Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1511: Diệp trần thể nội “thái cổ hung thú”




Sau 360 năm tu luyện, Diệp Trần đã tìm được hơn chín nghìn lỗ hỏng trong Tử Vong Thiết Cát, sau khi xóa đi những lỗ hỏng này, Tử Vong Thiết Cát mới thật sự là Tử Vong Thiết Cát, so với một đao tinh chuẩn nhất cũng đều muốn tinh chuẩn hơn hàng tỉ lần. Tại trong mắt Diệp Trần, Huyết Cốt lão nhân bất quá chỉ là một thi thể ở trên đài chờ đợi mai táng mà thôi.

Đưa tay khẽ hấp thu, Trữ Vật Linh Giới của Huyết Cốt lão nhân đã rơi vào trong tay Diệp Trần, tại trường giác đấu này, tài phú của người thất bại chưa hẳn đã thấp kém hơn so với Tu La Tuyền Thủy.

"Quá khoa trương rồi, ta nhớ kẻ này vẫn chưa tới 600 tuổi a!"

"Hừ, cứ để cho hắn hung hăng càn quấy trong chốc lát, chờ đến khi gặp được đối thủ lợi hại thì hắn chỉ có chết mà thôi."

"Đúng vậy, Ma tộc ta còn có Thiên Ma Hoàng, Tứ Dực Long Hoàng, Thần Hữu Nữ Hoàng cùng với Lang Hoàng, tùy tiện một người trong đó đều có thể giết hắn, trừ việc đó ra, một ít lão tiền bối cũng vô cùng thâm bất khả trắc, chỉ là một tên Diệp Trần thì không đáng để nhắc tới đấy."

Đối với thiên phú ngộ tính của Diệp Trần, từng chủng tộc đều đã nghe thấy, Vu Yêu Hoàng cũng đã từng tiên đoán qua tương lai của hắn, nhưng đáng tiếc, mấy lần lên kế hoạch ám sát đều tuyên cáo thất bại. Lần này Tu La giới mở ra, Ma tộc Chí Tôn cũng dồn hết tâm tư giải quyết Diệp Trần tại trên trường giác đấu, đương nhiên, mở Tu La giới ra cũng không phải hoàn toàn chỉ đẻ đối phó một mình Diệp Trần, Diệp Trần chỉ là một nhân tố nhỏ ở bên trong đó mà thôi, không cách nào tác động tâm trạng tất cả mọi người được.

Đã có Huyết Cốt lão nhân này làm ví dụ, không ít Chuẩn Tôn muốn chống lại Diệp Trần liền trực tiếp lựa chọn buông tha ý đồ, Hoàng giả thì càng không cần phải nói, Diệp Trần chỉ cần thổi một hơi cũng có thể diệt sạch bọn hắn.

Tỏa sáng không chỉ có Diệp Trần, một ít cường đại Chuẩn Tôn nổi bật bắt đầu xuất hiện, trong số đó có những Chuẩn Tôn trẻ tuổi, có những Chuẩn Tôn uy tín lâu năm, càng đến hậu kỳ thì số người lưu lại càng cường đại.

...

"Đã ít người hơn rất nhiều rồi." Kim Y Hoàng ánh mắt nhìn quét qua một vòng, phát hiện số lượng Hoàng giả, Chuẩn Tôn còn ở lại bên trên thính phòng đã không còn đủ một ngàn người nữa.

Diệp Trần nói: "Cuộc giác đấu thực sự, giờ đây mới là bắt đầu."

Nhoáng cái, bọn hắn đi vào Tu La giới đã nửa năm, thính phòng tấp nập trước kia cứ sau mỗi ngày lại ít đi rất nhiều người, tuyệt đại bộ phận đều bỏ quyền ba lượt và bị trục xuất ra khỏi Tu La giới, số người bị chết cũng không ít, bình thường mà nói, tất cả đại chủng tộc nhất định sẽ thập phần đau lòng, bất quá hiện tại mọi người lại rất bình tĩnh bởi vì khi tử vong xuất hiện quá nhiều thì cảm giác đã sớm chết lặng, họ đã quá quen thuộc với cảnh tượng chết chóc rồi.

Khi nhân số hạ thấp đến dưới một ngàn, trường giác đấu đã bắt đầu trở nên kịch liệt, rất ít xuất hiện tình huống bỏ quyền, trừ phi song phương có thực lực sai biệt quá lớn.

"Cẩn thận một chút, nếu thấy không được thì cứ bỏ quyền nhé." Diệp Trần nhắc nhở Mộ Dung Khuynh Thành cùng Từ Tĩnh.

