Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1262: Trước khi xông vào tử lộ




Phần đông Tà Vương vừa chết thì đại quân Tà Linh tộc lập tức trở thành một đám tàn quân, mặc dù quân số vẫn còn rất đông nhưng dù cho số lượng có nhiều hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì, không đạt đến Sinh Tử cảnh thì đều là như “con sâu con kiến” vậy, có lẽ bọn hắn liên thủ lại cũng có thể đánh chết những Sinh Tử cảnh vương giả bình thường, nhưng tuyệt đối kích giết không được Tứ Tinh vương giả hay Ngũ Tinh vương giả, chứ đừng nói chi là Lục tinh vương giả rồi.

Phảng phất giống như nông dân cắt lúa vậy, một mảng lớn Tà Linh tộc bị miểu sát khiến huyết thủy nhuộm đỏ cả đại địa, mà cái gọi là một mảng lớn đó tựu là hơn một ngàn, thậm chí mấy ngàn.

"Không thể tưởng tượng được Chân Linh đại lục lại có thể đánh bại Ma tộc cường đại gấp mấy lần so với Tà Linh tộc, rồi lại chạy qua đây cứu chúng ta."

"Ngươi không thấy được sao? Kiếm Vương Diệp Trần đã cường đại đến tình trạng không tưởng rồi, ngay cả Âm Thực Tà Đế mạnh như vậy cũng đỡ không nổi một kiếm tiện tay của hắn, tàn sát đám Tà Vương khác quả thực là thu hoạch sinh mệnh."

"Từ trận chiến này, danh hào Kiếm Vương Diệp Trần sẽ danh truyền thiên cổ, đến lúc đó, mọi người chỉ sẽ biết Kiếm Vương Diệp Trần mà sẽ không còn biết đến Thượng Cổ Kiếm Vương là ai nữa."

Trong mắt mọi người tại Thiên Kiếm đại lục, Diệp Trần đã có thể sánh vai cùng các Phong Đế vương giả thời cổ rồi, hơn nữa kinh khủng nhất chính là, Diệp Trần còn trẻ như vậy, chỉ mới tầm ba mươi sáu tuổi, nhưng cái tuổi này đối với một ngàn năm tuổi thọ của Sinh Tử cảnh vương giả thì tính toán gì chứ, đó là còn chưa kể, một khi đi ra ngoài Chân Linh thế giới thì tuổi thọ sẽ cao tới mười vạn năm, đến lúc đó ba mươi sáu năm cùng so với mười vạn năm thì cơ hồ có xem là một thái cực.

Rốt cục, tất cả Tà Linh tộc đều bị đánh chết, binh khí gãy vỡ cắm nghiêng ngã, thi cốt khắp nơi trên mặt đất, huyết thủy như chảy thành sông, tại rất nhiều địa phương, huyết thủy hội tụ cùng một chỗ trở thành một hồ máu phẳng lặng, đứng tại bên trong “núi thây biển máu” ma tộc này, không ít người tham chiến vui mừng đến phát khóc, bọn ma tộc chết càng nhiều nữa thì mọi người lại càng hoan hỉ.

Thời gian dừng lại tại đó không bao lâu thì mọi người Diệp Trần lại theo cổng truyền tống trở về Chân Linh đại lục.

Tại đây, Bất Tử thụ cùng Ác Ma tổ thụ vẫn còn đang đại chiến, bất quá mọi người có thể nhìn ra được, Bất Tử thụ đang chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, dù sao thì nơi này vẫn là Chân Linh thế giới, là địa thế sân nhà của Bất Tử thụ, Ác Ma tổ thụ chỉ là một kẻ từ ngoài đến nên hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải chịu một ít áp chế. Bất Tử thụ không ngừng vung vẩy dây leo, mỗi một lần quật trúng là để lại dấu vết thật sâu trên mặt ngoài của thân cây Ác Ma tổ thụ.

Trận chiến đấu này một mực giằng co suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng Ác Ma tổ thụ bị tiêu hao hết ma lực mà chết, tại Chân Linh thế giới, nó tuy có thể đem Thiên Địa nguyên khí chuyển hóa làm ma lực của mình, nhưng việc đó cần trải qua một quá trình, không phải lập tức có thể chuyển hóa được ngay, mà ở bên trong cuộc chiến bảy ngày bảy đêm này, Bất Tử thụ kích thương Ác Ma tổ thụ đâu chỉ ngàn vạn lần, chỉ sợ đã có đến hàng tỉ lần, mỗi lần đều làm mất đi của nó một ít ma lực, tích lũy qua thời gian, Ác Ma tổ thụ có bao nhiêu ma lực cũng không đủ dùng.

