Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 26: Phục dụng linh dược, tu vi lại tăng




Nóng, rất nóng, làn da Sở Mộ lập tức đỏ lên, một tia nóng hổi thoát ra từ lỗ chân lông, tạo ra sương mù lượn lờ xung quanh. Nước dịch tam dương quả chui vào trong cơ thể hóa thành một dòng nước lũ năng lượng, mang theo nóng rực giống như nham thạch nóng nhảy cuồn cuộn hung mãnh chảy vào trong cơ thể, hoành hành tàn sát bừa bãi.

Ý chí Sở Mộ tuyệt đối cứng cỏi. Cho dù hắn cảm giác được trong cơ thể mình đang bị thiêu đốt, ngày càng nóng, dường như muốn đốt hắn thành tro từ trong ra ngoài. Người bình thường nếu gặp phải trạng thái này, đã thần chí không rõ, không cách nào vận chuyển kiếm khí.

Sở Mộ có thể tỉnh táo, bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, toàn tâm toàn ý vận chuyển kiếm khí, phảng phất trong cái cơ thể kia, dòng nước lũ năng lượng nóng rực muốn hòa tan cốt cách nội tạng đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.

Bách thảo đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) có nói, nước dịch trái cây tam dương thảo có nhiệt độ rất cao. Muốn phục dụng phải phối hợp với một ít dược vật hạ nhiệt trước. Nếu không nội tạng có thể bị bỏng, kinh mạch bị tổn hại.....thậm chí có thể bỏng cả đại não, biến thành ngu ngốc.

Nhưn Sở Mộ lại không thèm để ý đến. Bởi vì ở trên địa cầu tu luyện kiếm thuật, hắn chịu đựng khó khăn trắc trở rất nhiều, rất nhiều. Chỉ là nhiệt độ cao một chút như bây giờ, không thể làm khó được hắn. Cho dù đổi một cỗ thân thể khác, nhưng linh hồn vẫn là của hắn. Hơn nữa, bởi vì dung hợp mà càng trở nên cường đại hơn.

Cho nên, ý chí của hắn hoàn toàn có thể thừa nhận được loại nhiệt độ này. Thậm chí là xem nhẹ.

Toàn tâm toàn ý khống chế kiếm khí, một tiểu chu thiên rồi lại một tiểu chu thiên trôi qua. Kiếm khí của Sở Mộ so với dòng nước lũ năng lượng lộ ra vẻ yếu ớt.

Nhưng kiếm khí của Sở Mộ lại cô đọng tinh túy, dù gặp dòng nước lũ năng lượng cũng không có bị đánh tan, ngược lại còn khiến cho nhiệt độ giảm xuống. Hơn nữa, theo quá trình vận chuyển kiếm khí, dòng nước lũ năng lượng từng bước bị hắn chuyển hóa thành kiếm khí, khiến cho kiếm khí nhanh chóng tăng trưởng.

Mà kinh mạch dưới sự trùng kích của dòng nước lũ năng lượng lại chịu rất ít tổn thương. Khi kiếm khí vận chuyển qua, năng lượng nóng rực dung nhập vào trong kinh mạch, không chỉ giúp cho kinh mạch bị thương khép lại, mà còn trở nên cứng cỏi.

Không bao lâu sau, Sở Mộ đã vận chuyển được mười ba tiểu chu thiên.

Cực hạn của Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn chính là mười tiểu chu thiên. Đột phá đến Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn cực hạn gia tăng đến mười ba tiểu chu thiên. Nhưng, hiện tại dòng nước lũ năng lượng còn không có bị hấp thu hoàn toàn.

Sở Mộ cảm thấy có thể tiếp tục vận chuyển.

Mười bốn tiểu chu thiên, kiếm khí lại có một tia tăng trưởng.... mười lăm tiểu chu thiên.... Kiếm khí lại tăng trường một tia ....

Mười sáu tiểu chu thiên, kinh mạch bắt đầu truyền ra cảm giác đau đớn tê liệt. Sở Mộ biết rõ, cực hạn của mình là mười lăm tiểu chu thiên, nếu như cưỡng ép vận chuyển xuống dưới, đối với kinh mạch tạo thành vết thương khó có thể chữa trị.

- Xem ra, chỉ có thể dừng lại tại đây. Dược lực còn lại chỉ có thể để tản mát.

Sở Mộ mở mắt ra, một tia mũi nhọn hiện lên, hắn hé miệng, chậm rãi thở ra một hơi. Một hơi này mang theo nóng rực như là một thanh kiếm xông mà ra.

Theo một hơi này, dược lực tam dương quả trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán.

- Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn hậu kỳ, cường độ kinh mạch có chỗ gia tăng, có thể vận chuyển nhiều hơn hai tiểu chu thiên. Hiệu quả một tam dương quả không ngờ cường hãn như vậy.

Sở Mộ ầm thầm líu lưỡi không thôi.

