Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1547: Rút thiên kiếm ra




Kim Xuyên bí cảnh!

Diệp Trần bay ở bên trên những dãy núi cực lớn, phía dưới thấp hơn là từng ngọn núi vàng, tất cả thực vật mọc trên núi đều là hoàng kim thực vật cả, thậm chí những hồ nước và dòng sông cũng là một loại chất lỏng màu vàng, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là một màu vàng thuần túy không có một tia tỳ vết nào.

Con ngươi màu vàng quét qua, chỉ chốc lát sau, Diệp Trần đã phát hiện một viên Kim Thân Quả.

Vèo!

Ánh kiếm lóe lên, Diệp Trần hướng về phía Kim Thân Quả lao đi.

Kim Phật Chí Tôn cần một lượng lớn Kim Thân Quả, càng nhiều càng tốt, hiện tại, Diệp Trần đã chiếm được năm viên.

Lúc bay qua một hồ nước lớn, đột nhiên, một con quái vật có đôi tay màu hoàng kim trồi lên, thân thể của nó vô cùng to lớn, lòng bàn tay lại có rất nhiều hoa văn hình xoắn ốc, tại giữa đám hoa văn xoắn ốc kia là một cái hố đen nhỏ.

Tại chí tôn bí cảnh không cách nào xé rách được thời không, khi Diệp Trần thấy rằng có thể sẽ bị bàn tay của con quái vật nắm lấy thì lập tức vận công kích phát ra một đạo kiếm khí vô cùng bàng bạc, chém vào cánh tay nó, làm cho bàn tay bị lệch đi mấy trăm dặm, nương theo khe hở này, Diệp Trần lập tức thoát ly khỏi phạm vi bao phủ của bàn tay con quái thú.

Ầm ầm ầm!

Sau một khắc, hồ nước vàng chợt rung chuyển dữ dội, một con cự quái có thân thể cao lớn hơn một trăm ngàn dặm xông ra, đây chính là độc nhất hung vật trong Kim Xuyên bí cảnh, có tên gọi là Kim Xuyên cự quái. Thực lực thấp nhất của loài cự quái này cũng tương đồng với cường đại chí tôn, hơn nữa lại đao thương bất nhập vì phòng ngự của nó vô cùng lớn, cho dù là siêu cấp chí tôn mà muốn gây ra thương thế cho nó cũng đều rất khó khăn.

Diệp Trần cũng không muốn dây dưa với đối phương, sau khi đạt được Kim Thân Quả liền bay trốn hết tốc lực, chỉ chốc lát sau đã biến mất không thấy hình bóng đâu nữa. Luận về tốc độ, Kim Xuyên cự quái kém hơn nhiều so với Diệp Trần.

"Kim Xuyên cự quái có phòng ngự quá mạnh mẽ, cũng may là tốc độ của nó không nhanh, chỉ tương đương với chí tôn bình thường mà thôi."

Vừa mới tiến vào Kim Xuyên bí cảnh thì Diệp Trần đã đụng dộ Kim Xuyên cự quái, tuy rằng trên tình cảnh này, Diệp Trần có thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng bằng vào lực công kích của hắn thì vẫn không thể gây trọng thương Kim Xuyên cự quái được, chỉ có thể lưu lại từng vết kiếm ở trên người của nó mà thôi. Kim Xuyên cự quái có hình thể quá to lớn, những vết kiếm này phỏng chừng ngay cả làn da bên ngoài của nó cũng đều không thể phá được, hơn nữa theo thời gian trôi đi, Kim Xuyên cự quái còn có thể khôi phục, Diệp Trần tính ra, nếu muốn cùng một con Kim Xuyên cự quái phân ra thắng bại thì trong thời gian ba hay năm tháng cũng không đủ.

Mười viên!

Mười lăm viên!

Ba mươi viên!

Trong thời gian nửa năm, Diệp Trần đã tìm được ba mươi viên Kim Thân Quả tại Kim Xuyên bí cảnh.

"Cần phải trở về rồi."

Diệp Trần tự nhận là đã nỗ lực hết mình rồi.

Chí Tôn Các.

Các chí tôn nhận nhiệm vụ đã trở về không ít, phần lớn họ cũng không rời khỏi, muốn ở lại xem những người khác thu hoạch ra sao.

