sao, Izu lại cảm thấy khá tin tưởng năng lực của cậu thiếu niên này. Mỗi lần trông thấy cậu, Izu cứ có cảm giác thật quen thuộc, có liên tưởng đến một người nào đó, nhưng nhất thời nhớ không ra. Rashu chẳng hề biết Izu đang nghĩ cái gì, cặp đồng tử màu bạc bỗng nghiêm lại, bất giác trầm giọng:

- Ngày mà ta vào được ngôi trường này, chính là ngày giỗ của anh, onii - chan à!

Khóe môi chàng trai cong lên ngạo nghễ, như bậc vương giả khinh thường dân đen ngu muội, khiến cho Izu tròn mắt ngạc nhiên:

- Anh trai em học ở đây sao, Rashu - kun?

Rashu nhíu mày, gương mặt cậu vốn vẫn còn điểm non nớt nhưng lại cố tỏ ra thâm trầm làm cậu càng trở nên ngộ nghĩnh:

- Đã nói là đừng có gọi tên ta ở đây mà. Bất quá, đúng là như vậy, nhưng mà...

Câu nói đột ngột bị bỏ lửng. Cậu thiếu niên đang định nói thêm cái gì đó thì bỗng nhiên cái miệng cứng đờ, chớp mắt quay đầu chạy biến. Izu ngạc nhiên không thôi, nghĩ ngợi làm sao lại quay lại nhìn. Từ đằng sau, Jun đang nhởn nhơ bước đến với cây kem bự chảng trên tay. Cô gái chợt nhíu mày nhìn đến cái bóng người vừa chạy khuất sau ngã rẽ. Hình như... cô cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng rồi cô lại tặc lưỡi.

"Không thể nào, nó vốn không thể tự mình xuống đây được!"

Vẻ tươi tỉnh nhanh chóng trở lại trên gương mặt búp bê xinh xắn, Jun cười toe toét bước nhanh tới chỗ đàn chị đang ngẩn người:

- Izu - senpai, chị mới tới à? Ai thế chị?

-... À, vô tình gặp qua một lần thôi. Vô trường thôi nào!

- Vâ... Á...

Tiếng "vâng" còn chưa kịp dứt, Jun vừa quay về phía cổng trường thì đã đụng ngay vào một người khiến cho nguyên cây kem đổ ụp vào cái áo trắng của người đó. Cô gái tá hỏa rối rít định xin lỗi, nhưng vừa ngước lên, cô liền nhận ra ngay người quen.

- Ha... ha... ha, Shippo định ra đón Jun - chan, nhưng mà...

Shippo giả lả cười cười, gãi gãi đầu, rồi bất ngờ co giò chạy biến. Jun đứng trợn mắt há hốc miệng, phẫn nộ hét vang trời:

- Thằng quỷ, đứng lại đền cây kem cho bổn công chúa!

Khi tiếng hét xuyên màng nhĩ ấy dứt thì bóng dáng Jun đã nhằm hướng Shippo đuổi theo tự bao giờ. Izu chỉ còn biết cười khổ, đành chép miệng lững thững một mình bước vô trường.

Thời tiết sáng nay thật đẹp, khiến cho người ta không khỏi cảm thán. Izu cũng không ngoại lệ. Bây giờ xem ra vẫn còn sớm, cô chưa muốn lên lớp ngay. Nếu như bây giờ, được thong thả ngả mình dưới bóng cây anh đào đang nở rộ, cảm nhận hương vị nhẹ nhàng của những cơn gió mát rượi mơn man trên làn da, nghe tiếng chim chuyền cành hót líu lo rả rích thì... còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ. Dạo gần đây, có vẻ như Izu rất thích hòa mình vào thiên nhiên. Lúc rảnh rỗi, cô thường tìm đến Green Garden, hoặc là... đến một nơi nào đó mà hiện tại bước chân của cô đang vô thức hướng đến...

Tại một khuôn viên tĩnh lặng với sự hòa quyện giữa màu xanh mướt mát của cỏ non và màu hồng thanh thoát của những hàng anh đào trải dài được người nào đó đặt tên là Khởi Đầu, Mochi đang ngồi dựa lưng dưới một tán cây anh đào. Răng anh nghiến chặt, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy dài xuống chiếc cằm thanh tú. Bên cổ tay phải của anh, có vài tia khói đen ngoằn ngoèo len qua những kẽ hở nhỏ xíu của dải băng trắng mà bay lên, gây ra thứ âm thanh xì xèo đáng sợ vô cùng. Nhưng ngay sau đó, bàn tay trái của chàng trai liền phát sáng...

Một vòng tròn pháp thuật màu trắng với những thứ hoa văn kì lạ và những vì tinh tú nhanh chóng hiện lên. Từ tâm vòng tròn, cũng là nơi có hình mặt trăng lấp loáng, một dải ánh sáng nhẹ nhàng bay lên. Nhìn kỹ thì có thể phát hiện, thứ dải ánh sáng này là do vô số đốm sáng nhỏ li ti như đàn đom đóm tạo thành. Các đốm sáng ấy uốn lượn quanh cổ tay bị thương nhiễm tà khí của Mochi, dần dần lấn át thứ khói đen kia. Chẳng bao lâu nữa, những tia khói tà khí ấy sẽ bị khống chế thôi, tuy nhiên, Mochi biết rằng, vết thương chỉ có thể gọi là tạm ổn, chứ muốn lành thì vẫn cần thêm thời gian. 

Phép chữa thương vừa rồi là do Sal hướng dẫn cho anh. Có nó, cộng thêm thứ thể chất đặc biệt của anh, anh sẽ nhanh lành hơn những người khác. Trên cả Thiên Quốc rộng lớn, Sal cũng không thể dạy cho ai khác, ngoài anh, về phép chữa trị cực kỳ hiệu quả này. Nếu là Sal thực hiện, vết thương tà khí sẽ khỏi trong chớp mắt, nhưng đối với kẻ nửa vời mới tập tành học phép chữa trị như anh, đạt tới khả năng này đã là quá vượt trội rồi.

Bất quá, nhiều lúc Mochi không khỏi băn khoăn. Phép chữa trị hiệu quả như thế, mà chỉ có những thế hệ Người Thế Mạng mới học được, kể ra, vị trí của Người Thế Mạng cũng quan trọng quá nhỉ?

Mochi chợt phì cười, tư hỏi, vậy thứ dở dở ương ương như anh thì địa vị thế nào nhỉ?

Thật khó mà giải thích.

Nhưng cũng thật mừng, từ lâu anh đã chẳng quan tâm đến vấn đề đó nữa rồi.

Những đốm sáng vẫn không ngừng ngấm vào lớp vải băng trắng, từng chút từng chút một thanh tẩy tà khí, khiến cho sự đau đớn ở vết thương cũng theo đó mà giảm bớt. Trong lúc đó, Mochi không hề biết rằng, có một bóng dáng quen thuộc nào đó vẫn đang thong dong bước về phía này. Chỉ cần một ngã quẹo, một ngã quẹo nữa thôi, bóng dáng ấy sẽ ngay lập tức trông thấy thứ ánh sáng kì diệu đang tỏa lan từ vòng tròn pháp thuật xinh đẹp ấy...

Đến lúc đó, mọi chuyện... tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Đây là cơ hội cuối cùng của Mochi. Anh không được phép sai lầm nữa.