Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 272: Hung hãn! Đánh bại một đám học viên cũ (1)




Không do dự, Sở Mộ lại lấy ra kiếm lệnh thân phận đặt ở trên phong cấm. Sau một hơi thở, phong cấm biến mất. Sở Mộ lấy ra bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba, vội vàng lật xem

- Quả thật là phần tiếp theo của bí pháp kiếm khí hộ thể ta đang tu luyện.

Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn bỏ quyển bí pháp vào trong người. Kiểm tra số học phần trong kiếm lệnh thân phận, đã bị giảm một vạn một ngàn học phần. Chỉ còn lại có hai vạn sáu nghìn sáu trăm học phần.

Sở Mộ không khỏi may mắn vì mình đã đạt được thứ tự không tệ trong ba cửa ải hiểm yếu. Bằng không, không thu được số học phần này, hiện tại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn kiếm khí hộ thể tầng thứ ba.

Cất xong kiếm lệnh thân phận, Sở Mộ xoay người đi ra khỏi Tàng Công Lâu, bước chân đi nhanh chóng. Hắn đã có phần không kịp chờ đợi muốn quay trở lại cố gắng tu luyện bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba.

Đến nửa đường, Sở Mộ lại thấy hơn mười người chia làm hai phe, nhìn vào, giương cung bạt kiếm...

Nhìn thoáng qua, Sở Mộ thấy có gương mặt hoàn toàn xa lạ, cũng có vài gương mặt có chút ấn tượng.

- Là học viên mới và học viên cũ.

Sở Mộ thầm nghĩ. Ý nghĩ vừa chuyển, hắn hình như đã có chút hiểu ra gì đó.

- Người mới tới thì phải có bộ dạng mới. Phải biết tôn kính sư huynh.

Bên phía các học viên cũ có một người cao giọng nói.

- Sư huynh thật sự nên tôn kính. Nhưng điều kiện trước tiên phải là sư huynh đáng tôn kính mới được.

Trong số các học viên mới trong một người hừ lạnh nói.

- A, ý của ngươi là những sư huynh chúng ta, không đáng để các ngươi tôn kính?

Nói xong, sắc mặt học viên cũ trầm xuống, giọng nói cũng có vài phần lạnh lùng.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm càng thêm mãnh liệt. Trong không khí tràn ngập sát khí. Mỗi người trong tay cầm chuôi kiếm, bộ dạng muốn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, dưới va chạm dường như có hồ quang vô hình nổ tung tràn ngập ở trong không khí. Khiến mọi người cũng không dám thở mạnh.

Bước chân Sở Mộ không ngừng, đi nhanh qua. Hắn phát hiện, trong số những học viên mới đang cùng học viên cũ giằng co, hình như không có con cháu vương thất.

Tuy nhiên, điều này cùng Sở Mộ không có bao nhiêu quan hệ.

Nhưng có vài thời điểm, ngươi không muốn đi chọc vào phiền phức, phiền phức lại tự mình tìm tới cửa.

- Đó không phải là Sở Mộ sao?

- Sở sư huynh, những học viên cũ dựa vào bọn họ tiến vào ngoại phủ tu luyện sớm hơn chúng ta, muốn ức hiếp chúng ta. Sở sư huynh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Một học viên mới tinh mắt, phát hiện ra Sở Mộ từ cách đó không xa đi ngang qua, nhất thời hét lớn.

Sở Mộ không nói gì. Thực sự đúng là nằm cũng trúng đạn.

- Sở sư huynh, những học viên cũ quá kiêu ngạo.

- Sở sư huynh, chúng ta phải phản kháng.

- Sở sư huynh...

Các học viên mới mỗi người nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt sáng lên, liên tục hô to.

Nói một cách nghiêm khắc, bất kỳ một người nào trong số bọn họ đều không mấy quen thuộc đối với Sở Mộ. Thậm chí ngay cả nói chuyện với nhau cũng không. Nhưng lúc trước, ba cửa ải hiểm yếu cùng với cuối cùng một kiếm đánh bại Hoàng Phủ Phách, khiến cho bọn họ đều đã biết, Sở Mộ không tầm thường. Thực lực chân chính củ hắn ở trong nửa bước Hóa Khí cũng vô cùng cường đại.

Sở Mộ giống như không có nghe thấy. Hắn không hề động đậy, vẫn đi về phía trước. Loại chuyện này, hắn không có bất kỳ tâm tư nào muốn dính vào. Tâm tư của hắn chỉ đặt ở trên thân kiếm. Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đó trước sau chỉ là dư thừa.