Mộ Dung Khuynh Thành có căn cơ càng thêm vững chắc hơn rất nhiều, bất quá luận về thiên phú thì đến cùng vẫn còn kém một chút, gặp phải nhân vật bài danh hàng đầu trên Chuẩn Tôn bảng hoặc là lão quái vật đã thành danh lâu năm thì sẽ có nguy hiểm rất lớn. Về phần tiến cảnh của Từ Tĩnh, Diệp Trần không phải quá rõ ràng nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng, trường giác đấu một khi bắt đầu giác đấu thực sự, trên cơ bản đều sẽ xuất hiện tử vong, thập phần tàn khốc.

"Yên tâm, muộ có tâm lý nắm chắc mình làm được." Từ Tĩnh gật đầu.

Trường giác đấu đã trở nên không hề phân cách nữa mà cục diện đã biến thành 1 đối 1, song đấu lần này xuất hiện tại bên trên trường giác đấu chính là Bạch Cốt Kiếm Hoàng cùng một gã cường đại Chuẩn Tôn Dạ Xoa tộc.

"Nếm thử Táng Kiếm thuật của ta."

Thực lực của đối thủ rất cường đại, sau khi chiến đấu mấy chục hiệp đôi bên vẫn bất phân thắng bại, bất đắc dĩ, Bạch Cốt Kiếm Hoàng phải thi triển ra đòn sát thủ của mình - Táng Kiếm thuật. Lúc này, chỉ thấy trong hư không rơi xuống mấy cánh hoa, ngay lập tức đối thủ thoáng cái đã không thể động đậy được nữa và trực tiếp bị một kiếm giết chết.

"Bạch Cốt Kiếm Hoàng có tiến bộ không nhỏ a, cái Táng Kiếm thuật này so với trước kia đã mạnh hơn gấp trăm lần rồi." Kim Y Hoàng chậc chậc tán thưởng, hắn không biết mình có thể miễn nhiễm với Táng Kiếm thuật hay không, nhưng có thể khẳng định chính là, muốn thắng được Bạch Cốt Kiếm Hoàng là không hề dễ dàng như vậy.

Rất nhanh, đến lượt Kim Y Hoàng quyết đấu rồi.

Kim Côn Pháp của Kim Y Hoàng Hoàng bá đạo khôn cùng, tựa như một Hoàng Kim Chiến Thần, chỉ sau mấy gậy là đem đối thủ của hắn nện thành thịt nát xương tan.

Kế tiếp, Diệp Trần cũng thấy được thực lực mấy người Độc Cô Tuyệt, Đạm Đài Minh Nguyệt cùng với Sở Trung Thiên.

Nhưng để cho Diệp Trần kinh ngạc nhất chính là A Cửu.

Thập cường võ đạo của A Cửu cần phải có mười môn Vô Thượng võ học mới có thể phát huy đến mức tận cùng, bất quá nếu thật là hắn có được mười môn Vô Thượng võ học thì Diệp Trần cũng không dám nói có thể thắng hắn một cách đơn giản được, trước mắt A Cửu chỉ mới nắm giữ được bốn môn Vô Thượng võ học mà thôi. Tứ đại võ đạo ảo ảnh đều xuất hiện, đem một vị Chuẩn Tôn có bài danh thứ 39 trên Chuẩn Tôn bảng đánh chết rất nhanh chóng.

"Diệp Trần, ý trung nhân của ngươi lần này gặp nguy hiểm rồi, sao không cho nàng bỏ quyền vậy?" Kim Y Hoàng đối với Diệp Trần nói.

Diệp Trần hơi nhíu mày mà không nói tiếng nào.

Đối thủ của Từ Tĩnh là kẻ có bài danh thứ 26 trên Chuẩn Tôn bảng - Lục Nhân tộc Cuồng Hoàng. Tại trong toàn bộ Vũ Trụ Tinh Không này, Chuẩn Tôn bảng vẫn thật sự rất có giá trị, trừ một ít lão quái vật đã không xuất thế từ lâu cùng với một số nhân vật mới xuất hiện trong những năm gần đây, từ gã Chuẩn Tôn đỉnh tiêm - Đô La liệt trở lên, có thể xếp đến vị trí thứ 26 đã chứng minh gã Cuồng Hoàng của Lục Nhân tộc này không phải là hư danh, dù sao ngay cả Kim Y Hoàng cũng chỉ được xếp ở hạng 24 mà thôi.

