Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2792: Ba tháng




Thiên phú thực lực của Long Vân Không, tự nhiên được thế lực của hắn coi trọng, tuy Phi Toa cực kỳ trân quý, nhưng bằng địa vị cùng tầm quan trọng của hắn ở trong tông môn, muốn mượn một chiếc cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Chiều dài cái Phi Toa này tự nhiên không cách nào so sánh với Phi Toa của Vọng Nguyệt lâu, chỉ khoảng năm mét mà thôi, nhưng ngoại hình càng thêm tinh xảo, tốc độ nhanh hơn.

Phi Toa màu bạc dài năm mét, như cá trong nước, tốc độ cực nhanh, chợt lóe lên, nghiễm nhiên vượt qua tốc độ toàn lực của Thánh cấp Thất Tinh bình thường.

Cái Phi Toa dài năm mét này, không gian bên trong tự nhiên cũng không cách nào so sánh với Phi Toa dài trăm thước, ngoại trừ chỗ ngồi điều khiển Phi Toa của Long Vân Không, cũng chỉ còn lại có bốn chỗ ngồi, bốn chỗ ngồi phân bố xung quanh, vừa dễ dàng dung nạp bốn người.

Lúc này bốn chỗ ngồi chỉ có một mình Sở Mộ.

Long Vân Không phải chuyên tâm điều khiển Phi Toa, Sở Mộ thì tĩnh tâm tìm hiểu sở học, nên sau khi hai người vào Phi Toa, liền không còn mở miệng qua.

Thiên tài, là người nhịn được tịch mịch, từ chỗ Hắc Thần Cự Kiếm phản hồi Đồ Huyết Thành, dùng tốc độ của chiếc Phi Toa này, không cần một tháng thời gian, đối với thiên tài mà nói, một tháng kỳ thật rất ngắn.

Lúc ở Hắc Dạ kỳ, Sở Mộ ngoại trừ tu luyện, là nói chuyện với Long Vân Không, từ chuyện phiếm đến trao đổi tâm đắc tu luyện, đối với Sở Mộ mà nói cực kỳ hữu dụng, không phải tâm đắc tu luyện của Long Vân Không, mà là tri thức về Lưu Phóng Chi Địa.

Nhoáng một cái, thời gian gần một tháng đã trôi qua, Sở Mộ dưới sự dẫn dắt của Long Vân Không, đi tới Đồ Huyết Thành.

- Sở huynh, tuy ta là đệ tử chân truyền của Tam Thánh Tông, địa vị không thấp, nhưng không thể mang người không phải đệ tử bổn tông vào động phủ của ta.

Long Vân Không giải thích nói:

- Bất quá, ta ở Đồ Huyết Thành g có một trang viên, tuy không lớn, nhưng dùng để cho Sở huynh tạm thời cư trú lại không thành vấn đề.

- Tốt.

Sở Mộ cũng không cự tuyệt, trên thực tế, coi như Long Vân Không có thể mang hắn tiến vào Tam Thánh Tông ở trong, hắn cũng không có ý định đi.

Tam Thánh Tông, là thế lực cường đại nhất Đồ Huyết Thành ngoại trừ phủ thành chủ, trong đó cường giả rất nhiều, Long Vân Không với tư cách đệ tử chân truyền, ở trong Tam Thánh Tông, địa vị tự nhiên rất cao, nhưng trong Tam Thánh Tông, đệ tử chân truyền cko chỉ Long Vân Không, hơn nữa, đệ tử chân truyền tầm đó, không có khả năng không có cạnh tranh.

Mình theo Long Vân Không đi vào, rất có thể sẽ thành cái cớ đả kích Long Vân Không, giống như ở Thiết Dực Doanh vậy.

Sở Mộ cũng xuất thân tông môn, cho dù tông môn của hắn, so với Tam Thánh Tông giống như đom đóm và Hạo Nguyệt, nhưng nhân tố cơ bản cấu thành tông môn, hắn lại rất quen thuộc.

Ba tháng này, Sở Mộ định hảo hảo tĩnh tu một phen, tiến thêm một bước tăng thực lực lên, mà không có ý định dùng ở lục đục với nhau.

- Đúng rồi Sở huynh, ta nhớ được, Ưng Hùng Song Sát chết ở dưới kiếm của ngươi, từng được một gia tộc trong Đồ Huyết Thành treo giải thưởng qua, cái giải thưởng này một mực không hủy bỏ, phần thưởng tựa hồ là một khoảng Tội Dân chi tâm không tệ, nếu Sở huynh có hứng thú, có thể đi gia tộc kia một chuyến, lấy kiếm khí mà Ưng Hùng Song Sát sử dụng thu giải thưởng.

