Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1272: Địa Tâm Hoang hỏa khí (Thượng)




Sông nham thạch từ đằng xa mà tới, nhìn như không thấy tận cùng, dường như cũng không phải là bất động. Cẩn thận phân biệt, dòng sông nham thạch này hơi di động, chỉ có điều quá mức sền sệt, nhìn không ra được.

Hơn nữa nhìn chằm chằm vào dòng sông nham thạch, nhìn lâu sẽ cảm thấy hai mắt giống như bị nhét lửa vào, nóng rực, đỏ bừng, có cảm giác sưng lên, đau xót.

Nửa thời thần trôi qua, trừ Sở Mộ ra, năm người khác đều cảm thấy hai mắt khó chịu, không thể không nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lúc này Sở Mộ chứng kiến một đạo khí lưu kỳ lạ, xuất hiện trên không trung dòng sông nham thạch. Từ đằng xa chạy tới, bộ giáng như giương nanh múa vuốt, giống như một con rắn nhỏ, toàn thân màu vàng nhạt.

Hai mắt nheo lại, Sở Mộ càng cẩn thận nhìn chằm chằm vào đạo khí lưu kia. Hắn phát hiện ra khí lưu ngưng mà không tiêu tán, có khí tức nóng rực nội liễm bên trong.

Tinh thần ý niệm của hắn ngưng tụ, phóng ra./ Trong nháy mắt đã chạm tới khí lưu màu vàng nhạt kia. Lập tức cảm nhận được cảm giác nóng rực trong đó. Ý niệm khẽ động, bàn tay hóa thành một trảo vô hình, lập tức nắm lấy khí lưu màu vàng nhạt kia, kéo nó tới gần Sở Mộ.

Trước đó, Bùi Vô Thủ từng nói qua đặc thù của Địa Tâm Hoang hỏa khí. Lúc này Sở Mộ đã có thể kết luận, đây là Địa Tâm Hoang hỏa khí. Hắn gọi những người khác tỉnh lại, cả đám mở hai mắt ra nhìn về phía khí lưu màu vàng nhạt kia.

- Địa Tâm Hoang hỏa khí, đúng là nó. Đúng là Địa Tâm Hoang hỏa khí rồi.

Một người trong đó kinh hỉ nói, có chút hâm mộ, nhưng mà cũng không có ham muốn.

- Ta thu trước, sau đó thu được lại phân phối.

Sở Mộ nói, hắn lấy ra bình ngọc trắng đã chuẩn bị từ trước. Hắn đem đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí này cất vào trong bình ngọc.

Những người khác không có dị nghị, coi như Sở Mộ chiếm đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí này làm của riêng, bọn hắn cũng sẽ không nói gì. Bởi vì đó là lúc bọn họ nhắm mắt nghỉ ngơi, Sở Mộ phát hiện ra nó.

Có đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí đầu tiên, thu hoạch như vậy lập tức khích lệ những người khác. Hai mắt trừng lớn, cả đám chờ đợi đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí tiếp theo.

Chỉ là xác suất quá nhỏ, rất xa vời.

Lại nửa thời thần trôi qua, thủy chung không có đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí thứ hai xuất hiện.

- Không được, ta không chịu nổi nữa.

- Ta cũng thế.

- Chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi một hồi trước đi.

- Sở sư huynh, ra ngoài nghỉ ngơi một hồi đã.

Bùi Vô Thủ nói, tuy rằng hắn có thể chịu đựng được một chút nữa. Nhưng mà nhiều lắm chỉ được một phút đồng hồ nữa mà thôi.

- Các ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, ta còn có thể kiên trì một chút nữa.

Sở Mộ nói, trên thực tế, hắn còn có thể kiên trì được hai thời thần. Bởi vì hắn có Thiên Hoang kiếm thể và Tinh thần ý niệm mạnh mẽ. Mà đám người Bùi Vô Thủ thì ngay cả tầng thứ nhất của Thiên Hoang kiếm thể cũng không có luyện thành.

- Vậy sư huynh cẩn thận.

Bùi Vô Thủ nói, hắn và bốn Kiếm giả còn lại quay người rời đi. Đi ra bên ngoài Địa Tâm Hoang hỏa cốc, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn rất nhiều, cho nên có thể nghỉ ngơi bên ngoài một phen.

Sở Mộ giống như là một thanh kiếm, thân thể đứng thẳng tắp, đứng ở gần dòng sông nham thạch, nhìn chằm chằm vào phía trước. Hai mắt cảm thấy đau xót. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi chừng ba tức rồi lại mở ra.