Bất quá Diệp Trần biết rõ, có đôi chút thời điểm, hắn không thể thay Từ Tĩnh lựa chọn được, hết thảy vẫn là dựa vào ý muốn của chính cô ta.

"Long tộc Hoàng Kim Cự Long, hương vị nhất định là rất ngon."

Cuồng Hoàng có thân thể rất cao, hắn đứng ở nơi đó mà giống như một Người Khổng lồ xanh vậy, cơ bắp toàn thân cuồng cuộn làm cho người ta có một loại cảm giác không thể phá vỡ được sự cường hãn của hắn, thêm vào đó là một đôi mắt tràn ngập hung tàn cùng dã tính. So với Cuồng Hoàng, Từ Tĩnh có thân hình thập phần nhỏ nhắn xinh xắn, tạo thành sự đối lập rõ nét.

"Thằng Cuồng Hoàng này đã từng nếm qua thịt của Bạch Ngân Cự Long cùng Thanh Đồng Cự Long rồi, hắn sẽ không muốn tại bên trên trường giác đấu này mà ăn sống đối phương a!"

"Không nhất định đúng như vậy, thằng này là một tên điên đấy."

Bên trận doanh Lục Nhân tộc, một ít Chuẩn Tôn trò chuyện đầy ác ý.

Nghe được lời của đối phương, Từ Tĩnh cũng không tức giận, chỉ có điều con ngươi dần dần biến thành màu Kim sắc rực rỡ.

Hô!

Thân hình lóe lên, Từ Tĩnh lao thẳng tới đối phương với cương khí mãnh liệt, sau lưng nàng kéo dài và vươn đi cực xa, cuối cùng hóa thành một cự long hùng dũng. Trong nháy mắt, khắp nơi bốn phía quanh Cuồng Hoàng đều là chỗ của Thần Long, cả thời không cũng phảng phất như trở thành một dòng nước.

Long Tường Chí Tôn tuyệt học - Long Tường Thái Hư.

"Chút tài mọn này mà cũng muốn giết ta sao, xem Thập Phương Vân Động của ta đây."

Cuồng Hoàng hét lớn một tiếng, thời không chung quanh lập tức biến hóa và không ngừng co sập lại, vì thế phạm vi chuyển dời của Từ Tĩnh càng lúc càng trở nên chật chội, có cảm giác rất bó tay bó chân.

"Chiến Thiên thần quyền, bại đi!"

Nếu rồng đang sống trong biển rộng thì Cuồng Hoàng không thể làm được gì, nhưng nếu như rồng bị nhốt trong một cái ao thì Cuồng Hoàng tựu có biện pháp đối phó rồi. Chỉ thấy hắn khóa chặc thân hình Từ Tĩnh lại, sau đó đánh ra ngoài một cái Hồng sắc quyền kình.

Ầm ầm!

Tại thời khắc mấu chốt, Từ Tĩnh đã dùng một chiêu Long Tường Bàn Nhược chưởng để ngăn trở Hồng sắc quyền kình, nhưng bản thân nàng cũng bị thời không chấn ra.

Phóng tới thật nhanh, Cuồng Hoàng chỉ cần ba bước thì đã đi tới trước người Từ Tĩnh, bàn tay màu xanh lá của hắn đưa thẳng lên trời và không ngừng phóng đại lên, sau một khắc đã trở nên lớn hơn cả thái sơn và giam cầm cả Từ Tĩnh, đây chính là tuyệt học lợi hại nhất của Cuồng Hoàng - Phược Thiên Thủ.

Thời không biến hóa ẩn chứa trong Phược Thiên Thủ không thể yếu hơn so với Thập Phương Vân Động, chỉ cần bị bao phủ ở trong nó thì tựu như một con chim nhỏ ở trong lồng, hay như dã thú bị nhốt trong vườn thú vậy, không người nào có thể đào thoát được.

Tình huống hiện tại của Từ Tĩnh so với con chim nhỏ ở trong lồng cũng không khá hơn chút nào, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Trần nín nhịn mà nắm chặt lấy lan can, cả người có chút nghiêng về phía trước, đồng thời một cỗ khí tức cùng áp lực cực kì khủng bố tại thể nội của hắn bộc phát ra hệt như một núi lửa đang bộc phát dung nham vậy. Kim Y Hoàng ở bên cạnh vốn đang lo lắng cho Từ Tĩnh, liền cảm nhận được khí tức của Diệp Trần, đến mức nhịn không được mà phải rùng mình một cái vì quá kinh khủng, hắn cũng hoài nghi, trong thể nội Diệp Trần có phải cất giấu một con Thái Cổ hung thú hay không.