Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1349: Liên tục chém giết! Sở Mộ tuyệt cường (Thượng)




Những người này đã đến, trong tối tăm Sở Mộ sinh ra cảm giác vô lực, nguy hiểm tới gần, phiền toái sẽ xuất hiện.

Sở Mộ ghi nhớ trong lòng nhưng cũng không quá phận coi trọng, hắn chỉ làm tốt chuẩn bị ứng phó tất cả phiền toái.

Rất nhiều kiếm giả tiến vào Loạn Không Vực, tuyệt đại đa số đều là kiếm giả Thần Ngưng Cảnh.

Nguyên Cực Cảnh càng gặp nguy hiểm cực lớn trong khu vực này.

Mặc dù nói gặp được vết nứt không gian và không gian loạn lưu, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh và kiếm giả Nguyên Cực Cảnh không thể phản kháng, trực tiếp bị diệt sát, nhưng kiếm giả Thần Ngưng Cảnh có được thần niệm chi lực, cảm giác càng nhạy cảm, có thể nhanh chóng phát hiện vết nứt không gian và không gian loạn lưu chấn động, từ đó tránh thoát thật xa.

Càng nhiều người têến vào Loạn Không Vực, khí lưu trong Loạn Không Vực càng hỗn loạn.

Tiếng xuy xuy vang lên, trên không lại xuất hiện từng khe hở đen kịt, chúng không ngừng hấp thu không khí chung quanh tạo thành trạng thái chân không, làm người ta giật mình sợ hãi.

Đám người phía dưới bạo động, bọn họ nhanh chóng tản ra chung quanh.

Một mặt phải chú ý vết nứt không gian xuất hiện, vừa phải bốn phía tìm kiếm đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa Cung, hai mắt sinh ra hào quang sáng ngời.

Nơi này cách Thiên Hoang Thần Sơn tương đối xa, hơn nữa còn là hiểm địa cao cấp thập phần nguy hiểm, đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa cơ bản không tới nơi này, chỉ có một số ít đệ tử nội cung.

Bởi vậy bọn họ cảm thấy phải tìm một tên đệ tử ngoại cung trong Thiên Hoang Địa Cung cũng không phải chuyện khó khăn gì, xem xét y phục trên người là biết rõ.

Chỉ tìm nửa canh giờ, không hề phát hiện.

- Đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa là kiếm giả tu vi Nguyên Cực Cảnh, không có khả năng xâm nhập Loạn Không Vực, tại sao tìm không thấy?

- Đúng thế, nói không chừng đối phương đã thay y phục trên người cho nên chúng ta không nhận ra.

- Tìm, tiếp tục phải tìm, mở rộng mục tiêu tìm kiếm, tu vi Nguyên Cực Cảnh có khả năng là đệ tử Thiên Hoang Địa Cung.

Trong lúc tìm kiếm, những kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tới từ các thế lực gia tộc thành Loạn Không liên tục xâm nhập Loạn Không Vực.

Xâm nhập Loạn Không Vực không có nghĩa là tiến vào bên trong Loạn Không Vực, phạm vi bên ngoài rất lớn.

Có khoảng ba đại đội, mỗi một đội ngũ đều có mười mấy người, ai cũng có tu vi Thần Ngưng Cảnh, ba đại đội đều có người cầm đầu, tu vi đạt tới Thần Ngưng Cảnh đại thành đỉnh phong.

Trong tiểu thế giới này có các thế lực bên ngoài Thiên Hoang Địa Cung, bọn họ không có Kiếm Vương tồn tại, Thần Ngưng Cảnh viên mãn đã là kiếm giả lợi hại nhất.

Huống chi gia tộc có kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tọa trấn đã là khó lường.

Sở Mộ đi lại rất chậm, bởi vì hắn vừa đi vừa cảm nhận.

- Tiểu bối phía trước đứng lại.

Lúc này có giọng nói vang lên, một đội ngũ chạy tới gần.

- Tiểu bối ta hỏi ngươi, ngươi có từng gặp đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa Cung hay không?

Một kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành của Trương gia lên tiếng.

- Không có.

Sở Mộ trả lời, thật không có, trừ chính hắn ra, hắn thật sự chưa từng gặp đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa nào khác trong Loạn Không Vực.

