Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 126: Ngàn cân treo sợi tóc




Gương mặt Mochi bỗng chốc biến sắc. Anh chạy lại chỗ cô vừa đứng, rồi lại chạy quanh đấy tìm kiếm, nhưng làn sương dày đặc đã cản trở tầm nhìn của anh khá nhiều. Chỉ những lúc như thế này, anh mới thấy được giá trị của Kasumii mà thôi.

- Zu - chan!

- Zu - chan, cậu đâu rồi?

- Đừng đùa nữa, chúng ta phải tìm đường nữa. Trễ rồi đấy!

- Zu - chan, mau trả lời tớ đi!

- Zu - chan.

Càng gọi, anh càng cảm thấy sợ hãi. Anh vừa nhớ ra một điều gì đó, một điều ở ngọn núi này. Điều đó khiến cho thần sắc anh phút chốc trắng bệch.

- Zu - chan! Zu - chan! Zu - chan!

- Tớ bên này, Mochi - kun!

Ngay cái lúc Mocho sắp bị ý niệm của mình làm cho sợ hãi đến phát điên thì giọng nói của Izu chợt vang lên khiến anh nhẹ nhõm không ít. Tuy nhiên, anh mới chỉ có thể xác định phương hướng chứ cũng chưa trông rõ cô gái, chỉ có thể thấy một nhân ảnh lờ mờ phía xa đang đứng vẫy vẫy tay với anh.

Đôi đồng tử anh đột ngột co rút mạnh. Chân lập tức hướng về phía Izu chạy vụt đi, miệng gọi lớn:

- Zu - chan! Đứng yên đấy! Đừng đi tiếp nữa!

- Sao thế? Tớ đang tìm đường... Á...

Sau khi dùng năng lực để xuyên qua sương mù trông thấy hướng của Mochi, Izu cảm thấy có chút chóng mặt. Chân vừa bước lùi ra sau một cái, bất giác cảm thấy trống không. Cả người cô chới với mất điểm tựa, ngã nhoài.

Giống hệt cái cảm giác bước hụt cầu thang hôm đó.

Chưa kịp rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cảm giác tử vong đến gần đột ngột xuất hiện mãnh liệt. Cô gái hoảng hốt chỉ kịp thét lên một tiếng, mắt nhắm tịt, hai tay hoảng loạn quơ quào. Ngay lập tức, một bàn tay vươn ra từ trong sương mù nắm chặt lấy tay cô gái.

Một bàn tay lạnh, nhưng lại mang đến thứ cảm giác an toàn tuyệt đối.

Chỉ nghe "soạt" một tiếng, bàn tay vừa bám víu được điểm tựa của Izu lại vô tình kéo cả "điểm tựa" kia theo. Cả người cô rơi hẳn xuống, cho đến khi cổ tay cô truyền tới một cỗ đau nhức khủng khiếp, Izu hét lên một tiếng rồi mở to mắt.

Chiếc máy ảnh trên tay cô đã rơi từ lúc nào, vậy mà ngay cả một tiếng rơi vỡ cũng không nghe thấy.

Cô... đang "treo" lơ lửng trên vách núi đá.

Và thứ đang "treo" cô, chính là cậu bạn oan gia với gương mặt thiên sứ của cô, Yan Mochi.

Một tay anh vẫn giữ chặt tay cô, tay còn lại đang gắt gao túm lấy mớ dây leo bày bố vô tổ chức dọc theo vách đá.

Người vừa bắt được tay cô là anh. Người đang kéo dài sinh mạng của cô cũng là anh. Nhưng cũng chính vì thế mà anh trở thành người gặp nguy hiểm.

- Mo... chi.

- Đừng lo... Có tớ ở đây.

Chỉ một câu nói thôi, một câu nói trấn an của người không biết có giữ được mạng mình hay không, không hiểu sao lại có thể khiến cho Izu cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Anh đang phải ở trong trạng thái bất khả kháng. Với một tay phải giữ cô như vậy, xung quanh lại chẳng có một nơi bám víu gì hết. Cả anh và cô chỉ có thể để mặc cho bản thân bị treo lơ lửng như thế. Thời gian sống của hai người chỉ còn tính theo đơn vị sức khỏe của Mochi.

- Nhưng... chúng ta phải làm gì đây?

Đây là một câu hỏi bất lực. Cả anh và cô đều chẳng thể dùng tay chân để làm gì nữa cả.

- Hay là... Tớ hét lên kêu người cứu nhé! - Izu lo lắng, cố gắng tìm mọi cách mà bản thân có thể áp dụng bây giờ.

- Cậu lo giữ hơi mà thở đi. Và lập tức thu lại năng lực của mình. Cậu không tin tớ sao?

Mochi gằn giọng, cả người vẫn áp sát vào vách đá. Tuy không thể trông thấy mặt anh, nhưng Izu có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong giọng nói của anh. Quả thực là cô đang định dùng năng lực để thăm dò xem có ai leo núi gần đây để mà kêu cứu không. Anh không nhìn cô, nhưng anh vẫn biết rõ cô đang định làm gì. Cô không thể tìm ra lý do gì trong cái thời điểm đầu óc rối bời như thế này. Cô chỉ có thể nhận thấy được những điều đang hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt: Mochi đang dần kiệt sức.

