Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2895: Cực Quang kiếm quân (Hạ)




Thiếu chút nữa mất mạng ở đây, trong lòng hắn không khỏi nghĩ mà sợ.

Sở dĩ Sở Mộ kêu dừng tay là bởi vì từ lúc thanh niên mặc trường bào tối màu này ra tay cho tới khi chấm dứt không có xuất hiện qua sát ý gì.

- Cực Quang Kiếm quân đại danh đỉnh đỉnh tới tìm ta có gì chỉ giáo vậy?

Sở Mộ mở miệng nói một câu, trực tiếp vạch trần thân phận của đối phương.

Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh lại như bừng tỉnh nhìn thanh niên mặc trường bào tối màu. Hóa ra người này là Cực Quang kiếm quân gần đây danh tiếng chính thịnh a.

Bọn hắn ở trong trang viên tu luyện nhưng mà cũng không có nghĩa là sẽ không nghe chuyện bên ngoài.

Cho nên những tin tức khá lớn ở bên ngoài gần đây bọn hắn đều biết được.

Cực Quang kiếm quân là người trong nửa năm qua rất có danh tiếng, giống như đột nhiên xuất hiện. Ban đầu đánh bại Chu Kiếm Danh, sau đó lại đánh bại Ngư Thương Hà, lại đánh bại Quý Ảnh.

Ba người Chu Kiếm Danh, Ngư Thương Hà và Quý Ảnh là ba người được liệt vào top ba trong đám thiên tài đệ nhất trận, lại bị Cực Quang kiếm quân này liên tục đánh bại, đây đương nhiên là chuyện lớn.

Cực Quang kiếm quân Triệu Vô Cực cũng vì vậy mà thanh danh hiển hách.

Lai lịch của Triệu Vô Cực này thần bí, tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên hậu kỳ, thực lực thực tế lại không kém hơn Thánh cấp cửu tinh sơ giai tầm thường. Kiếm pháp hắn thi triển là Cực Quang kiếm pháp, kiếm nhanh chóng như cực quang, lực lượng ngưng tụ, lực xuyên thấuk inh người, cho nên mới được gọi là Cực Quang kiếm quân.

Bởi vì hắn đánh bại ba người Chu Kiếm Danh, Ngư Thương Hà và Quý Ảnh cho nên Cực Quang kiếm quân Triệu Vô Cực cũng được cho rằng là đệ nhất nhân dưới thất đại tinh thần.

Nửa năm trước Triệu Vô Cực ở dưới Long Thủ sơn đã nhìn thấy trận chiến giữa Sở Mộ và Bạch Thần, bị xúc động rất lớn. Trải qua nửa năm không ngừng khiêu chiến, ma luyện kiếm pháp của mình, làm tăng thực lực mình lên. Bởi vì thực lực tăng lên cho nên trong lòng có suy nghĩ muốn khiêu chiến Sở Mộ, cho nên lần này hắn chạy tới Đồ Huyết thành tìm Sở Mộ.

Hắn cảm giác cho dù mình không bằng Sở Mộ, nhưng mà cũng không thể nào kém quá lớn. Không ngờ chỉ mấy chiêu ngắn ngủi đã bị Sở Mộ đánh bại.

Mà tu vi của Sở Mộ vẫn chỉ là Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ đỉnh phong mà thôi. Vẫn chưa tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên hậu kỳ a.

Không giao thủ không biết, một khi ra tay, Triệu Vô Cực mới chính thức ý thực được thực lực của mình so với yêu nghiệt cấp độ tinh thầnh nư Sở Mộ vẫn có chênh lệch rõ ràng.

Chiến một trận với Sở Mộ còn như vậy, lại càng không cần phải nói chiến một trận với lục đại tinh thần khác. Đoán chừng hắn còn kém lớn hơn. Dù sao tuy rằng thiên phú của Sở Mộ mạnh mẽ, nhưng mà tu vi còn kém hơn lục đại tinh thần.

Triệu Vô Cực giải thích đơn giản một phen khiến cho mọi người miễn cưỡng tiếp nhận lý do của hắn.

- Sở huynh, mạo muội ra tay, kính xin Sở huynh đừng trách.

Sau khi Triệu Vô Cực giải thích, hắn chắp tay nói. Đúng là hắn rất kiêu ngạo, nhưng mà thiên phú và thực lực của Sở Mộ đều trên hắn. Bởi vậy trước mặt Sở Mộ hắn không có cảm giác mình có thứ gì để kiêu ngạo.