"Lang Gia Chí Tôn, lần này xem ra, hẳn là ngươi thu hoạch nhiều nhất rồi." Một vị chí tôn cười nói.

Một chí tôn ở bên cạnh nói: "Cầm Tâm Chí Tôn thu hoạch cũng không kém, cũng gần bằng Lang Gia Chí Tôn đấy."

Kim Phật Chí Tôn cần đến các bảo vật, trên căn bản là thiếu trầm trọng, sự nổ lực của mọi người chính là cái gọi là “nhiều người lực lượng lớn”, trong đó, Lang Gia Chí Tôn có thu hoạch nhiều nhất, hắn mang về đến mười ba viên Kim Thân Quả, một đạo Thiên Địa Hàn Tuyền, Cầm Tâm Chí Tôn thì ít hơn một chút, là mười một viên Kim Thân Quả, một đạo Sinh Mệnh Chi Tuyền, các chí tôn khác thì lại ít hơn rất nhiều.

"Vận may mà thôi."

Lang Gia Chí Tôn khiêm tốn cười cười.

Cầm Tâm Chí Tôn thì lại không để ý lắm.

Sau một tháng, phần lớn chí tôn đều đã trở lại, chỉ có vẻn vẹn hai, ba chí tôn là chưa xuất hiện, Diệp Trần chính là một người trong số đó.

"Chuyện gì xảy ra vậy, Diệp Chí Tôn làm sao còn chưa trở lại chứ?"

"Sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì chứ!"

"Nói bậy, Diệp Chí Tôn là cường đại chí tôn, ngoại trừ một số ít chí tôn bí cảnh nguy hiểm, những cái khác không thể nào gây ra uy hiếp đối với hắn được."

"Ta cũng chỉ là nói như thế thôi mà."

Nghe chúng chí tôn nghị luận, Thanh Đồng Chí Tôn chân mày hơi nhíu lại, với tư cách là một Long tộc chí tôn, Thanh Đồng Chí Tôn cũng giống như Kim Phật Chí Tôn, đều đi theo con đường luyện thể. Trên thực tế, hắn thu hoạch chỉ có hơn chứ không kém so với Lang Gia Chí Tôn, nhưng những bảo vật này đối với hắn cũng rất hữu dụng, cho nên hắn tàng trữ một chút cho riêng mình, nếu như bảo vật mà Kim Phật Chí Tôn cần thiết không đủ thì hắn lại đưa ra cũng không muộn. Còn đối với Diệp Trần, hắn hết sức coi trọng, hắn có dự cảm, tương lai Nhân tộc tám chín phần mười là do Diệp Trần chủ đạo đấy.

Ba ngày sau, Diệp Trần trở lại.

"Diệp Chí Tôn trở lại rồi!"

"Ta đã nói rồi, bằng vào thực lực Diệp Chí Tôn, không phải dễ dàng gặp nguy hiểm như vậy, nhất định là quá mức nóng lòng tìm kiếm bảo vật mà quên thời gian rồi."

Gặp Diệp Trần trở về, chúng chí tôn tùng hạ một hơi, hiện tại mọi người đều đi cùng trên một con thuyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Diệp Trần trở thành cường đại chí tôn, tuyệt đối là một thành viên dũng tướng của Nhân tộc, tuyệt đối là không được tổn thất.

"Diệp Chí Tôn, thu hoạch làm sao rồi, lấy ra cho mọi người xem với nào." Băng Hoàng Chí Tôn giao tình không tệ với Diệp Trần, cười nói.

"Được chứ."

Diệp Trần gật đầu, lấy bảo vật do mình tìm được ra.

"Trời ạ! Nhiều Kim Thân Quả như vậy, còn có một cây Bách Luyện Thảo, cây Bách Luyện Thảo này sắp tiếp cận 50 ngàn năm hỏa hầu rồi nữa chứ."

Không ít chí tôn trợn mắt ngoác mồm.

"Ha ha, Lang Gia Chí Tôn, Diệp Chí Tôn thu hoạch vượt quá ngươi rồi."

"Chuyện tốt rồi còn gì, nếu như các vị đều thu hoạch vượt quá ta thì càng tốt hơn nữa ấy chứ."

Lang Gia Chí Tôn tuy rằng cũng rất kinh ngạc, bất quá cũng sẽ không vì vậy mà sinh đố kị.

