Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 186: Sinh tử một đường. Liên thủ chém Hóa khí (1)




- Con sâu cái kiến đáng chết, cho dù kiếm thuật có cao thì có thể làm gì được chứ? Trước mặt tu vi kiếm khí chênh lệch quá lớn, các ngươi cũng không thể làm gì được.

người bịt mặt áo xám kia nhìn thấy hai người Sở Mộ và Tiêu Thiên phong không ngờ lại không biết tốt xấu như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận, miệng hét lớn một tiếng, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động. Thân thể hắn giống như biến thành một cái bếp lò, phóng ra khí tức nóng bỏng đáng sợ, chấn động bốn phương tám hướng, không khí bốn phía bị điều động, linh khí trong vòng phạm vi mười thước trở nên nóng bỏng vô cùng, quang mang màu đỏ nhanh chóng lan tràn.

Người bịt mặt áo xám đứng bên trong linh khí bị nhuộm đỏ, giống như bốc cháy lên, kiếm trong tay giường như cũng hóa thành hỏa diễm lưu chuyển, tay phải chậm rãi huy động, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong chỉ cảm thấy thân thể giống như bị thiêu đốt, máu trong người sôi trào, sắc mặt đại biến, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tự nhiên sinh ra.

Hai người vội vàng dừng lại, kiếm khí mạnh mẽ chém xuống mặt đất, thân thể vội vàng thối lui.

- Đi chết đi.

Người bịt mặt áo xám quát lớn một tiếng tràn ngập sát khí, kiếm trong tay hung hăng chém một kiếm về hư không, trong tích tắc, vô số quang mang màu đỏ hóa thành từng đạo kiếm khí, phô thiên cái địa chém tới, giống như là một dòng nham thạch nóng bỏng, trực tiếp bao phủ chung quanh thân thể Sở Mộ và Tiêu Thiên phong.

Thanh âm ầm ầm cực lớn chấn động cuồn cuộn, kiếm khí màu đỏ tạo thành cơn sóng lớn khủng bố tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng không gì sánh nổi, cỏ xanh nhàn nhạt trên mặt đất hoàn toàn mất đi nước, nhanh chóng trở nên khô héo, tiếp theo giống như cỏ khô bị hỏa diễm thiêu đốt biến thành tro bụi.

Kiếm khí màu đỏ khủng bố giống như sóng biển mạnh mẽ nháy mắt kéo tới, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều cảm giác được không khí quanh thân trở nên vô cùng nóng bỏng, hơn nữa còn bị ép súc, làm cho bọn họ trong lúc nhất thời khó có thể nhúc nhích, không có cách nào né tránh.

Sắc mặt đại biến, cảm giác nguy cơ trí mạng đột nhiên nổ tung trong đầu, da đầu run lên, lỗ chân lông toàn thân giãn ra, một cỗ cảm giác run rẩy giống như là suối phun tràn ngập toàn thân, khiến cho thân thể không nằm trong sự khống chế của bản thân mà run rẩy.

Đáng sợ, kiếm khí tiên thiên hỏa hệ vô cùng đáng sợ hóa thành gợn sóng kiếm khí, giống như ngay cả không gian cũng bị thiêu huy, trong hai mắt run rẩy của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong phản chiếu ra một mảnh đỏ tươi, giống như cả thế giới lúc này đều bị nhuộm đỏ.

Kiếm khí trong đan điền giống như nổ tung, lập tức lao từ đan điền ra kinh mạch, lao ra khỏi mỗi một lỗ chân lông, ngưng tụ bên ngoài thân thể, kiếm khí thành giáp, phòng hộ bản thân.

Chỉ thấy quanh thân Tiêu Thiên phong có kiếm khí màu vàng kim nhạt vờn quanh, từng tia lưu chuyển, tràn ngập màu sắc mỹ lệ khác thường, mang theo sự sắc bén vô tận lập tức va chạm với kiếm khí màu đỏ đang cuồng bạo trùng kích tới.

Răng rắc một tiếng, dưới kiếm khí tiên thiên, kiếm khí kim hệ vô cùng tinh thuần của Tiêu Thiên phong cũng không có cách nào ngăn cản, lập tức bị đánh phá, tiên thiên kiếm khí hỏa hệ khủng bố trực tiếp đánh vào trên người Tiêu Thiên phong, trong nháy mắt khiến cho hắn bay ngược về phía sau hơn mười thước.

mà Sở Mộ, kiếm khí thành giáp của hắn lập tức bị tiên thiên kiếm khí hỏa hệ đánh tan, uy lực của tiên thiên kiếm khí này, cho dù là hắn đã tu luyện ra thượng nguyên kiếm khí từ thượng nguyên kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm cũng không có cách nào bằng được. Trừ phi Sở Mộ vận dụng đạo tiên thiên kiếm khí kia thì mới có thể ngăn cản, nhưng mà tiên thiên kiếm khí hắn chỉ có một đạo, một khi tiêu hao, nhất định phải tốn mất vài ngày mới có thể lần nữa ngưng tụ.

