Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1468: Cường lực trấn áp




- Đồ Hồng, coi chừng!

Đồng bạn của hắn thấy thế liền nhắc nhở.

Đồ Hồng cũng cảm giác sau lưng rét lạnh nhưng bị hai người khác vây công không thoát thân được, lúc này hắn không kịp phản ứng, vào lúc kiếm quang sắp đâm vào người của hắn...

Sở Mộ ra tay.

Hắn bún ngón tay bắn ra hai đạo kiếm quang đánh tan kiếm quang của hai kẻ đánh lén.

Sở Mộ vừa ra tay, người hai bên lập tức dừng tay nhìn sang Sở Mộ.

- Vị huynh đệ kia, đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ.

Đồ Hồng chắp tay cảm tạ Sở Mộ, nếu không có Sở Mộ ra tay, chỉ sợ hắn đã bị đánh trọng thương, bị đánh chết cũng có thể, Sở Mộ vừa rồi cứu hắn một mạng.

Sở Mộ chỉ cười cười, sở dĩ hắn ra tay là vì trong đầu xuất hiện linh quang. Đã từng có lần Đồ Cương nói với Sở Mộ là mình có đại ca tên là Đồ Hồng, là thiên tài chính thức, ngoài ra hắn không nhiều lời.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy quen mắt mình gặp ở đâu đó, nhất thời còn chưa nhớ là ai, sau đó nghe cái tên Đồ Hồng liền nhớ lời Đồ Cương từng nói với mình, hắn mới phát hiện mình đã gặp ở đâu. Thì ra tướng mạo có vài phần tương tự Đồ Cương, lại liên tưởng Đồ Cương cũng là người cao lớn cường tráng.

Tám chín phần mười người này là Đồ Hồng, là đại ca của Đồ Cương, đây là nguyên nhân Sở Mộ ra tay.

- Ngươi là ai?

Hai tên kiếm giả bị Sở Mộ cong ngón tay búng kiếm quang đánh tan kiếm quang hỏi.

- Ta là người các ngươi không thể trêu vào.

Sở Mộ nói, thân thể hắn bộc phát kiếm ý tám chuyển cực hạn như núi lửa phun trào, kiếm ý như đâm rách bầu trời, áp bách những người khác.

Toàn thân mọi người rung động, sắc mặt tái nhợt, bị kiếm ý tám chuyển cực hạn áp bách rất khó chịu, chẳng khác gì có thanh kiếm đặt lên cổ của mình, kiếm ý của bọn họ bị áp chế không nhúc nhích được.

Mấy người kia nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, bọn họ bị kiếm ý của Sở Mộ chiếu cố trọng điểm nên hít thở không thông, toàn thân phát run hai chân mềm nhũn, lập tức muốn chạy ra xa xa.

- Cút!

Nơi này rắc rối phức tạp, Sở Mộ không muốn động thủ làm gì, thu hồi kiếm ý sau đó nói một câu.

Sáu người kia như được đại xá, lập tức quay người rời đi, lúc rời đi còn quay đầu nhìn Sở Mộ, ánh mắt kia giống như muốn nhớ kỹ Sở Mộ vào lòng.

- Đa tạ huynh đệ!

Đồ Hồng thu hồi ánh mắt, trong mắt còn mang theo khiếp sợ, hắn cười nói và cảm tạ.

- Ngươi đã cảm tạ rồi!

Sở Mộ mỉm cười, người chung quanh dùng ánh mắt kính sợ nhìn Sở Mộ, kiếm ý tám chuyển cực hạn đấy, đây chính là thiên tài đỉnh cấp, không nghĩ tới bọn họ lại tận mắt nhìn thấy một người.

- Huynh đệ là người sảng khoái, đi, chúng ta tìm địa phương, ta mời ngươi uống rượu.

Đồ Hồng nói.

- Vạn Thú huyết?

Sở Mộ nói ba chữ làm Đồ Hồng giật mình, hai đồng bạn của hắn cũng giật mình, bọn họ kinh ngạc dò xét Sở Mộ, xác nhận mình chưa từng gặp qua Sở Mộ.

- Ngươi biết Vạn Thú huyết?

Ánh mắt Đồ Hồng sinh ra tinh mang lập loè, Vạn Thú huyết là rượu của Hồng Thiên giáo, nổi danh trong Hồng Thiên giáo, nó cũng có chút thanh danh trong Nhân tộc tại Tử Linh Châu nhưng còn chưa lớn tới mức cả Tử Linh Châu đều biết.

Sở Mộ nói câu đầu tiên là Vạn Thú huyết, hiển nhiên là biết bọn họ là ai, chẳng lẽ người Tử Linh Châu?

- Nhìn rất tuổi trẻ, trường bào màu trắng, biết rõ Vạn Thú huyết, kiếm ý đạt tới tám chuyển cực hạn...