- Luận bàn mà thôi, chẳng có gì là lạ cả.

Sở Mộ cười nói.

- Ta quá mức tự đại, cho rằng thực lực của mình đã đủ để khiêu chiến Sở huynh, không ngờ tới vẫn kém xa a.

Triệu Vô Cực lắc đầu thở dài.

- Sở huynh, sau vài năm ta cũng sẽ tiến vào Hắc Thần bí cảnh. Hiện tại ta phải về bế quan tu luyện, làm tăng thực lực lên, đến lúc đó ta nhất định sẽ lại khiêu chiến ngươi. Bình đan dược này coi như là lễ vật bồi tội mạo phạm Sở huynh.

Nói xong Triệu Vô Cực vung tay ném ra một bình ngọc về phía Sở Mộ, mà bản thân hắn thì quay người, nhanh chóng đi ra ngoài trang viên.

Sở Mộ không có cố gắng che giấu tin tức, cũng không có cố gắng rải tin tức ra. Bởi vậy tin tức Cực Quang kiếm quân Triệu Vô Cực bại dưới kiếm Sở Mộ không bao lâu đã truyền ra ngoài.

- Ta nói rồi, Cực Quang kiếm quân sao có thể so sánh với Thất đại tinh thần chứ?

Nửa năm qua, Cực Quang kiếm quân danh tiếng chính thịnh. Thực lực của hắn cường đại, mơ hồ có vinh dự được coi là Đệ bát tinh thần. Thế nhưng loại vinh dự này hiện tại bị đánh nát, người đánh nát nó chính là Vô Song kiếm tinh Sở Mộ.

Triệu Vô Cực bại trận lại một lần nữa chứng minh sự cường đại của thất đại tinh thần.

Kế tiếp lại có vô số người tới khiêu chiến Sở Mộ. Suy nghĩ của người khiêu chiến rất là đơn giản, không có cách nào đánh bại Sở Mộ thì cũng nhận được chỉ điểm. Nếu như may mắn thắng được nửa chiêu nửa thức cũng đủ để thanh danh bản thân đại chấn.

Ngay từ đầu Sở Mộ còn có chút nguyệ ný, dù sao người dám tới khiêu chiến cũng có thể coi như thiên tài nhất lưu, có thể làm tăng kiếm pháp của hắn. Nhưng mà ngày càng có nhiều người làm cho Sở Mộ cố chút không thích. Thiên tài cũng có phân chia cao thấp, rồng rắn lẫn lộn. Có đôi khi hoàn toàn là lãng phí thời gian mà thôi.

Cho nên phàm là người muốn tới khiêu chiến đều để cho Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh đi chiêu đãi. Chỉ có thể đánh bại được Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh liên thủ mới có tư cách để cho hắn ra tay đối phó. Kể từ đó Sở Mộ mới không bị quấy rầy nữa.

Không có biện pháp, Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh đều là cường giả Thánh cấp bát tinh đỉnh phong đã lâu. Thực lực cường đại, nội tinh thầm hậu, không phải là người mà tu luyện giả bình thường có thể so sánh. Hơn nữa hai người bọn họ đi theo Sở Mộ một đoạn thời gian ngắn, tạo nghệ kiếm pháp đều tăng trưởng rõ ràng, thực lực cũng tiến thêm một bước, tăng trưởng vài phần.

Không chỉ nói hai người liên thủ, coi như một người trong đó cũng đủ để ngăn cản rất nhiềug nười khiêu chiến.

Có lẽ có thiên tài có thể đánh bại Bàn Nham kiếm thánh và Tàn Nguyệt kiếm thánh, nhưng mà không có cách nào đánh bại hai người bọn họ liên thủ, dĩ nhiên không có tư cách để cho Sở Mộ tự mình ra tay.

Chỉ là mấy năm trôi qua, người khiêu chiến không còn một ai, Sở Mộ cũng bình an vô sự.

Hai người Bàn Nham kiếm thánh và Tàn Nguyệt kiếm thánh ngẫu nhiên được Sở Mộ chỉ điểm, mấy năm trôi qua, kiếm pháp lại lần nữa tăng lên không ít.

Hai người bọn họ hiện tại có thể nói là thật tâm quy thuận Sở Mộ. Có thề thốt gì hay không cũng không còn quan trọng, đoán chừng sau khi thời gian hiệu lực của lời thề kiếm đạo hết đi, bọn hắn cũng không muốn rời khỏi Sở Mộ.