Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 942: Không chi áo nghĩa (Thượng)




- Một đóa Nhiếp Không hoa, hai ngàn một trăm vạn linh thạch cực phẩm, cái giá này đã hơi cao.

Dương Khai lần nữa lên tiếng, hắn đang do dự, có nên tiếp tục ra giá hay không.

- Hai ngàn một trăm năm mươi vạn.

Trác Bất Minh không buông tay, vẫn nghiến răng nghiến lợi hô như trước. So với mấy thứ khác, Nhiếp Không hoa là thứ hắn cần gấp nhất. Bwori vì những người khác không có lĩnh ngộ Không chi ý cảnh, duy chỉ có hắn lĩnh ngộ tới sáu thành chín.

- Hai ngàn hai trăm vạn, đây là cái giá cuối cùng của ta.

Dương Khai trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng nói. Mặc dù hắn có chút tài phú, nhưng mà một khi tiếp tục cạnh tranh, coi như là mua được Nhiếp Không hoa, hơn phân nửa sẽ vô duyên với bảo vật sau đó.

Mà bây giờ đấu giá hội mới chỉ tiến hành được một nửa mà thôi. Đằng sau còn có một lượng lớn bảo vật đang chờ đợi đấu giá.

- Được, ta ra hai ngàn hai trăm năm mươi vạn.

Trác bất Minh nhìn thấy hi vọng.

Đạo thanh âm xa lạ kia cũng không có vang lên nữa, ba tức lại trôi qua.

- Hai ngàn hai trăm năm mươi vạn lần thứ nhất.

Thanh âm của Đổng trưởng lão vang lên, dừng lại một hơi. Không có ai ra giá, mà Trác Bất Minh lại toàn thân căng cứng, phảng phất như sắp chiến đấu, vẻ mặt ngưng trọng.

- Hai ngàn hai trăm năm mươi vạn lần thứ hai.

Thanh âm của Đổng trưởng lão vang lên, tác động vào tâm thần của vô số người, hô hấp của Trác Bất Minh cũng trở nên dồn dập.

- Hai ngàn hai trăm năm mươi vạn lần thứ ba...

Thanh âm của Đổng trưởng lão vang lên, tay đồng thời giơ cái búa nhỏ lên, chuẩn bị gõ xuống. Một khi cái búa này rơi xuống đồng nghĩa với việc Nhiếp Không hoa chấm dứt đấu giá. Trác Bất Minh thở dài một hơi, cả người trầm tĩnh lại, bởi vì hắn cảm thấy Nhiếp Không hoa là vật của hắn rồi.

- Hai ngàn ba trăm vạn.

Vô cùng đột ngột, ngay khi tất cả mọi người đều buông lỏng thì một đạo thanh âm phong đạm vân khinh vang lên, hết lần này tới lần khác khiến cho tất cả mọi người nghe thấy rõ.

Cái búa sắp gõ xuống trên tay Đổng trưởng lão dừng lại, dừng ở trên không trung. Trác Bất Minh chỉ cảm thấy trong ngực có một cỗ ác khí dâng lên, cả người tức giận tới mức thiếu chút nữa hôn mê. Mà đám Kiếm giả tầng thứ nhất giật mình, tiếp đó lập tức kích động tới mức run rẩy.

- Là ai?

- Ra giá vào lúc đó là sờ lông mày Trác Bất Minh sao?

- Tính tình của Trác Bất Minh này không tốt, làm vậy không phải là chọc giận hắn sao?

Đám người Dương Khai, Luyện Thanh Sơn liên tục ngạc nheine, Tô Hạo Sa ngạc nhiên, chợt cười khổ, bởi vì hắn nghe ra được, đó là thanh âm của Sở Mộ.

Kỳ thực Sở Mộ cũng không cố ý là địch với Trác Bất Minh, chỉ có điều lúc này phán đoán sai lần, cho rằng còn có người sẽ ra giá tiếp, dù sao theo hắn thấy, Nhiếp Không hoa vô cùng trân quý.

Không ngờ không có ai kêu giá nữa. Mãi tới khi Đổng trưởng lão sắp đập búa xuống, Sở Mộ mới vững tin, quả thực không còn ai đấu giá nữa.

Nói thì chậm, diễn biến quá nhanh, Sở Mộ vội vàng ra giá, phải đoạt lại trước khi Đổng trưởng lão kia ra giá.

- Hai ngàn năm trăm vạn.

