Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 411: Toàn bộ cút




- Thực lực cũng khá, đáng tiếc trong mắt ta không đáng nhắc tới, đổi thành gia chủ Mạch gia ngươi đến còn không sai biệt lắm, các huynh đệ lên, ngăn bọn họ lại cho ta.

- Không xong, người đến thực lực không dưới gia chủ.

Quản gia sắc mặt âm trầm, thực lực thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ so với hắn trong tưởng tượng của hắn cường đại hơn, hầu như là cường giả Tinh Cực Cảnh đỉnh tiêm, tại Hắc Thủy Thành, cường giả Tinh Cực Cảnh đỉnh tiêm đã được coi là nhất hào nhân vật, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn lại là bá chủ một phương. Về phần Linh Hải Cảnh đại năng chỉ có trên đại hình đấu giá hội mới gặp phải.

Lại qua chốc lát, xa đội rốt cục bị vây quanh lấy.

Thiếu nữ cũng chính là tiểu thư Mạch gia từ trên mã xa đi tới, nhăn mặt nhíu mày nói:

- Các ngươi muốn tài phú, ta có thể cho các ngươi.

Tam thủ lĩnh trong Hắc Phong Phỉ ha ha cười nói:

- Nếu Mạch tiểu thư sảng khoái như vậy, vậy thì xuất ra một trăm vạn Trung phẩm linh thạch, chúng ta bảo chứng không động tới các ngươi.

- Một trăm vạn Trung phẩm linh thạch.

Mạch tiểu thư vẻ mặt khó coi, đối phương rõ ràng không muốn buông tha bọn họ. Trung phẩm linh thạch trên người bọn họ có nhiều, cũng không vượt lên trên hai mươi vạn, dù cho đối với Thất phẩm gia tộc như Mạch gia, một trăm vạn Trung phẩm linh thạch đều đủ để cho bọn họ thương gân động cốt, nguyên khí đại thương.

- Nếu không lấy ra được, liền toàn bộ chết đi.

Thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ, đại hán hung ác giơ tay lên, muốn đại khai sát giới.

Cao thủ trên xa đội trái tim thắt chặt, tâm mang ý chết, đối phương người đông thế mạnh, cao thủ lại nhiều, mặc kệ chạy trốn thế nào, đều khó thoát cái chết, so với như vậy, chi bằng liều mạng, giết một được một.

Trong mã xa, Diệp Trần từ trạng thái tu luyện thanh tỉnh, nghe được động tĩnh bên ngoài, khẽ lắc đầu, xốc lên manh che đi tới.

Quản gia và Mạch tiểu thư chú ý tới hắn, cho rằng hắn muốn cùng xa đội thoát ly quan hệ.

Nào ngờ kết quả ngoài dự liệu của bọn họ.

Diệp Trần ngẩng đầu, nhìn phía thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ, trong ánh mắt bắn ra tinh quang sắc bén:

- Cho các ngươi thời gian ba lần chớp mắt, toàn bộ cút.

Từ cút vừa ra, thanh âm hạo hạo đãng đãng tựa như sấm sét nổ vang.

Hắc yên mã dưới chấn kinh, tranh nhau hí loạn, may là đông đảo võ giả Bão Nguyên Cảnh còn ở trên ngựa, mới không có sai lầm.

- Hỗn đản, ngươi là ai?

Thanh âm của Diệp Trần ẩn chứa kiếm đạo ý chí giết chóc, thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ tâm sinh ảo giác, nhịn không được lui nhanh hơn mười bước, thẹn quá hóa giận nói.

- Hai.

Diệp Trần không có trả lời vấn đề của đối phương, tay phải đặt lên chuôi kiếm.

- Lên cho ta, toàn bộ lên, giết sạch bọn chúng, không lưu lại một ai.

Thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ vung tay lên, bộ mặt dữ tợn rống to. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Sát!

- Sát!

Hơn ba mươi cường giả Tinh Cực Cảnh, mấy trăm võ giả Bão Nguyên Cảnh, từ bốn phương tám hướng giết qua, trong đó lấy phương hướng thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ nhiều cường giả và võ giả nhất.

- Liều mạng!

Quản gia và Mạch tiểu thư không tiếp thu Diệp Trần có thể trấn áp Hắc Phong Phỉ. Nhưng thật ra đối phương vào thời khắc mấu chốt đứng ra, để cho bọn họ cảm thấy vui mừng, đối với hoài nghi lúc trước, lòng sinh hổ thẹn.

- Ba!

