Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 474: Chiến trường thi cốt chất đống




Ngoại trừ Vương giả Sinh Tử Cảnh, không có có ai dám nhúng chàm cực phẩm Bảo Khí, thật giống như Cường giả Tinh Cực Cảnh không dám quang minh chính đại xuất ra thượng phẩm Bảo Khí vậy, không, việc này so với việc đó còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần, cực phẩm Bảo Khí thật giống như một thứ cấm kị, nhất định phải Vương giả Sinh Tử Cảnh tự mình đến lấy, ngay cả lấy thay cũng không được.

- Phiến địa phương này sắp rối loạn rồi.

Diệp Trần không biết Vương giả Sinh Tử Cảnh của Lôi Đô đã đi nơi nào, nhưng không hề nghi ngờ, một khi đối phương xuất hiện, tất sẽ cướp lấy phủ đầu, mà những Vương giả Sinh Tử Cảnh khác chạy đến đương nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát, khẳng định phải tranh giành đến ngươi chết ta sống.

Sau khi phun ra cực phẩm Bảo Khí phủ đầu, vết nứt không gian không hề phun ra thêm thứ gì nữa, bắt đầu khép lại, giống như là miệng vết thương khép lại vậy.

- Không tốt, khe hở muốn lắp đầy rồi.

- Chỉ trong chốc láy, nó đã phun ra bốn kiện trung phẩm Bảo Khí, tám kiện thượng phẩm Bảo Khí, một kiện cực phẩm Bảo Khí, quả thực là một cái siêu cấp bảo khố, nếu không thể vào tìm hiểu thì thật là nhân sinh hối tiếc!

- Ai dám đi vào? Nếu là trước kia thì... có lẽ còn dốc sức liều mạng một phen, nhưng giờ vết nứt không gian muốn lắp đầy rồi, đi vào thì không thể nào ra đươkc.

Mọi người mang vẻ mặt tiếc hận, trơ mắt ếch ra nhìn khe hở càng ngày càng nhỏ.

- Ồ, không phải là lắp đầy mà là biến thành cổng không gian rồi, một đại môn đi thông vào bên trong.

Vẻ tiếc hận ngưng trệ, đa số mọi người đều mừng rỡ, cảm thấy đây là một lần kỳ ngộ, một lần thiên đại kỳ ngộ, nếu không đi vào thì thật có lỗi với bản thân.

Ánh mắt Diệp Trần thâm thúy, cẩn thận đánh giá cổng không gian, cổng không gian giữa không trung rộng sáu mét, cao mười hai mét, mặt ngoài hơi trong suốt, giống như là thủy tinh thuần túy, dưới ánh mặt trời phản xạ ra thất thải hào quang, mà trong cửa có một lối đi, vách tường của thông đạo cũng trong suốt, chỉ là mặt ngoài của vách tường bị hắc sắc khí tức bao trùm, nhìn mà thấy giật cả mình.

Cuối thông đạo là một mảnh màng mỏng, không biết có xa lắm không.

- Kỳ ngộ khó được, nhất định phải đi vào.

Có người bay vút về phía cổng không gian, trong chớp mắt liền rơi vào trong đó, lông tóc không chút tổn hại.

Mọi người thấy hắn bình yên vô sự, nguyên một đám đều không nhìn được nữam sợ sẽ chậm chân, bị người khác đoạt mất chén canh.

Chỉ trong chốc lát, đã có hơn một nữa số người vượt qua thông đạo, tốp đầu tiên đã tiếp cận màng mỏng rồi.

- Chúng ta có đi vào hay không?

Lý Tiêu Vân có chút do dự, trực giác nói cho hắn biết, bên trong rất nguy hiểm, tùy thời đều sẽ vẫn lạc.

Tĩnh Ngạo Huyên nói:

- Chờ một chút, những Đại năng Linh Hải Cảnh kia còn chưa động.

Diệp Trần gật gật đầu, cấm địa gì đấy không đáng sợ, nhưng sợ chính là cái vị diện này không nằm tại chủ thế giới, đi vào thì dễ, đi ra khó, bọn hắn cũng không có năng lực phá vỡ hư không, ánh mắt đảo qua đám người hướng đến cổng không gian, Diệp Trần thần sắc trì trệ

- Mộ Dung!

Trong đám người, một nữ tử mang màng che mặt mỏng, mặc chiếc váy tím không hề náo núng tiến vào cổng không gian, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.

- Các vị, ta đi trước một bước.

Ôm quyền, Diệp Trần tăng tốc độ lên đến cực hạn, nhanh chóng đuổi theo.

Sở Trung Thiên cười lạnh

- Hồng nhan họa thủy!