Ác Ma tổ thụ mặc dù đã chết nhưng thân thể của nó cũng không hoàn toàn bị phá hủy mà vẫn còn ở ngoài đó, nói không chừng còn có khả năng phục sinh, do vậy Bất Tử thụ đã dùng dây leo của mình để quấn chặt lấy đối phương, bắt nó kéo vào đến sâu trong lòng đất, cuối cùng song phương biến mất không còn thấy đâu nữa.

Đến giờ phút này, Chân Linh thế giới lại một lần nữa đánh bại dị tộc, dị tộc đại kiếp nạn đã triệt để chấm dứt.

Đại chiến chấm dứt, tất nhiên mọi người sẽ không tiếp tục đứng ngây ngốc tại Vọng Hải Vực nữa, bọn hắn mang thân nhân hoặc thi thể bằng hữu, nếu thi thể họ không còn thì bọn hắn trực tiếp đem một dúm bùn đất có lẫn máu tươi bọn họ trở về, nguyên một đám thần sắc bi ai và vô cùng mỏi mệt.

Ma Hoa Hoàng cũng chuẩn bị đem Vọng Hải vực biến thành quê nhà mới của Nhân Ma nhất tộc bọn hắn, nếu là lúc trước thì đây là chuyện không thể nào, tất cả vương giả Chân Linh đại lục sẽ không ngồi nhìn đại lượng Nhân Ma nhất tộc tiến vào Chân Linh đại lục, nhưng là hiện tại, không một ai dị nghị vì trận đại chiến này, Nhân Ma nhất tộc đã đồng dạng tung ra không ít lực lượng Nhân Ma tham chiến, số lượng tử thương cũng đã ngoài bảy thành, dù có đem cái địa phương nhỏ bé Vọng Hải vực này cho nàng thì có làm sao chứ, về sau này thì mọi người không biết ra sao nhưng ít nhất trong một đoạn thời gian rất dài, Nhân Ma nhất tộc cùng nhân tộc đều sẽ ở vào trạng thái hảo hữu.

Từ Tĩnh thì đã quay trở lại Long thần Thiên Cung để thu dọn tàn cuộc rồi, người của Long thần Thiên Cung tử thương đồng dạng không ít, rất nhiều cao tầng trưởng lão đều đã chết hết, Từ Tĩnh cần bổ nhiệm các cao tầng trưởng lão mới một lần nữa để cho Long thần Thiên Cung phát triển bình thường trở lại.

Mộ Dung Khuynh Thành cùng phụ thân của nàng cũng đã quay trở về Mộ Dung gia tộc. Sau khi đại chiến kết thúc, Mộ Dung đã đồng ý lời mời của Ma Hoa Hoàng, nguyện ý đem Mộ Dung gia tộc sáp nhập vào Nhân Ma nhất tộc của Ma Hoa Hoàng, nhưng đây là sự tình sau này, hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, sau khi xử lý xong rồi mới có thể cùng các tộc nhân thương lượng về chuyện này.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chân Linh thế giới đều yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người cần phải xử lý sự tình sau cuộc chiến, nhất là chuyện các đại tông môn cần bổ nhiệm cao tầng trưởng lão mới.

Lạc Trần Kiếm Tông của Diệp Trần có thể nói là một cái tông môn có tổn thất ít nhất, số người tham chiến có chừng 5000 nhưng cuối cùng còn sống sót là trên dưới 3000, cái này chủ yếu là vì kiếm trận đã phát huy tác dụng rất tốt, hơn mười cái Kiếm Xà Trận, bảy tám cái Kiếm Long trận, hai cái Bắc Đẩu Thất Tinh kiếm trận, Ma tộc chết trên tay bọn họ không biết bao nhiêu mà kể, vì vậy Lạc Trần Kiếm Tông đã để cho áp lực của những người khác nhẹ đi rất nhiều.