Sau hai tiếng leo núi, bây giơ anh lại phải gánh chịu sinh mệnh của cả hai người như vậy, không kiệt sức thì mới là lạ.

Izu không muốn chết. Cô chưa bao bao giờ muốn chết, ngay cả khi bản bản thân rơi vào những hoàn cảnh tuyệt vọng nhất. Nhưng bây giờ, có ai có thể nói cho cô biết làm thế nào để sống đây? Không chỉ thế, cô còn sắp lôi kéo theo một người mất mạng chung với mình. Cô không muốn mình chết, càng không muốn anh chết. Anh nói rằng có anh ở đây. Anh nói rằng cô hãy tin anh, nhưng cô nhận biết được giọng nói của anh đang khàn đặc, và bàn tay không đổ chút mồ hôi sau hai tiếng leo núi đang bắt đầu ẩm ướt... 

Ngay cả Izu cũng có cảm giác kiệt sức. Tuy không phải là người bám lấy điểm tựa, nhưng cô thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi. Cổ tay cô càng ngày càng đau nhức. Có cảm tưởng như khớp xương cổ tay của cô sắp gãy lìa. Cả cánh tay mảnh mai như tê như dại, đến cả cảm giác lành lạnh ban đầu do Mochi truyền đến hình như cô cũng không còn cảm nhận được nữa. Mà ở cái nơi hoang vu thế này, tại cái thời gian này nữa, xác suất có người ở gần để mà nhờ cứu cũng khó, chưa kể là người ta có cách lôi cả hai đứa lên khỏi miệng vực hay không.

Haizz, càng nghĩ càng cảm thấy bất lực. Suy cho cùng thì tất cả trách nhiệm là do cô, do cô tự ý rời bỏ hàng ngũ mà đi linh tinh trong thứ thời tiết chết dịch tại một nơi bí hiểm mà đầy rẫy nguy cơ này. Do cô tùy tùy tiện tiện sử dụng năng lực dẫn tới choáng và trượt ngã, khiến cho Mochi vì cứu cô mà cũng rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế. Anh không chịu bỏ rơi cô, nhưng nếu chuyện này cứ dây dưa... Cả anh, anh cũng chết mất.

Izu cắn răng, xót xa nhìn lên, chợt cảm thấy hoảng loạn hơn khi trông thấy những sợi dây leo bị kéo căng hết cỡ, vô tình cứa vào tay Mochi, khiến cho vài giọt máu đỏ tươi lặng lẽ lăn xuống, dính vào cổ tay áo khoác trắng của anh, càng khiến cho nỗi dằn vặt trong lòng cô dâng cao. Mái tóc vàng xót xa cúi gằm một chút. Mochi, con người này ưu tú như vậy, sau này chắc chắn sẽ có làm nên những thành tựu đáng nể, tương lai sẽ rất tươi sáng. Nếu cô kéo anh chết cùng thì sẽ có lỗi với quốc gia lắm. Anh giỏi võ, chân tay cũng linh hoạt, nếu buông bỏ cô ra, có lẽ anh sẽ có thể leo lên khỏi miệng vực...

Không còn cách nào khác, cô không thể ích kỷ như thế được. Mặc dù còn rất lưu luyến cuộc đời này, nhưng cô... phải quyết định thôi.

Ngước gương mặt phảng phất nét cười buồn lên, Izu cố gắng thu vào tầm mắt hình ảnh của anh lần cuối cùng:

- Mochi... Mochi - kun à, hay là... cậu buông tớ ra đi...

Mochi nhíu mày nhìn xuống, bàn tay đang giữ Izu càng gắt gao siết chặt:

- Cậu nói linh tinh cái gì đấy?

- Mochi - kun, cứ thế này... chúng ta sẽ không ai sống được. Lỗi là tại tớ, xin hãy để tớ gánh chịu. Tớ không trách cậu đâu. Cậu không cần phải lo cho tớ nữa. Tớ...

- Không chết!

Mochi chợt cắt ngang lời cô gái. Anh gằn giọng:

- Sẽ không ai phải chết cả! Tớ nhắc lại một lần nữa: cậu để dành hơi mà thở đi.

- Mochi...

- Bám chắc vào!

- Tay tớ... đau quá rồi...

- Dù tay cậu có phế, tớ cũng không thả.

Giọng chàng trai khàn đặc, dường như có chút tức giận. Cô gái ngốc này, rõ ràng là không tin tưởng anh. Chẳng lẽ anh khó tin như vậy sao? Đã vậy còn nói ra mấy lời đáng ghét như vậy, bộ anh trông giống kẻ ham sống sợ chết lắm à?

- Mochi - kun, đừng như thế mà...

- Rashu! Em ra đây cho ta! Ta sắp chịu không nổi mấy cái lời ngốc nghếch của cô gái này rồi.

Mochi đột nhiên gào lên, át luôn cả vài lời chuẩn bị tuột ra khỏi miệng Izu.