Lý Tiêu Vân nói:

- Sở huynh, cảm tình sẽ không cản trở sự tiến bộ của võ đạo, đã tồn tại, khẳng định là có đạo lý.

Sở Trung Thiên bĩu môi, hắn chỉ cần loại nữ nhân nghe lời hắn, phụ thuộc vào hắn là được, không cần phải thêm những nữ nhân kiểu thế.

Diệp Trần quả thật không nghĩ nhiều lắm, hoàn toàn là dựa theo tâm ý của mình để làm việc, hắn muốn đi thì đi thôi.

Đợi đến khi hắn tiến vào cánh cửa không gian, đã không nhìn thấy thân ảnh của Mộ Dung Khuynh Thành nữa, linh hồn lực quét ra mới cảm giác được Mộ Dung Khuynh Thành ở phía trước ngoài ba bốn dặm, giữa đó còn cách mấy trăm người.

Phun ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần đánh giá thông đạo.

Thông đạo chỉ dùng không gian chi lực cứng lại mà thành, đã không còn sự tán loạn cuồng bạo của không gian chi lực nữa, thập phần ổn định, không thể phá vỡ.

"Hắc sắc khí tức này là có chuyện gì? "

Diệp Trần phát hiện, hắc sắc khí tức tựa hồ như có linh tính, đang dốc sức liều mạng giãy dụa, tựa hồ muốn thoát ly khỏi trói buộc, nhất là khi có người đi qua, loại giãy dụa này càng phát ra kịch liệt.

"Cẩn thận một chút mới tốt. "

Vô ý thức, lúc Diệp Trần đi trong thông đạo, hắn tận lực kéo ra khoảng cách với hắc sắc khí tức.

- A!!!

Tiếng kêu đột ngột vang lên

Phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết! Nguyên lai là một gã Cường giả Tinh Cực Cảnh muốn vượt qua người ở phía trước nên dán sát vào vách tường mà tiến lên, nào đoán được hắc sắc khí tức đột ngột tăng lên, biến hắn thành một cái xác khô, chỉ còn lại một lớp da xám, ngay cả xương cốt đều nát bấy.

- Không nên tới gần vách tường, hắc sắc khi tức có điều cổ quái.

Mọi người kinh hãi, dốc sức liều mạng chạy ra chính giữa.

Trước kia khi còn chưa đề phòng thì còn may, một khi biết rõ hắc sắc khí tức có thể giết người, ngược lại gây nên đại họa, trong đám người chen chúc thỉnh thoảng có người bị đánh ngã, gục lên vách tường, lập tức chết thảm.

Đợi đến khi mọi người giảm bớt một ít thì rối loạn mới ổn định lại.

"Quả nhiên. "

Diệp Trần co rút đồng tử lại, kiên trì tiếp tục đi tới.

Thông đạo tuy dài những cũng có điểm cuối, ngăn ở trước mặt Diệp Trần chính là một cái màng mỏng vặn vẹo, người ở phía trước đều đã biến mất trong màng mỏng.

Bước lên một bước, Diệp Trần chui vào trong đó.

Bên ngoài cổng không gian, những người còn lại còn chưa đến một trăm, trong đó có một nửa là các cao thủ của Ngũ phẩm tông môn, vẫn còn vì quyền sở hữu phủ đầu mà tranh cãi không thôi, một bước cũng không nhường.

- Xem ra, cổng không gian không có vấn đề gì, một thời nửa khắc sẽ không có khả năng sụp đổ đâu, nếu không đi vào, thứ tốt cũng không đến phiên chúng ta rồi.

Một gã đại năng chân nhân cấp nói.

- Đúng vậy, bên trong khẳng định gặp nguy hiểm, nhưng chỉ cần vị diện không sụp đổ, cũng không khác gì những cấm địa bình thường cả.

- Vào thôi!

- Đi!

Những Linh Hải Cảnh vẫn một mực chờ đến giờ nhao nhao xuất động, lao về phía cổng không gian.

- Công chúa, vào cùng với chúng ta đi.

- Tiêu Vân, bên này.

- Trung Thiên, chúng ta cũng nhanh đi thôi.

Trong số Ngũ phẩm tông môn ở Lôi Đô, thì có tông môn của Tĩnh Ngạo Huyên, Lý Tiêu Vân cùng với Sở Trung Thiên, ba người dưới sự dẫn dắt của trưởng lão trong tông, cũng lướt về phía cổng không gian, đương nhiên, Tam đại Ngũ phẩm tông môn này mỗi nhà đều lưu lại một nửa số người, để coi chừng cực phẩm phủ đầu

 

Trong nhất thời, trong sân bãi rộng lớn chỉ còn lại nhân mã của tam đại Ngũ phẩm tông môn trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.