- Sở Mộ, đứng lại cho ta. Gọi ngươi một tiếng sư huynh, chính là tôn kính đối với ngươi. Nhưng ngươi thấy học viên cũ ức hiếp học viên mới chúng ta, không ngờ hoàn toàn không để ý chút nào. Ngươi căn bản cũng không xứng với tiếng gọi sư huynh này.

Một học viên mới xúc động phẫn nộ vô cùng, nước bọt trực tiếp phun ra. Hình như hắn gọi Sở Mộ là sư huynh, Sở Mộ chắc hẳn phải cảm thấy biết ơn mới phải.

- Sở Mộ, ngươi không phải là học viên mới. Lẽ nào ngươi sợ những học viên cũ sao?

Lại có một học viên mới dõng dạc quát.

Bọn họ đối với Sở Mộ đều nảy sinh bất mãn. Cho rằng Sở Mộ chắc hẳn sẽ không chút do dự, thậm chí chủ động đứng ở phía bọn họ, đối đầu với những học viên cũ này.

Sở Mộ dừng bước, quay đầu nhìn lại. Thần sắc hắn bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên. Sự lạnh lùng này của hắn khiến các học viên mới đang kêu gào đều im miệng.

- Sở Mộ...

Các học viên cũ khẽ lặp lại cái tên này.

- Lẽ nào hắn chính là...

Nhất thời, có người lộ ra thần sắc bừng tỉnh.

- Không sai. Hắn chính là thành viên học viên mới lần này thu được trước ba tại ba cửa ải hiểm yếu. Cuối cùng còn đánh bại một nửa bước Hóa Khí, được thưởng thêm một vạn học phần.

Học viên mới đã gọi Sở Mộ lúc đầu, tròng mắt xoay chuyển, cười lạnh nói:

- Theo ta được biết, hắn vừa tiến vào ngoại phủ liền trực tiếp thu được thưởng ba vạn bảy nghìn học phần. Thế nào? Hâm mộ, đố kị sao,? Đây là độ cao các người vĩnh viễn cũng không đạt được.

- Sở Mộ cường đại thế nào, các ngươi căn bản không có cách nào hiểu rõ. Ta dám đánh cuộc, trong các ngươi bất kỳ một người nào cũng không thể địch nổi một kiếm của hắn.

Một học viên mới khác hình như lĩnh hội được cái gì, lộ ra một tia giễu cợt, nhìn về phía học viên cũ này, nói.

Bọn họ nói cũng không hạ giọng. Mỗi người cũng nghe được. Bao gồm cả Sở Mộ đang dần dần đi xa cũng nghe được. Hắn khẽ cau mày. Hai học viên mới này rõ ràng là muốn đẩy hắn đối lập với phe học viên cũ.

- Đứng lại!

Một người trong số học viên cũ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng. Thân pháp thi triển ra. Hắn vừa hét lớn, vừa chạy như bay về phía Sở Mộ. Tốc độ di chuyển của hắn cực nhanh khiến bụi nổi lên cuồn cuộn.

Vèo.

Thoáng cái, hắn đã ngăn cản ở lối đi trước mặt Sở Mộ.

Leng keng.

Hắn rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Sở Mộ. Kiếm khí chấn động cuộn trào mãnh liệt, phong mang mạnh mẽ ép ra:

- Đến nơi này, là hổ ngươi cũng phải ngồi xổm xuống cho ta. Là rồng ngươi cũng phải gục xuống cho ta.

- Không sai. Lập tức giao ra ba vạn bảy nghìn học phần của ngươi đây. Bằng không ngươi cứ chờ coi.

Các học viên cũ khác cũng đều mở miệng uy hiếp.

Vừa dứt lời, trong mắt đã thấy có một tia sáng màu xanh nhạt giống như làn gió thổi tới. Bên tai mới vang lên tiếng leng keng chói tai. Sát khi đáng sợ rét lạnh tập kích tới người. Toàn thân hắn không tự chủ được run rẩy, sởn tóc gáy.

Một kiếm này, quá nhanh... Quá hung dữ...

Những học viên cũ này chỉ cảm thấy mình chém ra một kiếm bị một lực lượng chấn động. Ngụy Kiếm Khí cầm không được, tuột khỏi tay bay ra ngoài. Một cảm giác rét lạnh rơi vào trên cổ họng. Hình như chỉ cần nhẹ nhàng đưa về phía trước một chút là có thể xuyên thủng yết hầu, chết oan chết uổng.

Mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán. Sắc mặt tái nhợt. Hai tay theo bản năng giơ lên, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt.

- Cái này... cái này... Làm sao có thể...