- Tiểu bối, giao không gian oản luân của ngươi ra cho ta kiểm tra.

Tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt hắn mang theo hoài nghi, hắn lặp tức ra lệnh.

Một số người khác dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Sở Mộ.

Sở Mộ nhướng mày, hắn hiểu mục tiêu của đám người này chính là mình, hoặc có thể nói là Tâm Kiếm Bí Lục trong không gian giới chỉ của hắn.

Giao không gian oản luân để kiểm tra, bọn họ cũng không tra ra được cái gì, bởi vì Tâm Kiếm Bí Lục và các bảo vật trọng yếu đều nằm trong không gian giới chỉ.

Nhưng đối mặt với một đám kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành thực lực không bằng mình, Sở Mộ không giao không gian oản luân ra, bởi vì đó là vũ nhục.

Mặc dù biết rõ đối phương có thực lực mạnh hơn mình. Sở Mộ cũng không khuất phục.

- Tiểu bối, không nên sai lầm.

Nhìn thấy Sở Mộ không chịu giao không gian oản luân ra kiểm tra, sắc mặt kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành vừa lên tiếng trầm xuống, ngữ khí mang theo lửa giận.

- Giao không gian oản luân của ngươi để ta kiểm tra.

Sở Mộ đáp lại.

- Tiểu bối, ngươi quá vô lý.

Tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành giận dữ, hắn lập tức tát một cái, kình phong bộc phát kinh người, những người khác kinh ngạc vì bạt tai kia không trúng, người này lập tức biến ảo thành trảo bắt giữ Sở Mộ.

Bản thân mình đường đường là kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành nhưng không làm gì được một kiếm giả Nguyên Cực Cảnh, lại còn ở trước mặt mọi người, đây là chuyện mất mặt cỡ nào, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành tức giận, rút kiếm ra, kiếm quang bộc phát chuẩn bị đánh gãy tay chân Sở Mộ.

Sở Mộ tức giận vì cách làm của đối phương.

Vốn trong Loạn Không Vực, Sở Mộ không có ý định động thủ, bởi vì nguy hiểm thật lớn, nếu đối phương không kiêng nể gì, lấy thế đè người, không xuất kiếm làm sao xả một ngụm ác khí.

Vừa nghĩ tới điểm này, Bát Diện Thiên Hoang Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý và kim chi áo nghĩa bộc phát, thân thể hắn không ngừng lắc lư tránh né kiếm của đối phương, thậm chí còn chém giết.

Sức mạnh trong kiếm nội liễm, đối phương căn bản không cảm thấy cái gì, vẫn cho rằng bằng vào kiếm cương hộ thể và bảo giáp Vương phẩm của mình là có thể ngăn cản.

Tiếng “Phốc” vang lên, một đầu lâu bay lên cao.

Một kiếm giả Nguyên Cực Cảnh, một kiếm chém giết một kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành, kiếm này vớ vẩn cỡ nào.

Cho dù vớ vẩn nhưng xuất hiện ngay trước mắt mình, không tới phiên bọn họ không tin.

Một kiếm chém giết tất cả, Sở Mộ lấy không gian oản luân của đối phương sau đó lui ra sau.

- Đáng chết, dám đánh lén người Trương gia ta, tiểu bối đáng chết, đuổi theo.

Tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh đại thành đỉnh phong cầm đầu giận dữ hét lớn, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang phá không đánh tới, lập tức đuổi theo.

Hơn mười tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh không ngừng đuổi theo Sở Mộ.

- Các vị, cho dù tiểu bối này không phải đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa Cung nhưng trên người chắc chắn có bảo vật, nếu không làm sao có khả năng chém giết kiếm giả Thần Ngưng Cảnh.

Bọn họ đuổi theo, kiếm giả Trương gia cầm đầu truyền âm cho hai tên đội khác.

Người hai đội này không quan tâm người Sở Mộ, cũng không có ý định nhúng tay vào, vừa nghe nói như thế đôi mắt sáng ngời, lập tức động tâm.

Tuy Tâm Kiếm Bí Lục trọng yếu nhưng nếu đạt được bảo vật khác cũng không tồi, xem như thu hoạch ngoài ý muốn.