Nơi này là một mảnh Man Hoang chiến trường vô biên vô hạn, trên chiến trường, thi cốt chất từng đống, khe rãnh khắp nơi trên đất, không trung thỉnh thoảng lại có hắc sắc khí tức hóa thành cuồng phong càn quét xuống, gào khóc thảm thiết, ở chỗ cực cao, là một tầng Thiên Mạc màu đen, Thiên Mạc hỗn độn một mảnh, hiện ra màu xám và huyết sắc.

- Chiến trường!

Trong nội tâm Diệp Trần kinh ngạc, hắn không thể nào liên hệ chiến trường và vị diện vào một chỗ được, hơn nữa cái chiến trường này cũng quá lớn rồi, đứng ở trên cao, phóng mắt nhìn lại, căn bản không thể nhìn thấy cuối, có chỉ là một mảnh hoang vu và Man Hoang khí tức còn sót lại.

Cờ-rắc!

Dưới lòng bàn chân truyền đến thanh âm giòn vang, Diệp Trần cúi đầu xuống.

Bị giẫm vỡ là một đốt xương ngón tay cực lớn, xem xét sơ qua thì ước chừng dài hơn một mét, rộng sáu thốn, có vẻ rất giống xương ngón tay của nhân loại, nhưng tiếc là trong nhân loại không có người nào cao lớn thế được, một căn xương ngón tay cũng dài đến hơn một mét, thì bản thân tối thiểu cũng phải cao mấy chục mét.

Không đi nghiên cứu cái xương ngón tay này nữa, Diệp Trần nhìn chung quanh một lần, cười khổ nói:

- Xem ra màng mỏng sẽ căn cứ thời gian tiến vào để sắp xếp vị trí truyền tông rồi, có chút phiền phức.

- Được rồi, nếu đã vậy thì cứ đi một bước nghĩ một bước, tin rằng những người khác sẽ không buông tha cho việc tiến vào cổng không gian đâu.

Dẫm nát xương ngón tay dưới chân, Diệp Trần bước từng bước xuống khỏi chỗ cao.

Trong chiến trường có rất nhiều chủng loại thi cốt, có nhân loại, có yêu thú, còn có nhân loại cực lớn nữa, đi thêm một quãng, Diệp Trần phát hiện những nhân loại cực lớn này cũng không hoàn toàn đúng là nhân loại, bởi vì trên xương đầu bọn hắn có phần sừng, còn phần lưng đã mọc ra cánh, thật khiến người khác sợ hãi.

- Rốt cục là chiến đấu thế nào mới có thể chết nhiều sinh linh như vậy, chẳng lẽ thời kỳ thượng cổ suốt ngày chỉ biết chiến đấu, thậm chí còn mở ra vị diện để huyết chiến nữa sao.

Diệp Trần không biết vào thời kỳ thượng cổ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc đó chủng tộc so với bây giờ thì nhiều hơn rất nhiêu, một số ít chủng tốc thi cốt cách mấy chục vạn năm, vẫn tản mát ra uy năng còn sót lại, nhưng tiếc là bản thân nó đã quá giòn rồi.

Hô!

Bị khí huyết trên người Diệp Trần hấp dẫn, trên bầu trời có hắc sắc cuồng phong cuốn xuống.

"Không thể bị những hắc sắc khí tức này quấn vào! " Diệp Trần cả kinh trong lòng, vội vàng thi triển thân pháp, lướt ra bên ngoài ngàn mét.

Cuồng phong đuổi theo không buông, cũng may tốc độ của Diệp Trần đủ nhanh, chỉ đơn giản liền bỏ rơi nó lại phía sau, đợi đến khí đạt đến khoảng cách nhất định, hắc sắc cuồng phong mất đi cảm ứng dần tiêu tán, trở về lại bầu trời.

Thả lỏng một hơi, Diệp Trần thả chậm bước chân.

Bên ngoài mấy vạn dặm, một đạo thân ảnh màu tím đang hành tẩu trên chiến trường.

Lại là Mộ Dung Khuynh Thành!

Nàng không xem những thi cốt chất đầy đất, giống như đang bị dẫn đạo, cứ nhắm một hướng lao đi, tốc độ rất nhanh đã đốt phá cực hạn.

Vù vù vù hô ah...

hắc sắc cuồng phong trên bầu trời cuống theo tất cả, ô ô rung động, nhưng tựa hồ không cảm thấy hứng thú lắm với khí huyết của Mộ Dung Khuynh Thành, chỉ có một số nhỏ hắc sắc khí tức thoát li ra ngoài, đánh về phía nàng.

