Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 972: Ma Vương hàng lâm




Cũng may là Diệp Trần có lòng kiên nhẫn, đối lập với những đúc kiếm sư tu vi Ngưng Thực Cảnh hoặc là Bão Nguyên Cảnh kia, hiệu suất của hắn có thể nói là kinh người, tu vi cao, làm chuyện gì cũng nhanh, cũng như là khai phong cho trung phẩm bảo kiếm đầu cần phiền toái như vậy, ngón tay rà một vòng trên lưỡi kiếm, đều sắc bén hơn so với bất cứ cái gì.

- Hạ phẩm bảo kiếm, không thể chứa nạp nhiều kiếm ý, uy lực tăng phúc cũng có hạn, quả nhiên không giống với trung phẩm bảo kiếm, không biết sau khi ta có thể chế tạo thượng đẳng hoặc là siêu hạng thượng phẩm bảo kiếm, uy lực có thể đạt tới cấp bậc Bán cực phẩm hay không, có lẽ sẽ có a!

Kiếm ý hủy diệt ngũ giai và Kiếm ý bất hủ tứ giai cường đại cỡ nào, dung nạp một tia thì có uy lực cực lớn, đổi thành Bán bộ Vương giả khác, căn bản không thể làm được điểm này, bởi vì phẩm giai kiếm ý bọn hắn không cao như Diệp Trần, không có uy lực cường đại như Diệp Trần, càng không cách nào trường tồn, dù là dùng thủ đoạn đặc thù niêm phong cất vào trong kho bảo kiếm, đều xa xa không thể bằng Diệp Trần, ngược lại bởi vì trình tự làm việc nhiều, cố sức nên hao tâm tổn trí.

...

Lúc Diệp Trần chế tạo ra Trung phẩm bảo kiếm, có một người đang tìm bọn hắn, người này không phải ai khác chính là hắc y lão giả bị Huyền Âm Vương đánh trọng thương tại Huyền Âm tháp.

Hắc y lão giả bị Huyền Âm Vương chặt đứt một cánh tay, trái tim lại bị ảnh hưởng thoáng một phút, tổn thất mấy trăm năm tu vi, cũng may Nhân ma nhất tộc tại Hỗn loạn ma hải có gia nghiệp lớn, không ít thiên tài địa bảo, qua mấy tháng thời gian, tu vi gần như khôi phục, thực lực đạt tới thời kỳ đỉnh phong.

Tu vi hồi phục, Hắc ý lão giả lập tức phản hồi vùng biển Bảo quang, tìm kiếm tung tích Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành khắp nơi.

- Không thể tưởng được kẻ này lại có thể đánh chết Hắc Diệu Vương, năng lực không nhỏ, bất quá nếu gặp ta, dù có thủ đoạn thông thiên cũng phải bỏ trốn.

Hắc y lão giả cười lạnh một tiếng.

XIU.. UU!!

Hắc y lão giả nghiền nát không gian, phi hành trong không gian, cách mỗi mười vạn dặm sẽ ra ngoài thoáng một phút, linh hồn lực vô cùng vô tận lan ra ngoài, phạm vi mười vặn dặm đều dưới sự khống chế của hắn, bất luận ngọn gió thổi ngọn cỏ lay nào, đều không thể gạt được cảm ứng của hắn.

Đi qua cả buổi, hắc y lão giả nhíu mày.

- Chẳng lẽ bọn hắn đã cải biến phương hướng, hay là một đường phi hành hướng nam không dừng lại một lần nào.

Mỗi lần xuất hiện, khoảng cách đều là mười vạn dặm, so với tốc độ phi hành của Bán bộ Vương giả thì nhanh hơn mấy trăm lần, thời gian phi hành nửa ngày tương đương với Bán bộ Vương giả phi hành một hai trăm ngày, tìm không ra, chỉ có hai nguyên nhân, một là đối phương cải biến lộ tuyến, hai là đối phương đang ở phía trước.

- Ta không tin các ngươi có thể trốn đi đâu!

"Ba" một tiếng!

Hắc y lão giả nghiền nát không gian lần nữa, biến mất không thấy gì nữa.

...

- Rốt cục đã chế tạo ra một thanh Siêu hạng trung phẩm bảo kiếm!

Bên trong núi lửa, Diệp Trần cầm một thanh bảo kiếm màu vàng, cẩn thận xem xét.

Thanh bảo kiếm này, chuôi kiếm là tử kim sắc, thân kiếm dài nhỏ, có màu vàng kim óng ánh, hai bên thân kiếm có hoa văn tinh mỹ khuếch tán ra, mang đến cho thanh kiếm này một tia tôn quý và lăng lệ ác liệt, như Đại tướng quân thân chinh ra ngoài chiến trận, vương khí và sát khí tràn ngập.