Đồ Hồng suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên hai mắt Đồ Hồng sáng lên, hắn hỏi Sở Mộ:

- Ngươi là... Sở Mộ?

Ngữ khí của Đồ Hồng có chút không xác định, hai đồng bạn của hắn mở to mắt, vẻ mặt rất kinh ngạc.

- Là ta!

Sở Mộ gật đầu, lúc này hai đồng bạn của Đồ Hồng đều dùng ánh mắt kính sợ và sùng bái nhìn hắn.

Sở Mộ là thiên tài cấp yêu nghiệt trong truyền thuyết của Nhân tộc tại Tử Linh Châu.

- Quả nhiên là ngươi, đệ đệ cứng đầu của ta có nhắc qua ngươi, hắn sùng bái ngươi tới mức ta còn phải ghen ghét.

Đồ Hồng kinh ngạc sau đó cười to, nói:

- Ta mời ngươi uống cũng không phải Vạn Thú huyết, mà là đồ tốt hơn Vạn Thú huyết nhiều, là Vạn Thú trân huyết, không biết ngươi uống qua chưa?

- Vạn Thú trân huyết...

Đôi mắt Sở Mộ sáng ngời, hắn uống rượu không nhiều lắm, lại ưa thích rượu mới lạ, hắn từng nghe Đồ Cương đề cập qua Vạn Thú trân huyết, Đồ Cương nói Vạn Thú trân huyết sản lượng thấp, tỷ lệ một ngàn so với một Vạn Thú huyết, rất hiếm có.

Trong ánh mắt của mọi người, Sở Mộ rời đi cùng ba người Đồ Hồng.

Vừa đi vừa nói chuyện, Sở Mộ biết được, lần này Hồng Thiên giáo mang ba người tới trấn nhỏ biên giới, chính là ba người Đồ Hồng, so với Thiên Phong Kiếm Cung, Hồng Thiên giáo và Đạm Đài thị có ít thiên tài rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa tới bảy chuyển.

Đây chính là sự khác biệt của tông môn và giáo phái.

Thiên Phong Kiếm Cung tương đối bình dân hóa, đệ tử Đạm Đài thị đệ có thể tiến vào Thiên Phong Kiếm Cung tu hành, đệ tử Hồng Thiên giáo cũng có thể, nhưng trái lại Đạm Đài thị là một gia tộc, sẽ không dễ dàng để người ngoài gia nhập, Hồng Thiên giáo là giáo phái đẳng cấp sâm nghiêm, cũng không dễ dàng cho người gia nhập.

Giang Thiên Mạc Hải Vô Nhai và Vương Đạo là thiên tài của Thiên Phong Kiếm Cung, sau lưng bọn họ không có thế lực lớn gì.

Tư Không Chiến đến từ chính Tư Không thị, dường như là đại gia tộc, Sở Mộ không thể dựa theo thiên tài bình thường để tính toán, Cung Phi Vũ cũng không phải thiên tài của Tử Linh Châu, nghiêm khắc mà nói, Thiên Phong Kiếm Cung không mạnh hơn Hồng Thiên giáo Đạm Đài thị.

Ba người Đồ Hồng đi vào trấn nhỏ sớm hơn Sở Mộ, bởi vậy bọn họ có thể ở lại trong khách sạn không tệ.

- Đây, nếm thử Vạn Thú trân huyết.

Đồ Hồng vung tay qua mặt bàn, lập tức có một hồ lô đỏ âậm xuất hiện, nó cao chừng nửa bàn tay, chỉ nhìn bề ngoài không nhìn ra nó là Vạn Thú huyết trân quý hơn Vạn Thú trân huyết.

Trong không gian giới chỉ của Đồ Hồng cũng chỉ có một bình Vạn Thú trân huyết, nếu như không phải đãi Sở Mộ, hắn cũng không mang ra.

So với Đồ Hồng phóng khoáng, hai người khác câu thúc khi đối mặt Sở Mộ, không có biện pháp, thanh danh Sở Mộ cực kỳ hiển hách tại Tử Linh Châu.

Đồ Hồng mở nắp hồ lô, mùi rượu tỏa ra bốn phía, hương khí không ngừng đảo quanh miệng hồ lô, khi thì hóa thành sư tử chạy trốn, khi thì biến thành cự xà, khi thì hóa thành cự ưng bay trên bầu trời, trông rất sống động, đây là cảnh tượng do Vạn Thú huyết biến thành, ánh mắt Sở Mộ sáng ngời.

- Huynh đệ có chén rượu không?

Đồ Hồng hỏi.

Người thích rượu đều mang theo chén rượu, thứ nhất là phòng ngừa tình hình ngoài ý muốn, thứ hai là mình yêu thích, thứ ba có chút chén rượu có chút lai lịch giúp rượu ngon hơn.