Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 142: Tâm sự đơn phương




Trên con đường vắng, cô gái nhỏ Akina cứ thế bưng mặt chạy biến. Cho đến khi cô loạng choạng dừng lại thì xung quanh đã chỉ còn cây và sương mù. Cô chẳng biết nơi này có quá xa với khu phòng nghỉ của mình không nữa. Cô cũng chẳng còn nghĩ đến điều đó. Thậm chí cô còn chẳng nhớ đến đường về. Trong tâm trí mỏng manh của cô bây giờ chỉ quay cuồng xung quanh bóng hình thanh tú ấy.

Cô chưa bao giờ quên được lần đầu tiên gặp anh. Lần đầu tiên ấy, không phải là ở Câu lạc bộ Làm bánh, càng không phải ở khu Canteen của trường, mà là trong phòng Hội đồng của trường...

Ngay ngày đầu nhập học.

Cô không bao giờ nghĩ được rằng trái tim nhỏ bé này sẽ rung động ngay khi còn chưa kịp tiếp thu chút kiến thức nào của năm học mới.

Anh khi ấy, miệng cắn chiếc bánh mochi, tay nắm quai cặp vắt ngược ra sau lưng, thong dong tự tại, cao ngạo lạnh lùng, nhưng lại vô thức tỏa sáng giữa bao người. Chắc cũng có lẽ là do bề ngoài quá nổi bật như thế mà thầy cô mới gặp mặt đã phân phó anh giúp một tay chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng.

Cũng vì thế, mà cô gặp được anh. 

Khi ấy, cô đang cùng mọi người điều chỉnh dàn âm thanh và sắp xếp lại các giấy tờ cho buổi lễ, thì, anh bước vào.

Akina cũng thuộc dạng con nhà khá giả. Cô được học ở những ngôi trường danh tiếng từ bé đến lớn nên những kiểu người dạng cậu ấm cô chiêu cô đều đã gặp qua cả rồi, tuy nhiên, người đó... lại khác biệt hoàn toàn so với bất kì ai khác.

Không hề có chút dáng vẻ vênh váo ỷ lại vào tiền vào quyền của gia đình.

Cũng không cố tỏ ra cool ngầu nhằm thể hiện với các nữ sinh.

Phong thái của anh, bản chất vốn đã là cao quý, nhưng là cao quý ở một góc độ nào đó khác xa với trần tục. Và cũng ở một góc độ nào đó, cô đã từng xem anh là một thiên sứ...

Anh vô thức lướt mắt qua cả phòng, cũng đủ khiến bao nhiêu trái tim đập loạn. Nhưng với Akina, cô cảm thấy kia rõ ràng là ánh mắt của thiên sứ đang nhìn xuống dân chúng. Trong khoảnh khắc, tự nhiên cô nhận ra, bản thân mình thật nhỏ bé biết bao trước anh. Mãi cho đến ngày hôm ấy, không nghĩ đến, lại gặp anh ở Câu lạc bộ Làm bánh.

Không nghĩ đến, một thiếu gia như anh lại am hiểu lĩnh vực nữ công này đến vậy.

Không nghĩ đến, anh sẽ tham gia Câu lạc bộ này.

Không nghĩ đến, anh sẽ ăn bánh cô làm.

Không nghĩ đến, anh sẽ hỏi tên cô.

Càng không nghĩ đến, anh khen tên cô đẹp, và nói rằng sẽ nhớ...

Cô hạnh phúc đến quên cả ngủ. Cả đêm thức trắng chỉ để làm một chiếc bánh hoàn hảo theo ý anh.

Hôm sau, cô phải gom biết bao nhiêu can đảm mới có thể đứng trước mặt bao người mà đưa bánh cho anh, kết quả... lại bị anh từ chối thẳng thừng...

Không một ai hiểu được cảm giác trong cô khi ấy tệ hại đến chừng nào. Đau đớn. Hụt hẫng. Xấu hổ. Dẫu cho xung quanh cô vẫn có những người bạn nhiệt tình san sẻ, nhưng chung quy thì người bị tổn thương cũng chỉ có cô. Lúc đó, cô đã có ý nghĩ là sẽ cố gắng tránh xa những thứ tình cảm mới mẻ ấy... Càng xa càng tốt. Vì cô cảm thấy sợ hãi. Cô sợ bị từ chối, sợ bị người khác khinh thường, sợ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt thương hại. Và... cô sợ trái tim mình sẽ một lần nữa bị tổn thương.

