Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1244: Ly biệt tới đột nhiên như vậy (Thượng)




Đây là một việc lớn, truyền khắp Biên Hoang thành khiến cho mọi người xông xao. Đủ loại tin đồn xuất hiện, cần gì có đó. Nhưng bất kể nói như thế nào. Từ nay về sau, thị trường đan dược Biên Hoang thành này là của Tiểu Đan các. Trong Biên Hoang thành không còn Thiên Đan lâu gì nữa. Mà chỉ có một mình Tiểu Đan các độc tài.

Tiểu Đan các dời tới lầu các của Thiên Đan lâu, đổi tên thành Tiểu Đan các. Tầng thứ tư cũng trở thành chỗ ở tạm thời của Sở Mộ.

Luyện đan thất của Thiên Đan lâu vừa lớn vừa tốt, tổng cộng có ba gian. Hai nhỏ một lớn. Coi như là nhỏ nhất cũng lớn hơn luyện đan thất của Tiểu Đan các. Hai gian nhỏ kia dùng lò đan tinh đồng và tinh mặc thán. Luyện đan thất lớn thì lò đan bên trong là Vân đỉnh, so với lò đan tinh đồng còn cao cấp hơn. Mặc thán dùng cũng là vân mặc thán tốt nhất. Đối với luyện đan còn có trợ giúp lớn hơn, hiệu quả tốt hơn.

Luyện đan thất lớn nhất tự nhiên là của Sở Mộ. Tần Dương cũng luyện đan trong đó, bắt đầu thử luyện chế đan dược Lục phẩm. Thuật luyện đan so với trước đó có bay vọt về chất.

Hai gian luyện đan thất nhỏ còn lại thì Tiểu Đan các định để cho Luyện Đan sư mới tuyển nhận sử dụng. bất quá tước mắt còn chưa chiêu mộ được Luyện đan sư mới. Chung quy mà nói, Tiểu Đan các còn đang phát triển.

Tiểu Đan các tuyển nhận Luyện Đan sư, đưa ra điều kiện vô cùng phong phú, cho nên trong vòng một tháng đã có tám chín Luyện Đan sư tới.

Bất quá Tiểu Đan các cũng không cần nhiều Luyện đan sư như vậy. Cho nên Sở Mộ tự mình khảo hạch, cuối cùng chỉ để lại một người suy nhất.

Mục tiêu của Sở Mộ rất rỗ ràng, Tiểu Đan các trước mắt chỉ cần Luyện Đan sư có trụ cột vững chắc. Mục tiêu chủ yếu là luyện chế đan dược từ Nhất phẩm tới lục phẩm mà thôi.

Hiện tại phân công rõ ràng, đan dược từ thất phẩm tới cửu phẩm sẽ do Sở Mộ phụ trách luyện chế. Về phần đan dược từ tứ phẩm tới lục phẩm, Sở Mộ cũng sẽ luyện chế một ít. Mà Tần Dương thì chủ yếu thử luyện chế đan dược lục phẩm. Một khi luyện chế thành công hắn sẽ phải chịu trách nhiệm luyện chế đan dược từ tứ phẩm tới lục phẩm.

Về phần Luyện đan sư mới tuyển nhận kia tuổi tác không nhỏ. Đã năm mươi mấy tuổi, làm luyện đan sư được hai mươi mấy năm, chỉ biết luyện chế đan dược từ nhất phẩm tới tam phẩm, đồng thời chỉ biết luyện chế một loại đan dược tứ phẩm. Sở Mộ biết rõ, người này trên con đường luyện đan khó có thể có thành tựu lớn gì, nhưng mà hắn lại mạnh ở trụ cột, vô cùng vững chắc.

Trải qua Sở Mộ chỉ điểm và lĩnh ngộ một phen, Luyện đan sư mới tới này khi luyện chế đan dược từ nhất phẩm tới tam phẩm, tỷ lệ có phẩm chất tốt vượt qua năm thành. Tỷ lệ phẩm chất tốt của đan dược tứ phẩm vượt qua ba thành. Còn lại là phẩm chất bình thường. Như vậy đã đủ rồi.

Bất quá như vậy còn chưa đủ, Sở Mộ cảm thấy còn cần nhận thêm một Luyện đan sư, luyện đan học đồ cũng phải tuyển nhận mấy người.

Hắn biết rõ, thời gian vừa tới, hắn cuối cùng cũng phải rời đi. Không có khả năng ở lại trợ giúp Tiểu Đan các. Cho nên hắn cố gắng trước khi rời đi, để cho Tiểu Đan các khi không còn hắn có thể phát triển bình thường.