Bá!

Hào quang màu đen hiện lên bên ngoài thân thể, tốc độ của Mộ Dung Khuynh Thành tăng vọt lên gấp độ, lập tức đã bỏ hắc sắc khí tức lại phía sau lương. Mà bên trong con ngươi của nàng, cũng có hắc quang lập loè, đơn giản liền có thể thấy được cảnh tượng ở ngoài trăm dặm, phảng phất như không để ý đến khoảng cách vậy.

- Hắc hắc! Lưu lại cho ta!

Một nơi cao ở phụ cận, đột nhiên xuất hiện một gã áo xám, tu vi của người này rõ ràng đã là Linh Hải Cảnh, thân hình lóe lên, tốc độ đạt tới gấp 10 lần vận tốc âm thanh, thò tay chụp lấy Mộ Dung Khuynh Thành đang bay vút.

Tốc độ của Mộ Dung Khuynh Thành không giảm, lòng bàn tay ngưng tụ ra một quang cầu màu đen, đón đánh lại.

Oanh!

Dưới một kích, người áo xám thổ huyết nhanh chóng lui về sau.

- Làm sao có thể!

Người áo xám hoảng hốt, thực lực của hắn mặc dù chỉ là Linh giả cấp, nhưng cũng không phải là Cường giả Tinh Cực Cảnh có thể chống lại, chứ đừng nói chi đến một kích đánh lui hắn, lại khiến hắn bị thương không nhẹ nữa chứ.

Mộ Dung Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn hắc sắc cuồng phong, trực tiếp ly khai.

Ah!

Đằng sau, máu tươi của người áo xám hấp dẫn một lượng lớn hắc sắc cuồng phong, cuồng phong phô thiên cái địa, phạm vi bao phủ vượt hơn mười dặm, cho dù tốc độ của người áo xám có nhanh hơn nữa cũng không cách nào tránh né được sự xâm nhập của hắc sắc cuồng phòng, hộ thể Chân Nguyên cường hãn bảo hộ người áo xám không bị tổn thương, nhưng sau một khắc, mặt mũi của hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong hắc sắc khi tức, có hào quang màu đen càn quét tới, thoáng cái đã mài mòn hộ thể Chân Nguyên của hắn, mà lần thứ hai, hắn đã biến thành một tấm da người màu xám, tiếng kêu thảm thiết im bặt dừng lại

Đi lại chừng nữa giờ, Diệp Trần không đụng phải người nào cả, ngược lại hắc sắc cuồng phong trên bầu trời lại khó chơi thần kỳ ở đâu cũng đều có.

- Ồ! Là cực phẩm Bảo Khí!

Trong tầm mắt, một cái thi cốt cự đại nằm ngửa trên mặt đất, nơi phần ngực của nó, có cắm một căn trường mâu, căn trường mầu này dài trăm thước, rộng một mét, mặt ngoài che kín vết rạn nứt, mà ở phía dưới chính là bộ thi cốt kia, trên đầu nó mọc ra song giác, dưới xương sườn có một cặp xương cánh tay màu trắng, rõ ràng là một chủng tộc dị loại.

"Tới! "

tay phải Diệp Trần xuất một chiêu, trường mấu bị che kín bởi vết rạn nứt nhanh chóng được rút ra, bay tới phía này.

- Đích thật là cực phẩm Bảo Khí, trên đó ẩn ẩn chấn động tương đương với bên ngoài cực phẩm phủ đầu, nhưng đáng tiếc, là một kiện cực phẩm Bảo Khí đã hỏng, không có bất kỳ uy năng nào cả.

Chân Nguyên chấn động, Diệp Trần tiện tay bỏ qua trường mâu, đang muốn cất bước ly khai.

Rống!

Bên trong thi cốt chủng tộc dị loại truyền đến tiếng gào thét chấn động nhân tâm, một đoàn khí tức hắc sắc đánh về phía Diệp Trần, bên trong khí tức, ẩn ẩn có hắc sắc quang mang lập loè.

- Diệt!

Phá Phôi Kiếm được rút ra, Diệp Trần một kiếm đón đánh.

Phù một tiếng, hắc sắc khí tức tan rả, dưới kiếm ý hủy diệt cực độ đáng sợ, không có bất kì sức phản kháng nào cả, chỉ là hắc sắc quang mang bên trong chỉ ảm đảm một chút liền bám thi cốt nhân loại ở phụ cận

Thi cốt nhân loại lung la lung lay đứng người lên, trong hốc mắt đen kịt lóe ra hắc sắc quang mang, nó đánh ra một quyền.