Xùy! ~~

Cầm thanh kiếm, Diệp Trần chém một kiếm lên hồ nham thạch nóng chảy đối diện, tách nham hồ nóng chảy ra thành một khe rãnh sâu mấy mét, rộng một xích, kiếm khí vẫn không tiêu tán đi, rõ ràng đánh bại nham bích núi lửa, lao ra núi lửa, kiếm quang lăng lệ ác liệt, phảng phất vô kiên bất tồi.

- Không ngoài dự liệu của ta, uy lực thanh kiếm này đã tương đương với Trung đẳng thượng phẩm bảo kiếm.

Bảo kiếm màu vàng ẩn chứa Kiếm ý bất hủ, thân kiếm so với bất luận trung phẩm bảo kiếm nào đều chắc chắn hơn rất nhiều, có thể liều mạng với thượng phẩm bảo kiếm, mà kiếm khí, tức thì vô kiên bất tồi, rất khó phá hủy, có tính bền dẻo đáng sợ, cái này là kiếm khí bất hủ cường đại, kiếm khí hủy diệt chú trọng lực phá hoại, kiếm khí Bất hủ chú trọng độ cứng cỏi bản thân, đồng dạng với Diệp Trần, kiếm ý hủy diệt chủ sát phạt, kiếm ý bất hủ trấn áp bản thân, một trong một ngoài phối hợp hoàn mỹ với nhau.

- Kế tiếp, đề cao cường điệu phẩm chất trung phẩm bảo kiếm, tranh thủ tăng tỉ lệ chế tạo thành công siêu hạng trung phẩm bảo kiếm vượt qua ba thành.

Trước mắt, Diệp Trần có bốn thành tỷ lệ chế tạo ra trung đẳng trung phẩm bảo kiếm, ba thành tỷ lệ chế tạo ra thượng đẳng trung phẩm bảo kiếm, tỉ lệ chế tạo ra siêu hạng trung phẩm bảo kiếm không đến một thành, đây là thanh duy nhất thành công, cũng là thanh kiếm đầy ý chí của Diệp Trần nhất.

- Đã vậy, gọi ngươi là Phá Quân a!

Duỗi ngón trỏ tay phải ra, Diệp Trần khắc hai chữ cổ Phá Quân lên trên thân kiếm, có tu vi Bán bộ Vương giả và Hai đại kiếm ý, khắc hai chữ lên thân trung phẩm bảo kiếm, cũng đồng dạng với ăn cơm uống nước, không cần tốn nhiều sức, mà dưới sự khống chế của hắn, loại khắc chữ này sẽ không hư hao đến phẩm chất Phá Quân kiếm.

Mà Phá Quân kiếm, là bảo kiếm thứ nhất của hắn.

Tiện tay ném Phá Quân kiếm vào trong Trữ vật linh giới, Diệp Trần tiếp tục chế tạo ra trung phẩm bảo kiếm, học tập các loại trung phẩm Chú kiếm thuật đã tới tình trạng Lô hỏa thuần thanh, hắn liền có ý định ly khai khỏi đảo núi lửa với Mộ Dung Khuynh Thành, dù sao cũng không thể một mực sống ở chỗ này, nhưng vẫn tiếp tục học tập Chú Kiếm Thuật.

Thoáng cái, lại hai ngày trôi qua.

Diệp Trần chế tạo thành công hai thanh siêu hạng trung phẩm bảo kiếm, tỷ lệ tiếp cận hai thành, hai thanh bảo kiếm này, một là thuộc tính lôi, ẩn chứa kiếm ý hủy diệt, một là thuộc tính thủy, ẩn chứa kiếm ý bất hủ, uy lực đã đuổi kịp và vượt qua Phá Quân kiếm, tức thì thuộc tính thủy hơi có phần không bằng.

- Ân, vì cái gì mà ta có dự cảm bất hảo!

Bỗng nhiên, Diệp Trần ngẩng đầu lên, bên ngoài bầu trời miệng núi lửa, chỉ lớn chừng cái bồn rửa mặt, mây trắng chậm rãi bay, gió nhẹ thổi trên bầu trời.

Bên ngoài mấy vạn dặm, một hắc y lão giả hiện ra từ trong hư không.

Trước sau như một phóng xuất ra linh hồn lực, bao trùm phạm vi mười vạn dặm, bất quá hắc y lão giả cũng không ôm hi vọng gì.

Vô thanh vô tức, linh hồn lực xẹt qua mấy vạn dặm bên ngoài đảo núi lửa.

- Ha ha!

Đột ngột, hắc y lão giả cười lên ha hả.

Ở trên đảo núi lửa có hai người sinh hoạt, một nam một nữ, không phải là Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành hắn đang tìm kiếm thì là ai.