Từ ba phun ra, Diệp Trần không chút do dự rút ra Phá Phôi Kiếm, ngang, dọc, nghiêng hoa kiếm ba lần, trong nháy mắt chín kiếm, sau một khắc, chín đạo kiếm quang đan vào nhau bao phủ phạm vi vài trăm thước. Đánh tới đông đảo thành viên Hắc Phong Phỉ.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...

Tiên huyết bắn ra, thịt nát bay loạn, nhằm phía hơn mười gã Tinh Cực Cảnh và trên trăm tên võ giả Bão Nguyên Cảnh, tập thể phân thây, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, kiếm của Diệp Trần đã siêu việt tốc độ thần kinh phản ứng của bọn họ, khi cảm giác thống khổ truyền tới trong óc, sinh mệnh đã mất rồi.

- Cái gì?

Song phương đang muốn giao chiến, không thể tin tưởng mà dừng lại, một chiêu, chỉ một chiêu tựu diệt sát một phần ba Hắc Phong Phỉ, cái này không phải là chuyện đùa đi sao! Chẳng phải là nói, tất cả Hắc Phong Phỉ có nhiều, cũng chưa đủ ba chiêu của đối phương, đây rốt cuộc là nhân vật ra sao.

- Tiểu thư, xa đội có thể cứu chữa, hắn là tuyệt đỉnh thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu.

Quản gia hít sâu một hơi, thanh âm run run, làm quản gia Mạch gia, hắn gặp qua không ít thiên tài, có Phiêu Miểu Tuyết Vực, có Vân Lan Vực, có Lôi Vực, có Mạc Cổ Sa Vực, mà thiên tài có thể đơn giản giết chóc cường giả đồng cấp, chỉ có tuyệt đỉnh thiên tài. Bọn họ chính là vương trong cường giả đồng cấp, chiến lực đủ để dùng kinh sợ tới hình dung.

Mạch tiểu thư lẩm bẩm nói:

- Nguyên lai trước hắn không hỗ trợ, là không cần hỗ trợ, loại phiền phức nhỏ này, căn bản không đáng để hắn tự mình xuất thủ.

Cùng lúc đó, hộ vệ Mạch gia đều hiểu được, rất xấu hổ.

- Không có khả năng, đi tìm chết cho ta!

Hắc Phong Phỉ tổn thất quá thảm trọng, muốn bù đắp nhiều chiến lực như vậy, không có ba năm năm tích lũy, căn bản không thể. Một chiêu của đối phương, liền hủy đi nỗ lực ba năm năm của hắn, thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ sao có thể không giận, lửa giận để trạng thái chiến đấu của hắn đề thăng tới đỉnh phong, hai tay cầm hồng sắc trường thương, trên người bốc cháy lên hỏa diễm dung kim hóa thiết, cả người như hỏa trụ giết hướng Diệp Trần.

- Xích Diễm Sát!

Một thương đánh ra, thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ thực lực Tinh Cực Cảnh đỉnh tiêm phát huy vô cùng nhuần nhuyễn vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn có chỗ đột phá, đối mặt lửa giận một thương của hắn, cho dù cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn cũng muốn tạm lánh phong mang.

- Trước không nên cùng hắn liều mạng.

Mạch tiểu thư nhịn không được kinh hô.

Tay phải Diệp Trần giơ lên cao Phá Phôi Kiếm, đạm mạc nói:

- Một thương bé nhỏ không đáng kể, không cần lo lắng.

Nói xong, trường kiếm hung hãn huy động.

Hô xích!

Khắp hư không đều phảng phất như bị một phân thành hai, kiếm quang chói mắt thắp sáng cả thế giới tối đen này. Ngay sau đó, mọi người ngơ ngác nhìn phía thủ lĩnh Hắc Phong Phỉ, cường đại như hắn dưới một kiếm của Diệp Trần, vẫn không thoát khỏi cái chết, ám sắc tiên huyết kinh diễm tuôn ra.

- Đại thủ lĩnh cũng bị giết, điều này sao có thể.

- Chạy, chạy mau, người này không thể địch lại.

Tiếng gọi thê lương vang lên, Hắc Phong Phỉ còn lại tựa như ong vỡ tổ, hướng phía bốn phương tám hướng chạy trốn, chỉ hận cha mẹ không sinh ra nhiều chân hơn.

Diệp Trần không có dự định buông tha bọn họ, Cực Âm Chi Địa, không được phép có lòng khoan dung. Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng, buông tha đối thủ, bằng lưu lại hậu hoạn cho chính mình. Cho dù hắn không sợ, cũng muốn thay Mạch gia suy nghĩ, người tốt sẽ không làm, muốn làm phải làm được đến cùng.