An bài tốt Sở Mộ, Long Vân Không ở trước khi rời đi, như nhớ tới cái gì đó, nên nói với Sở Mộ, sau đó nói cho Sở Mộ vị trí của gia tộc kia.

Long Vân Không cũng nói là một khoảng tài phú không tệ, Sở Mộ tự nhiên không có lý do buông tha.

Gia tộc kia, có lẽ đã từng huy hoàng qua, nhưng bây giờ đã xuống dốc, do một nữ tử đương gia làm chủ, thực lực của cô gái này chỉ mới Thánh cấp cấp trung mà thôi, không tính cao.

Gia tộc này đối với Ưng Hùng Song Sát có cừu hận khắc cốt minh tâm, hết thảy tư liệu đối với Ưng Hùng Song Sát đều hiểu rõ, bọn hắn sử dụng kiếm khí, ngoại hình. danh tự,… cũng thập phần hiểu rõ.

Cho nên, khi Sở Mộ lấy ra kiếm khí của Ưng Hùng Song Sát, không có bất kỳ biến cố gì, Sở Mộ liền nhận được một khoảng tài phú, khoảng chừng 100 viên Thanh Đồng chi tâm.

100 viên Thanh Đồng chi tâm, để cho dự trữ của Sở Mộ tiến thêm một bước tăng nhiều.

Nhưng mà để cho Sở Mộ thập phần đau đầu là, cái giải thưởng này, ngoại trừ 100 viên Thanh Đồng chi tâm ra, còn có một vật nữa, cái kia chính là nữ nhân.

Hiện tại trong gia tộc này, nữ nhân đương gia làm chủ, nàng từng thề, ai giết chết Ưng Hùng Song Sát, nàng liền làm thị nữ của hắn, phục thị cả đời.

Đối với người sinh sát ý với mình, từ trước đến nay Sở Mộ không nương tay chút nào, nhưng đối với một người vì thực hiện lời thề của mình mà chấp hành, hắn lại không cách nào đối đãi như địch nhân được.

- Bích Nhược cô nương, ta lập lại lần nữa, ta không có chỗ ở cố định, có đôi khi đi nhưng nơi thập phần hung hiểm, căn bản không cần người khác phục thị ta.

Sở Mộ trịnh trọng nói:

- Mà ngươi, là Lâm gia chi chủ, mỗi tiếng nói cử động, đều phải vì Lâm gia cân nhắc.

Cô gái này, luận tướng mạo, xưng không được đẹp như tiên nữ, cũng không có phong hoa tuyệt đại, nhưng sẽ không kém bao nhiêu, ít nhất ở rất nhiều người cảm nhận, đây là một mỹ nữ, lại phối hợp khí tức nhu nhược của nàng, đủ để cho nàng trở thành Nữ Thần trong lòng không ít người.

Nàng họ Lâm, tên Bích Nhược, tu vi Vạn Cổ ngũ trọng thiên trung kỳ, rất khó có thể tưởng tượng, một nữ tử thoạt nhìn nhu nhược như vậy, lại chèo chống được cả gia tộc, mặc dù gia tộc xuống dốc rồi.

- Công tử, vị trí gia chủ vốn không thuộc về ta, ta chỉ là tạm nhận mà thôi, hiện tại Ưng Hùng Song Sát đã đền tội, gia tộc không cần nô tỳ quan tâm nữa, về sau, nô tỳ sẽ tận tâm tận lực phục thị công tử.

Thanh âm của Lâm Bích Nhược trong nhu nhược lại mang theo kiên định khó mà tin được.

Sở Mộ im lặng.

Lại nói tiếp, hắn đối với Lâm Bích Nhược cũng tương đối bội phục, nhưng Sở Mộ thật không muốn thu đối phương làm thị nữ, thật như lời hắn nói, không có chỗ ở cố định, mục đích đến Lưu Phóng Chi Địa, chỉ là vì tăng thực lực của mình lên, ngày sau sẽ ly khai, Lâm Bích Nhược lại là thổ dân ở Lưu Phóng Chi Địa, không cách nào ly khai.

Bất quá nhìn ngữ khí cùng thần sắc của đối phương, muốn đối phương ly khai, hơn phân nửa là chuyện không thể nào, Sở Mộ cũng không cách nào dùng thủ đoạn đuổi đi a.

- Cũng được, tạm thời như thế đi.

Sở Mộ thầm nghĩ, hắn sớm muộn sẽ rời đi, đến lúc đó, duyên phận này tự nhiên sẽ đoạn.