Luận về thu hoạch, Diệp Trần xác thực đã vượt qua Lang Gia Chí Tôn không ít, Diệp Trần tổng cộng chiếm được ba mươi viên Kim Thân Quả, cùng với một cây Bách Luyện Thảo 45,000 năm hỏa hầu, luận về mức độ trân quý, Bách Luyện Thảo 45,000 năm hỏa hầu tuyệt đối không thấp hơn Thiên Địa Hàn Tuyền cùng Sinh Mệnh Chi Tuyền.

"Diệp Chí Tôn có vận may thật tốt."

Mọi người đều không hướng về mặt thực lực để nghĩ, bởi dưới cái nhìn của bọn hắn, Diệp Trần mạnh nhất cũng chỉ tiếp cận Lang Gia Chí Tôn mà thôi.

Ngày thứ hai, Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn tới.

Kim Phật Chí Tôn đối với chúng chí tôn biểu thị vô cùng cảm tạ, trong khoảng thời gian này, hắn đã cùng Chân Vũ Chí Tôn đi khắp nơi tìm kiếm bảo vật, thu hoạch cũng không ít, cộng thêm những bảo vật trước mắt, như vậy gần như đã có thể nỗ lực trùng cấp Cửu Chuyển Kim Thân tầng thứ chín rồi.

Năm tháng như dòng nước trôi qua, đã 500 năm kể từ lúc Kim Phật Chí Tôn bế quan lần thứ hai.

Thiên Thần Đại Lục, Thiên Thần bảo điện.

"Kiếm Vực cùng kiếm ý đều tựa hồ đã đến bình cảnh rồi, muốn đột phá thì còn rất xa. Còn trên phương diện kiếm pháp, ta cũng không cách nào tiến thêm một bước nào nữa, không biết phải như thế nào mới tăng thực lực lên đây? Haizz!"

Diệp Trần đối với thực lực trước mắt vẫn không vừa lòng, thực lực càng mạnh thì Nhân tộc mới có hi vọng chống lại Ma tộc càng lớn.

"Nếu như ta có một thanh thánh kiếm thì lẽ ra đã có thể chống lại Hủ Ma Thiên Tôn rồi!"

Đột ngột, Diệp Trần trong đầu lóe lên linh quang.

Thánh kiếm! Thiên Kiếm!

Chân Linh Đại Lục Thiên Kiếm, không biết nó có phải là thánh kiếm hay không?

Vô thanh vô tức, Diệp Trần biến mất ở Thiên Thần bảo điện, lúc xuất hiện lần nữa thì đã đến bầu trời Cửu Chuyển Tinh, thời không vặn vẹo, Diệp Trần hướng về Chân Linh Thế Giới bay đi.

Trăm vạn năm ánh sáng đối với Diệp Trần mà nói, bất quá chỉ là mấy ngày thời gian du hành mà thôi.

Theo lối vào Chân Linh Thế Giới, Diệp Trần đã tiến vào Chân Linh Thế Giới.

Xoạt!

Bầu trời Thiên Kiếm Đại Lục, Diệp Trần chậm rãi bay xuống, ở trước mặt hắn chính là một thanh cổ kiếm to lớn và rỉ sét loang lổ.

"Lên đây!"

Kiếm nguyên mênh mông như hải dương sôi trào, thân thể Diệp Trần chợt lớn lên cho đến khi cao hơn so với Thiên Kiếm, hắn vươn tay phải ra nắm chặt lấy chuôi của Thiên Kiếm, sau đó vận lực rút kiếm lên.

Vô số năm qua đi, từ xưa tới nay Thiên Kiếm chưa từng có ai có thể lay động thì hiện đang dần dần bị rút ra.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào động đất."

"Mau nhìn kìa, từ đâu lại có một người khổng lồ đang rút Thiên Kiếm ra."

"Cái gì, ai mà có thể rút Thiên Kiếm ra được chứ?"

Thiên Kiếm đã trở thành biểu tượng của Thiên Kiếm Đại Lục, mọi người đều xem nó như một thánh vật, vậy thì sẽ không có người nào có thể rút Thiên Kiếm ra được. Thế nhưng chuyện đang xảy ra trước mắt, lập tức để cho đầu óc bọn hắn trở nên trống rỗng.