Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2866: Nguyên khí bão táp (Thượng)




Người có ý nghĩ như hắn cũng không ít, nhao nhao đứng dậy ly khai, men theo Sở Mộ.

Hành sự tùy theo hoàn cảnh!

Sở Mộ biểu hiện ra tài lực, để cho bọn hắn cực kỳ khiếp sợ, cũng cực kỳ động tâm. Nếu có thể chặn giết, đạt được không gian giới chỉ của Sở Mộ, ngoại trừ những bảo vật đã đấu giá được kia, nói không chừng còn sẽ có những thu hoạch khác.

Như đám người Tàn Nguyệt Kiếm Thánh, thực lực bản thân cường đại, cũng có tài phú nhất định, nhưng tham dự đấu giá hội, đấu giá được một loại hoặc hai loại bảo vật liền không còn bao nhiêu, cần bổ sung gấp.

Một nhóm người nhao nhao đứng dậy ly khai, đưa tới người khác chú ý.

- Có ý tứ.

- Thánh cấp Ngũ Tinh kia muốn xui xẻo.

- Không có thực lực tương ứng, lại nắm giữ tài phú kinh người, là một loại tội lỗi.

- Nơi này chính là Đồ Huyết Thành, ai dám động thủ chứ.

- Sở Mộ sao, nếu như những người này cũng ứng phó không được mà nói, ngươi cũng không có tư cách trở thành đối thủ của Bạch Thần ta.

Trong một sương phòng, ánh mắt của Bạch Thần phảng phất xuyên thấu lầu các trùng trùng điệp điệp, rơi vào trên người Sở Mộ.

Sở Mộ mang theo Lâm Bích Nhược đi ra khỏi Thiên Đồ Lâu, lập tức có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người của hắn.

Mới vừa ly khai Thiên Đồ Lâu không bao xa, Sở Mộ cảm giác được, mình bị người theo dõi.

Không cần quay đầu lại xem, chỉ dựa vào khí tức tập trung, Sở Mộ có thể đoán được, người nhìn chằm chằm vào mình, là một đám Thánh cấp Bát Tinh.

Ngẫm lại cũng biết đám người kia là từ Thiên Đồ Lâu đi ra, mục đích nhìn chằm chằm mình, hơn phân nửa là vì bảo vật cùng tài phú.

Bất quá, nơi này chính là Đồ Huyết Thành, ai dám động thủ, là trái với quy củ của Đồ Huyết Phủ, sẽ bị Đồ Huyết Kiếm vệ đuổi giết, cho dù là Thánh cấp Cửu Tinh, cũng không cách nào thừa nhận hậu quả như vậy.

- Bích Nhược, trong Đồ Huyết Thành, có Thánh Địa đối ngoại mở ra tu luyện hay không?

Sở Mộ không để đám người nhìn chằm chằm mình kia ở trong lòng, hỏi thăm Bích Nhược.

- Thánh Địa đối ngoại mở ra tu luyện, ngược lại là có một cái, thuộc về Chiến Quân Điện của Đồ Huyết Phủ, chỉ có điều cần giao nạp Bạch Ngân chi tâm tương ứng mới có thể tiến vào.

Lâm Bích Nhược nghĩ nghĩ nói ra.

- Dẫn đường, đi Chiến Quân Điện nhìn xem.

Sở Mộ vui vẻ nói, về phần giao nạp Bạch Ngân chi tâm, đối với hắn mà nói, không coi vào đâu, trừ chi tiêu trên đấu giá hội, trong không gian giới chỉ của Sở Mộ còn có 1500 viên Bạch Ngân chi tâm, tin tưởng đủ để tu luyện một thời gian ngắn rồi.

Thực lực tăng lên là trọng yếu nhất, chỉ có thực lực đầy đủ cường đại, mới có thể đạt được càng nhiều tài phú nữa.

Lâm Bích Nhược ở trong Đồ Huyết Thành sinh sống vài thập niên, đối với các nơi trong Đồ Huyết Thành đều tương đối quen thuộc, nàng dẫn Sở Mộ nhanh chóng đi về phía Chiến Quân Điện.

Trên thực tế, trong năm Đại Thành, đều có Thánh Địa đối ngoại mở ra tu luyện, thuộc về năm phủ thành chủ nắm giữ.

Thánh Địa đối ngoại mở ra tu luyện, đều là loại bình thường, cái tốt tự nhiên là giữ lại cho mình dùng.

Cho dù chỉ là Thánh Địa tu luyện tương đối bình thường, nhưng Thiên Địa Nguyên Khí trong đó cũng nồng đậm hơn hoàn cảnh bình thường tối thiểu gấp đôi.