Trong nháy mắt, ngoại kiếm khí bị Sở Mộ điều động, nhanh chóng hội tụ trước người, cùng với tiên thiên kiếm khí hỏa hệ cuồng bạo mạnh liệt đang đánh tới va chạm với nhau, lần nữa lại bị đánh tan, tiên thiên kiếm khí trùng trùng điệp điệp đánh vào trên người Sở Mộ, cùng với kiếm khí hộ thể vô hình va chạm.

Thân thể Sở Mộ trước trùng kích cuồng bạo của tiên thiên kiếm khí hỏa hệ bay ra xa hơn chục thước, đập vào mặt đất vài vòng, hỏa diễm trên y phục bị dập tắt, nhưng mà một thân y phục màu xanh lại bị thiêu đốt hơn phân nửa, tràn ngập bụi đất, nhìn qua vô cùng chật vật.

Bộ y phục màu xanh trên người Tiêu Thiên phong cũng bị thiêu đốt hơn phân nửa, tóc xoăn lại, thân thể vẫn gắng gượng đứng lên, một tia khói xanh từ trên thân thể hắn bay lên. Thân thể giống như bị nướng chín vậy. Nhưng mà Ngụy kiếm khí lại được hắn chăm chú nắm trong tay, giống như là tính mạng, không thể nào tách rời.

Mà mặt đất những nơi tiên thiên kiếm khí đi qua lưu lại một đám tro tàn, một mảnh đất đai bị cháy đen, toát ra từng đám khói xanh.

- Hừ, con sâu cái kiến chính là con sâu cái kiến, kiếm thuật cho dù tốt thì thế nào chứ?

Người bị mặt áo xám kia thở ra một hơi, lạnh giọng lầm bầm:

- Trước chênh lệch tu vi kiếm khí tuyệt đối, cho dù kiếm thuật mạnh mẽ cũng không có cách nào phát uy ra uy lực. Chỉ là hai thập đoạn sơ kỳ đã muốn đối kháng với ta. Quả thực là nằm mơ.

Một kích tiên thiên kiếm khí cuồng bạo này tiêu hao không ít tiên thiên kiếm khí của hắn, nhưng mà diệt sát hai thiên tài như vậy hắn cũng cảm thấy vô cùng đáng giá.

- Thứ bọn chúng sử dụng đều là ngụy kiếm khí, mang về kiếm phái nộp ta cũng có thể đạt được một đám lớn điểm cống hiến. Mặt khác, giết chết hai bọn chúng, Diệt Nhật trưởng lão đã đồng ý sẽ truyền thụ cho ta một môn kiếm thuật cao giai a.

Trong lòng người bịt mặt áo xám hiện lên sự vui vẻ, tuy rằng hắn là cao thủ nhập môn Hóa Khí cảnh, nhưng mà trên thực tế kiếm thuật cao giai mà hắn nắm giữ chỉ là một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn mà thôi. Chuyện này cũng không có biện pháp, ở kiếm phái hạ phẩm, tình hình chung là vậy.

Bởi vậy khi Diệu Nhật trưởng lão để hắn ra tay, hơn nữa còn đồng ý sau khi thành công truyền tụ cho hắn một môn kiếm thuật cao giai, hắn không chút do dự nào, lập tức đồng ý với đối phương.

Phục hồi tinh thần lại, trong đôi mắt hẹp, mảnh của người áo xám bịt mặt kia vốn nhìn về phía Tiêu Thiên phong, Sở Mộ, lúc này thân ảnh lóe lên, chạy về phía Sở Mộ, kiếm quang trong tay lập lòe, có quang mang màu đỏ lưu chuyển.

- Chăt bỏ đầu các ngươi mang về báo cáo kết quả vậy.

Âm thầm nói một tiếng, người bịt mặt áo xám giơ một kiếm rồi chém xuống.

Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt nhoáng lên một cái, một kiếm thất bại, sau lưng bỗng nhiên truyền tới cảm giác rét lạnh và sắc bén, làm cho ánh mắt người áo xám bịt mặt đại biến, tiên thiên kiếm khí mạnh mẽ tạo thành hộ giáp, vội vàng đâm lại một kiếm, tạo thành một mảnh hỏa diễm cuồn cuộn.

Thanh âm ầm vang chói tai khiến cho người ta sợ hãi vang vọng, trong sát na, một đạo thân ảnh bay ngược ra, trường kiếm liên tục huy vũ, mấy đạo kiếm khí lăng không chém ra.

- Không ngờ lại không chết?