Đảo mắt lại một thời thần trôi qua, dùng sự kiên nhẫn của Sở Mộ cũng khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn.

Xác suất xuất hiên của Địa Tâm Hoang hỏa khí quả thực quá thấp, hơn nữa nhiệt độ nơi này lại cao, ở trong loại hoàn cảnh này, từ trong ra ngoài thân thể cảm thấy nóng rực. Ở lại bên trong lâu, khó tránh khỏi tâm phiền ý loạn, nóng nảy, không còn kiên nhẫn được nữa.

Lúc này hai mắt Sở Mộ sáng ngời, lập tức nhìn thấy một đạo khí lưu màu vàng nhạt chậm rãi xoay quanh, bay tới. Không, không phải là một đạo, mà là hai đạo.

Liên tục có hai đạo khí lưu màu vàng nhạt xoay quanh, tới gần.

Một tia không kiên nhẫn trong đầu Sở Mộ tiêu tán. Tinh thần ý niệm lại lần nữa tràn ra, thu lấy hai đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí. Nhanh chóng kéo nó tới gần. Lại nhanh chóng thu vào trong bình ngọc.

Đến lúc này Sở Mộ đã thu được ba đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí.

Hiệu quả của Địa Tâm Hoang hỏa khí như thế nào Sở Mộ còn không quá rõ ràng. Bất quá bên trong ngoại cung, giá cả của Địa Tâm Hoang hỏa khí rất cao. Nghe nói mỗi một đạo có giá một lọ Chân Hoang đan hạ phẩm. Mà Chân Hoang đan hạ phẩm, đệ tử ngoại cung mỗi một năm chỉ nhận được một bình mà thôi.

Đương nhiên, Địa Tâm Hoang hỏa khí và Chân Hoang đan có giá trị bất đồng, nhưng mà có thể quy đổi ra giá trị tương đương.

Nói thí dụ như, Sở Mộ đem đại bộ phận Chân Hoang đan hạ phẩm hắn có được đi đổi Địa Tâm Hoang hỏa khí, như vậy có thể rèn giũa Thiên Hoang kiếm khí rất lâu.

Đám người Bùi Vô Thủ khôi phục hoàn tất, lại đi tới, tiếp tục chờ đợi.

Lại một thời thần trôi qua, không hề có thu hoạch. Sở Mộ quay người đi ra khỏi Địa Tâm Hoang hỏa cốc, đi ra bên ngoài khôi phục.

Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, khôi phục thì lại đi tới gần dòng nham thạch kia. Trong lúc đó cũng có một ít đội ngũ đi ngang qua. Nhưng mà đều đi sâu vào trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc, không có cướp đoạt vị trí với đám người Bùi Vô thủ.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Mặt dù mệt mỏi rời khỏi Địa Tâm Hoang Hỏa cốc rồi nghỉ ngơi. Nhưng mà kéo dài ba ngày như vậy, trong lòng cũng cảm thấy mệt mỏi, là mệt mỏi phát ra từ tận trong lòng.

Cho nên đám người Sở Mộ thương lượng một chút, quyết định trước tiên trở lại Thiên Hoang địa cung.

Tuy rằng từ tinh thần cảm thấy mỏi mệt, nhưng mà ba ngày trôi qua. Hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn có chút thu hoạch. Bởi vậy trong lòng mỗi một người đều cao hứng.

Khoảng cách mấy ngàn dặm đối với bọn họ mà nói cũng không xa. Trên đường đi cũng không có gặp được nguy hiểm gì. Sáu người không có dừng lại. Đi ngang qua một thành trì, nhanh chóng chạy tới trên sơn môn ở Thiên Hoang thần sơn.

Tiến vào sơn môn, dọc theo cầu thang đi lên, trở lại ngoại cung của Thiên Hoang địa cung.

- Đã ba ngày rồi, chúng ta đạt được tổng cộng bốn mươi ba đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí. Hiện giờ là lúc phân phối.

Bùi Vô Thủ nói, ngữ khí có chút hưng phấn.

- Lần này Sở sư huynh xuất lực lớn nhất, ta đề nghị Sở sư huynh được phân nhiều nhất.

Một người trong đó lập tức nói:

- Tán thành.

- Được, nếu không có Sở sư huynh, chỉ sợ chúng ta đã bị đuổi ra. Không có bất kỳ thu hoạch gì, được nhiều nhất cũng là chuyện đương nhiên.