Lúc này, người đi theo đằng sau bước nhanh đuổi tới, lướt qua Sở Mộ, ngăn lại đường đi của Sở Mộ.

- 100 viên Bạch Ngân chi tâm, mua bảo vật vừa rồi ngươi lấy được.

Đôi mắt của cường giả Thánh cấp Bát Tinh này lệ mang lập loè, thẳng bức Sở Mộ, phảng phất muốn đâm thủng Sở Mộ, thanh âm trầm thấp, giống như Mãnh Hổ gào thét, khiếp tâm hồn người.

Tu Luyện giả bình thường, đối mặt ánh mắt như thế, ngữ khí như thế của hắn, tất nhiên sẽ sợ hãi, không chừng đáp ứng, đáng tiếc, Sở Mộ không phải Tu Luyện giả bình thường.

- Lâm Tử Kỳ bảo ngươi đến hay sao?

Sở Mộ thuận miệng nói, ngữ khí lạnh nhạt, cũng không có để đối phương uy hiếp ở trong mắt.

- Lớn mật, dám gọi thẳng danh tự của Thiếu chủ.

Thanh âm của Doanh Vệ càng thêm trầm thấp, lại càng hùng hậu, phảng phất Thương Long chi nộ, rõ ràng là dùng tới một loại kỹ xảo phát lực đặc thù, thông qua thanh âm truyền bá ra.

Sở Mộ chẳng qua là thuận miệng suy đoán, không nghĩ tới lại để cho hắn đoán trúng.

- Tránh ra, ta không có thời gian nói mò với ngươi.

Sở Mộ nói, nơi này là Đồ Huyết Thành, động thủ, coi như giết chết đối phương, cũng bất lợi với mình, đã như vậy, cần gì phải đi lãng phí thời gian.

- Giao ra đây, nếu không...

Sắc mặt của Doanh Vệ âm trầm xuống, thanh âm như kim thiết vang lên, hàn quang bắn ra bốn phía, kiếm ra nửa vỏ, sát ý tràn ngập, trực tiếp tập trung Sở Mộ, mà không có phát tán bốn phía, thể hiện Doanh Vệ nắm giữ khí thế đạt đến tình trạng cực kỳ cao minh.

Sở Mộ lại như không thấy, đi ra một bước, từng bước một đi về phía Doanh Vệ.

- Ở chỗ này, ngươi dám động thủ sao?

Ngữ khí của Sở Mộ lạnh nhạt như trước:

- Chỉ cần ngươi dám rút kiếm, ta liền dám chém giết ngươi.

Hai chữ cuối cùng, sát ý khủng bố từ trên người Sở Mộ bộc phát, phảng phất Thương Hải giàn giụa, Ngân Hà chảy ngược, trong nháy mắt, thân thể của Doanh Vệ không thể ức chế được run lên, thấy lạnh cả người, từ chỗ sâu trong cốt tủy hiện lên, lập tức lan toàn thân, huyết dịch phảng phất cứng lại, tứ chi xơ cứng, ngay cả tư duy cũng không thuận.

Trước mắt, phảng phất có núi thây biển máu hiển hiện, Tu La Địa Ngục hiện hình.

Từ khi đạp vào Kiếm Tu chi lộ đến nay, người chết ở dưới kiếm của Sở Mộ, không biết có bao nhiêu, sáng tạo ra một thân sát ý khủng bố của hắn, giờ phút này lập tức phóng xuất ra, loại lực xung kích này không gì so sánh nổi.

Không cách nào khống chế thân thể của mình, Doanh Vệ không tự chủ được nhường một bước, Sở Mộ bước chân không ngừng, trực tiếp đi qua bên cạnh Doanh Vệ.

Sau khi Sở Mộ đi qua, chỉ cho Doanh Vệ một cái bóng lưng, Doanh Vệ mới từ trong sát cơ đáng sợ kia tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Mộ, trên mặt hắn hiện đầy kinh hãi, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin, tay cầm chuôi kiếm, không biết lúc nào đã trắng bệch.

Một thanh âm thúc giục hắn, rút kiếm, thừa cơ hội chém giết đối phương, nhưng một thanh âm khác lại nói cho hắn biết, một khi hắn rút kiếm công kích, tất sẽ bị giết chết.

Mồ hôi lạnh từ trên trán toát ra, sắc mặt của Doanh Vệ có chút vặn vẹo, ở vào trong giãy dụa.

- Doanh Vệ huynh, đã xảy ra chuyện gì?

Một giọng nói vang lên, kéo Doanh Vệ tỉnh lại, đúng là một trong hai người mà Phí Dương phái ra.