Năm viên tụ khí tuyệt đối không cách nào làm cho tu vi hắn đạt tới Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn hậu kỳ, cũng không cách nào tăng cường cường độ kinh mạch.

Mười ba tiểu chu thiên và mười lăm tiểu chu thiên đối với Sở Mộ mà nói vẫn có khác biệt, mười lăm tiểu chu thiên ý nghĩa hiệu suất tu luyện kiếm khí cùng tu vi tăng gấp ba.

.....

- Tạp chủng Sở Mộ này, cuối cùng là đến nơi nào.

Ngô Cường chém giết một đầu hung thú cấp thấp, máu tươi phun tung toé. Hắn khẽ lè lưỡi liếm máu trên thân kiếm, ánh mắt đằng đằng sát khí nói.

Hắn đi theo Vương Phong từ ngày Vương Phong cứu hắn một mạng. Chính vì thế, chứng kiến Vương Phong oán hận Sở Mộ, hắn cũng hận Sở Mộ. Thụ Vương Phong nhờ vả, tiến vào Bách Thú Cốc, đã mười ngày, chém giết không ít hung thú, nhưng không tìm được Sở Mộ khiến cho hắn có chút lo lắng, không kiên nhẫn.

- Tiểu tạp chủng đáng chết, nếu ta tìm thấy ngươi, ngươi nhất định phải chết.

Ánh mắt Ngô Cường âm u, ngữ khí trầm thấp, có loại khoái cảm biến thái:

- Ta sẽ đánh nát gân tay gân chân ngươi, lưu lại ba mươi hai đạo vết thương trên người của ngươi, cho ngươi tuyệt vọng kêu rên. Cuối cùng, mới giết chết ngươi, cắt lấy đầu lâu ngươi mang về cho Vương sư huynh, Vương sư huynh nhất định sẽ thật cao hứng.

- Tam dương thảo còn có thể mang về kiếm phái đổi lấy mười điểm cống hiến.

Nhổ tận gốc tam dương thảo, Sở Mộ bỏ vào hộp hương mộc cất kỹ, lại dùng đoản kiếm từ miệng vết thương hắc bối hùng lấy ra mật gấu, bỏ vào một hộp hương mộc khác.

Mật gấu có thể làm thuốc, mà hắc bối hùng là Hung thú trung cấp, dược hiệu rất tốt, cũng có thể hối đoái một ít điểm cống hiến.

- Đáng tiếc, một thân hắc bối hùng là bảo bối, nhưng ta chuẩn bị chưa đủ, chỉ có thể mang đi mật gấu, mặt khác..... Mặt khác

Sở Mộ âm thầm tiếc hận, cất hai cái hộp hương mộc vào trong bao phục rồi đeo lên lưng. Hắn quay người nhanh bước rời đi, chỉ để lại thi thể hắc bối hùng và thi thể bốn gã kiếm giả tán tu...

- Đứng lại!

Bỗng nhiên, một tiếng quát chói tai bên cạnh truyền đến, Sở Mộ quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy một thân kiếm giả tuổi trẻ áo dài màu xanh vượt qua tảng đá lớn, bay vọt mà đến.

Kiếm giả tuổi trẻ này, đầu tóc như là gai nhím.

- Ngươi tên là gì?

Kiếm giả đầu nhím này vọt tới trước Sở Mộ vài mét. Ánh mắt âm trầm như diều hâu nhìn chằm chằm Sở Mộ, quát nói, ngữ khí vô cùng cứng rắn.

- Có việc gì ?

Sở Mộ chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu. Hắn nhìn ra được người này là đệ tử nội môn Thanh Phong kiếm phái. Bởi vì kiểu dáng trang phục này chính là tiêu chí của đệ tử nội môn Thanh Phong kiếm phái, trong tay hắn trên thân kiếm cũng có được tiêu chí Thanh Phong kiếm phái.

- Ngươi tựu chính Sở Mộ!

Ánh mắt Ngô Cường ngưng tụ, mỗi chữ mỗi câu dùng sức nói ra. Ngữ khí càng phát âm trầm, càng phát rét lạnh. Thậm chí, khóe mắt hắn lộ ra một vòng âm tàn, một vòng âm tàn cùng hưng phấn vì tìm được con mồi.

Ngô Cường nhớ rõ, Vương Phong đã từng nói qua với hắn tướng mạo của Sở Mộ. Người trước mặt này quả thực rất giống.

- Vương Phong phái ngươi tới?

Sở Mộ nhìn thẳng Ngô Cường nhàn nhạt nói ra.

- Vô liêm sỉ, cái này là thái độ ngươi đối với đồng môn sư huynh.

Ngô Cường đột nhiên quát, mở trừng hai mắt, một cổ mũi nhọn lăng lệ ác liệt lăng lệ ác liệt đập vào mặt, lấy thế đè người.

- Vương Phong sao lại phái một người hay nói nhảm như ngươi tới?

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, như giếng nước yên tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một câu, khí thế Ngô Cường lập tức tan rã.