Trác Bất Minh tỉnh táo lại, sắc mặt âm trầm như mây đen, hai mắt còn có sát cơ vô cùng lạnh lẽo tràn ra. Thanh âm hắn phảng phất như rít gào, cuồn cuộn, giống như thiên lôi chấn động, vang vọng toàn trường:

- Các hạ, Nhiếp Không hoa là thứ ta nhất định phải có. Hi vọng các hạ giơ cao đánh khẽ, nếu không sẽ là địch với Trác Bất Minh ta.

Trác Bất Minh vừa mới nói ra, đám người đứng xem bên ngoài im lặng, bởi vì lời hắn nói đã rất rõ ràng, đành phải nhìn xem Kiếm giả vừa mới ra giá ứng phó thế nào.

Tặng cho Trác Bất Minh?

Hay là tiếp tục ra giá?

Trong lòng những Kiếm giả e sợ thiên hạ không loạn kia, tự nhiên bọn hắn hi vọng Sở Mộ tiếp tục ra giá.

Từng đạo tinh thần ý niệm liên tục từ trong phòng khách quý tầng hai phóng ra. Toàn bộ đều lan tràn về phía Sở Mộ, bọn hắn muốn xem rốt cuộc là ai đang cạnh tranh với Trác Bất Minh.

Lập tức bọn hắn nhìn thấy thân ảnh của Sở Mộ, vốn kinh ngạc, tiếp đó cười khổ lắc đầu.

- Nhiếp Không hoa này ta cũng cần, rơi vào tay ai thì phải dựa vào bổn sự của người đo.s

Sở Mộ lạnh nhạt đáp lại, không để ý tới uy hiếp một chút nào:

- Hai ngàn sáu trăm vạn.

- Ra giá, ra giá tiếp đi.

Những Kiếm giả e sợ thiên hạ không loạn kia thầm nói.

- Không ngờ lại ra giá tiếp.

Trác Bất Minh tức giận không thôi.

- Tiểu bối này thật đúng là...

- Có chút không biết trời cao đất rộng.

- Thiên phú và tiềm lực quả thực không tệ, nhưng mà đầu óc thì lại không được.

Trong phòng khách quý, đại đa số Kiếm giả đều lắc đầu thở dài.

- Nơi này là đấu giá hội, muốn đoạt được bảo vật gì tốt nhất nên bằng đấu giá đoạt được.

Thanh âm của Tô Hạo Sa lần nữa vang lên, hắn tham dự đấu giá hội, đồng thời cũng phụ trách duy trì trật tự đấu giá hội.

Có Tô Hạo Sa và Thánh kiếm vệ ở đây, Trác Bất Minh cho dù rất là phẫn nộ, nhưng mà cũng không dám ra tay như vậy. Trừ phi hắn cảm thấy mình sống đủ rồi. Coi như là ra tay, hơn phân nửa còn chưa kịp chém giết Sở Mộ thì đã bị Tô Hạo Sa chém giết trước

Đệ nhất kiếm thú Man Hoang thánh thành có thực lực thế nào không cần phải nói, uy danh kia không phải cho không.

- Hai ngàn sáu trăm năm mươi vạn.

Gân xanh trên mặt Trác Bất Minh chuẩn bị nhô lên, không chỉ bởi vì phẫn nộ Sở Mộ mà còn bởi vì cái giá này đã vượt qua tiêu chuẩn của hắn.

- Hai ngàn bảy trăm vạn.

Sở Mộ không chút do dự, Không Chi ý cảnh của hắn viên mãn, càng sớm lĩnh ngộ ra áo nghĩa càng tốt. Đối với hắn mà nói, thực lực tăng lên so với linh thạch quan trọng hơn vô số lần.

Hít sâu một hơi, đem giận dữ trong lòng đè xuống, thanh âm của Trác Bất Minh giống như từ trong kẽ răng chui ra, tràn ngập lạnh lẽo:

- Hai ngàn tám trăm vạn.

- Ba ngàn vạn.

Sở Mộ trực tiếp tăng lên hai trăm vạn.

Trong phòng khách quý, Trác Bất Minh nổi giận tới cực điểm ngồi xuống, vẻ mặt tràn ngập lạnh lùng, hai mắt cũng chỉ có vẻ thô bạo, lạnh như băng. Không nói một lời, làm cho không khí bốn phía vô cùng áp lực.

- Ba ngàn vạn lần thứ nhất...

Đổng trưởng lão cười nói, một đóa Nhiếp Không hoa có thể bán ra với cái giá ba ngàn vạn, vượt qua dự kiến ban đầu của hắn. Đồng thời hắn cũng cảm thấy kinh ngạc và tán thưởng lá gan của Sở Mộ.

- Ba ngàn vạn lần thứ hai...

- Ba ngàn vạn lần thứ ba...