Ấy thế mà, chẳng nghĩ được là các chị em trong Câu lạc bộ lại quyết tâm kéo cô chặn đường anh về để làm rõ mọi chuyện. Lúc đó, cô chỉ cầu mong cho đất dưới chân mình nứt ra để cô còn chui xuống. Cô xấu hổ chết được, vừa bị người ta cự tuyệt lúc sáng, vậy mà sau đó lại rơi vào hoàn cảnh khó xử ấy. Cô đã có ý định bỏ chạy, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại xảy ra quá sức tưởng tượng...

Thì ra, anh cự tuyệt cô làm bánh cho anh vì không muốn cô thức khuya.

Anh... thế mà lại động viên cô. Những lời khuyên khi ấy của anh đáng giá thế nào, có lẽ chính anh cũng không biết được đâu, nhưng với cô, cả đời này cô chắc chắn sẽ không thể nào quên được, hình ảnh ngày hôm ấy, một người con trai thiên tài đã nhã nhặn hạ mình ăn thức ăn bị giẫm nát chỉ để nhắc nhở cho mọi người một bài học đáng nhớ về sự quý trọng lương thực. 

Từ lúc ấy, cô như được tiếp thêm sức mạnh, tự tin theo đuổi đam mê của mình và... cả anh nữa. Tuy nhiên, một lần nữa, cô lại bị cự tuyệt với lý do... anh không thích con gái. Vốn đã ngậm đắng cố gắng buông tay, nhưng cô vẫn không thể nào xóa được hình bóng của anh trong lòng, để rồi hôm nay nhận được tin rằng anh gạt cô... Gạt tất cả các học sinh trong trường.

Lẽ ra... cô đã phải nhận ra sớm hơn chứ, phải học cách chấp nhận sớm hơn chứ. Người đó, ngay từ đầu đã không có chút ý định gì với cô. Ngay cả một cơ hội, cũng không muốn trao cho cô. Cô không trách anh. Cô chỉ trách bản thân quá mềm yếu, để đến khi thứ tình cảm ấy đã quá lớn đến mức chính cô cũng không tự chủ được nữa, cô mới hoảng hốt nhận ra cô không có cách nào để quên anh được, dù chỉ là một khắc.

Akina ngồi thụp xuống, gục đầu vào gối chân, mím môi cố gắng ngăn đi tiếng nấc, cho tới khi một giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng vang lên:

- Sao em lại ở đây?

Akina giật mình ngước lên. Trước mắt cô hiện giờ là một bóng dáng xinh đẹp với những đường cong tuyệt mĩ của một người phụ nữ trưởng thành, mái tóc bạch kim mềm mại xõa dài bên vai, nhè nhẹ đong đưa theo nhịp bước của cô gái nọ.

"Cô ấy thật xinh đẹp!"

Đó là những gì Akina đã nghĩ khi vừa trông thấy chân diện của người vừa xuất hiện. Và với diện mạo nổi bật như thế, hẳn là Akina sẽ nhớ ra ngay người nọ mặc dù mới gặp không lâu.

- Anou, chị...

Là người nhà Tian? Hay vệ sĩ? Tài xế? Chắc không phải. Quản gia chăng? Hay người ở nhỉ? Gọi kiểu nào cũng thấy không ổn. Mà tâm trạng của cô hiện tại cũng không được tốt lắm nên hình như vốn từ ngữ thường ngày cũng thắt bính trong đầu.

- Em có thể gọi chị là Kasumii. Chị là osin không công của nhà Tian.

... Thẳng thắn thật. Nhưng Akina rất có cảm tình với người này. Giọng nói của chị thật dễ nghe.

- Trong chuyến đi này, chị có nghĩa vụ phải đảm bảo sự an toàn của các em, nên... cô bé à, rừng núi này mặc dù có khung cảnh rất đẹp nhưng vẫn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Em phải quay về ngay thôi.