Trong trận chiến này, Diệp Trần cũng không có gì tiếc nuối, đối với những người mà hắn coi trọng, hắn đều đã lưu lại một giọt kiếm ý chân nguyên ở bên trong hồn hải bọn họ. Mà những bằng hữu cùng gia quyến của hắn lại cũng có những người thân thuộc của riêng họ thế nhưng linh hồn lực Diệp Trần mặc dù nhiều nhưng cũng không có khả năng phải lo chu đáo vẹn toàn hết được, mỗi một giọt kiếm ý chân nguyên tiêu hao, hắn đều phải bỏ thời gian rất lâu mới có thể bù đắp trở lại, trong lúc đại chiến, nếu như không thể bảo trì trạng thái hoàn mỹ thì như vậy hắn đã chết chắc rồi, việc đó sẽ cực kỳ nguy hiểm khi phải chiến đấu cùng Cự Ma Đế.

Với tư cách là tông chủ, sau khi xử lý một số việc cần phải làm của tông môn, Diệp Trần bắt đầu bế quan để khôi phục linh hồn lực, sau khi đánh chết Cự Ma Đế, hắn đã tiêu hao trọn vẹn chín thành linh hồn lực, mãi đến bây giờ cũng chưa khôi phục được thêm một thành nào.

Thời gian cực nhanh trôi đi, trong nháy mắt đã qua ba tháng, rồi một năm mới lại thoáng qua, Diệp Trần cũng đã có thêm một tuổi nữa, đã 37 tuổi rồi.

Bên ngoài, từng mảnh bông tuyết rơi xuống như bay múa khiến cảnh sắc trở nên thật hoàn mỹ, tuyết rơi bao trùm trên đỉnh núi được ánh sáng chiếu rọi mà trở nên vô cùng long lanh, tại đâu đó một vài con vật nhỏ bé ưa thích mùa đông đã ra khỏi tổ kiếm ăn và chơi đùa trong mảnh tuyết.

Két kẹt!

Trong đống tuyết, cung điện đại môn từ từ được mở ra, Diệp Trần vẫn mặc một bộ áo lam quen thuộc bước ra.

Hắn hít sâu một hơi mà cảm nhận lấy không khí của mùa đông mát lạnh.

"Lại sắp bước sang năm mới rồi!"

Những năm gần đây, Diệp Trần trên cơ bản đều không có mặt ở nhà, hoặc là lưu lạc ở bên ngoài, hoặc là có ở quê nhà nhưng cũng không trở về, hắn có thể có thành tựu như hiện tại đều là vì đã dùng tịch mịch cùng cô đơn chồng chất mà tu luyện, không ai có thể tùy tùy tiện tiện mà có thể thành công, và hắn cũng không ngoại lệ.

Những động vật nhỏ bé kia tựa hồ cũng không e ngại Diệp Trần, Diệp Trần đi đến gần nhưng bọn chúng cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục vui đùa ầm ĩ mà lưu lại từng chuỗi dấu chân bé nhỏ tại trên mặt tuyết.

Hôooooo!

Cuồng phong mãnh liệt thổi qua khiến đại lượng băng tuyết đọng trên đỉnh núi bỗng nhiên rơi xuống, đây là dấu hiệu tuyết lở. Sau một khắc, từng mảng băng tuyết lao xuống tựa như như sóng biển trắng xóa, khí thế vô cùng kinh người.

Lập tức những con thú nhỏ đang vui đùa ầm ĩ cùng Diệp Trần gần như sắp bị cơn sóng tuyết bao phủ.

Nhưng chỉ sau một khắc, tất cả đều bị dừng lại, bông tuyết bay phất phới ngưng trệ ở giữa không trung, cơn thủy triều tuyết lở giống như dòng nước lũ bị giữ chặt tại sườn dốc núi, nơi đỉnh ngọn sóng là một đường cong mỹ diệu.

Không nhanh không chậm, Diệp Trần ôm những con vật bé nhỏ này vào lòng rồi đem chúng bay đến trước cửa cung điện, sau đó hết thảy vạn vật xung quanh được khôi phục lại trạng thái bình thường, bông tuyết tiếp tục phất phới bay, tuyết lở lại tiếp tục đổ xuống phát ra thanh âm ầm nặng nề, đem hết thảy chỗ đó triệt để bao phủ.

Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T!

Đám động vật nhỏ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chính mình cũng không hiểu sao lại được chủ nhân ôm vào ngực mà đưa đến ngọn núi này.

Dùng đầu ma sát thoáng một chút vào lồng ngực Diệp Trần, chúng nhao nhao nhảy xuống rồi hân hoan vây quanh Diệp Trần.