Mục tiêu rất lớn, đầu tiên là Tần Dương phải trở thành Luyện Đan đại sư. Có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm tới cửu phẩm. Về phần đan dược thập phẩm thì không cần phải su nghĩ. Dựa theo tiến cảnh của Tần Dương xem ra, trước lúc hắn rời đi, có lẽ có thể luyện chế đan dược thất phẩm một chút. Nhưng xác suất thành công không dám cam đoan.

Cho nên Sở Mộ định luyện chế một lượng lớn đan dược từ thất phẩm tới cửu phẩm, làm phong phú tồn kho của Tiểu Đan các. Cam đoan có một đoạn thời gian tương đối dài không lo hết hàng. Mà Tần Dương trong khoảng thời gian đó có thể tăng thuật luyện đan lên. Trước khi đan dược Sở Mộ luyện chế bán ra hết, có thể thành công luyện chế đan dược từ thất phẩm tới cửu phẩm.

Về phần lúc đó được hay không được, đã không còn trong phạm vi cân nhắc của Sở Mộ nữa.

Thời gian trôi qua cực nhanh, nửa năm qua đi. Thứ Huyết lâu không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không áp dụng trả thù với Sở Mộ. Điều này nói rõ, đây là một tổ chức sát thủ coi như có danh dự.

Nửa năm trôi qua, Tiểu Đan các triệt để chiếm lĩnh thị trường đan dược Biên hoang thành. Trừ Sở Mộ và Tần Dương cùng với Luyện đan sư năm mươi mấy tuổi kia ra. Tiểu Đan các lại có thêm bốn người phụ trách luyện đan. Có một là Luyện Đan sư, ba là luyện đan học đồ.

Sở Mộ ngẫu nhiên cũng chỉ điểm những người này một chút. Dù sao bọn hắn ngày sau là trụ cột của Tiểu Đan các. Thuật luyện đan của bọn hắn tăng lên, đối với Tiểu Đan các càng thêm có lợi.

Trong lòng Nạp Lan Phong Hoa có tình cảm với Sở Mộ, nhưng Sở Mộ lại làm như không biết. Nạp Lan Phong Hoa cũng không có vạch trần. Sở Mộ cảm thấy như vậy là tốt nhất.

Có lẽ qua nửa năm nữa chính là lúc hắn rời đi.

Tầng thứ tư là chỗ ở của Sở Mộ. Tối này Sở Mộ tu luyện xong, ngồi trên cửa sổ, nhìn trăng sáng bên ngoài. Trên mặt bàn thì có một hồ lô rượu màu đỏ.

Hắn có chút nhớ nhung đám đồng bọn ở Thanh Phong kiếm cung trong thế giới Thái Cổ. Ý niệm muốn trở về càng thêm mạnh mẽ.

- Ai?

Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Mộ trở nên lạnh lẽo, khẽ quát.

Không có bất kỳ ai đáp lại, hết thảy im lặng mà yên ắng. Phảng phất như Sở Mộ xuất hiện ảo giác. Nhưng mà hắn biết rõ, đây không phải là ảo giác, mà thực sự có người tới Tiểu Đan các, bị hắn nắm bắt một tia khí tức.

Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.

Trong lòng Sở Mộ vô cùng cảnh giác, chuẩn bị ra tay.

- Ta không có ác ý.

Một đạo thanh âm phiêu hốt vang lên. Làm cho người ta không có cách nào xác định xem là tới từ phương nào? Ngay sau đó, Sở Mộ chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới trước mắt tựa hồ có một đạo quỷ ảnh lập lòe. Tiếp đó ở phía đối diện xuất hiện một người.

Giống như người này đã xuất hiện ở chỗ này từ trước đó.

Trong phòng có ánh sáng của Minh Quang châu, bất luận một nơi hẻo lánh nào cũng có thể chiếu rọi tới. Nhưng mà chỗ đạo thân ảnh kia, lại giống như bị một tầng âm u bao phủ. Quang mang không có cách nào xem qua, khiến cho đạo thân ảnh kia càng thêm âm u.

Âm u, lạnh lẽo, âm hàn, đủ loại khí tức quỷ dị. Toàn bộ đều hội tụ trên đạo bóng đen kia, nội liễm không phát. Thế nhưng Sở Mộ lại có thể nắm bắt được rõ ràng.

Hai mắt Sở Mộ bắn ra tinh mang, nhưng cũng chỉ có thể nhìn được mơ hồ ngũ quan, hình dáng của người này. Nửa thật nửa giả, duy chỉ có cặt mặt kia, u ám thâm thúy, ẩn chứa vô số âm hàn, khiến cho người ta không rét mà run.