Diệp Trần trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, sau khi bế quan ba tháng, không chỉ có linh hồn lực của hắn khôi phục hoàn toàn mà còn làm cho hắn tiêu hóa tất cả cảm ngộ có được trong lúc đại chiến, như đối với Tích huyết trọng sinh cảnh giới, thì mỗi một hạt tế bào trong cơ thể ẩn chứa ngũ giai Bất Hủ kiếm ý sẽ có thêm những cấp độ vận dụng sâu rộng nào, hay ví dụ như Đệ tứ trọng Kiếm Vực có những mê hoặc gì, tất cả những thứ này nhất thời đều không thể hoàn toàn nắm giữ, nhưng để tiêu hóa được thì chính mình cần phải thấm nhuần chúng.

Vừa rồi, hắn không hề rút bảo kiếm ra nhưng vẫn có thể tạo ra hiệu quả không gian bất động, đây tựu là một thu hoạch to lớn.

Thành quả này có được chính là nhờ vào việc dung nhập tinh túy kiếm chiêu vào trong kiếm thế, nói một cách khác, chỉ cần hắn phát ra kiếm thế liền có thể làm cho không gian trở nên bất động, đối với người có thực lực hơi yếu mà lại không tinh thông không gian Áo Nghĩa thì ngay cả tư cách để cho hắn rút kiếm ra cũng đều không có, hắn hoàn toàn có thể làm cho đối phương bất động tại chỗ, hoặc là thong dong rời đi, hoặc là kết thúc đối phương cũng thập phần đơn giản.

Trừ việc đó ra, hắn đã có thể sơ bộ làm được việc dung hợp Kiếm thế cùng Kiếm Vực, kể từ đó, Kiếm Vực phóng ra cũng sẽ mang theo hiệu quả không gian bất động, hơn nữa so với kiếm thế đơn thuần càng mạnh hơn rất nhiều. Vào thời gian trước khi còn chiến đấu trong Bài danh Sinh Tử Điện, hắn tựu đã sử dụng kiếm vực để định trụ Bất Tử ma thiếu, còn hiện tại đã có thể sơ bộ sáp nhập kiếm thế vào Kiếm Vực nên so với lúc trước thì không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần.

Tinh túy Kiếm chiêu dung nhập vào kiếm thế, còn kiếm thế sơ bộ dung nhập vào Kiếm Vực, Diệp Trần thoáng chốc đã trở nên huy hoàng vô cùng, tất nhiên, tiến bộ cũng thập phần to lớn. Một kiếm chém ra sẽ có phạm vi sát thương ngàn trượng, trong phạm vi hiệu quả, thì lực công kích của kiếm chiêu đã gia tăng hơn gấp đôi, dưới tình huống không thi triển Tam Hoa Tá Đạo thì chiến lực thuần túy của Diệp Trần cũng đã cao tới Thất Tinh đỉnh phong rồi.

Nếu như Cự Ma Đế phục sinh thì Diệp Trần cũng có đến chín thành nắm chắc có thể dùng thực lực chân chính mà đánh chết đối phương, không cần phải dùng đến linh hồn công kích để diệt sát linh hồn của hắn.

Đương nhiên, tiến bộ của hắn lớn như thế thì những người khác đoán chừng cũng không kém, dị tộc đại nạn thiên kiếp xảy đến cũng là một kỳ ngộ, chỉ cần có thể còn sống sót thì tựu tất nhiên sẽ có tiến bộ rất lớn, một ít người mặc dù tiềm lực đã được vận dụng hết nhưng nói không chừng lại có thể đả phá lên một cực hạn mới cao hơn một bước.

Lại thêm nửa tháng đi qua, đã bước sang năm mới rồi. Lễ mừng năm mới của năm nay so với hàng năm càng thêm náo nhiệt cùng vui mừng, bởi vì mọi người biết rõ, cái niềm vui năm mới này không dễ dàng mà có được, là mọi người đã dùng máu tươi của chính mình đánh đổi lấy, nên không có lý do gì mà không quý trọng. Có đôi khi, còn sống thì tựu chính là một loại hạnh phúc, có thể sống được bình thường có lẽ đã là hạnh phúc to lớn, ít nhất bọn hắn không cần đi lo nghĩ đến những chuyện khác, vui vẻ sống cuộc sống của mình là tốt rồi.

Thoáng qua một năm, hào khí Chân Linh thế giới không còn giống với lúc trước, đương nhiên, loại hào khí này được truyền khắp thế giới Sinh Tử cảnh vương giả vì bọn hắn đã biết rằng, năm sau, Diệp Trần sẽ đi xông vào tử lộ.

Trước khi xông tử lộ, hắn một lòng muốn đến một chỗ.

Đế ngấn bia!