Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 1129: Cô gái nhỏ thử




Thiên Lam Tông nổi lên sóng to gió lớn!

Nộ Giang Tông là thế lực gì? Tuy rằng khai tông lập phái, nhưng mà người mạnh nhất bất quá chỉ là Tinh Thần Đế, hơn nữa cũng chỉ có một tôn! Nhưng mà Thiên Lam Tông đã có Thiên Hà Đế tọa trấn, tuy rằng lần này cũng không xuất động Thiên Hà Cảnh, nhưng mà nhiều cường giả cấp Tinh Thần như vậy, tuyệt đối có thể quét ngang toàn bộ Nộ Giang Tông! Kết quả, lại là toàn quân Thiên Lam Tông bị diệt!

Theo người sống sót của Thiên Lam Tông và người Nộ Giang Tông nói, ngón tay kia là từ trên bầu trời thọc xuống, sau đó 11 cao thủ Tinh Thần Cảnh bị chấn nát, không có tia phản kháng.

Vậy ít nhất phải là cường giả Thiên Hà Cảnh, thậm chí Thiên Hà Đế cũng có thể! Chính vì suy đoán như vậy, không ngờ Thiên Lam Tông không thẹn quá hóa giận khởi binh trả thù, mà lại trở nên vô cùng điệu thấp, quy định người trong tông không được sinh sự, dường như trước đó chưa từng có người chết vậy.

Bên ngoài tin đồn khắp nơi, nói lão tổ Thiên Lam Tông thực ra cũng không có năng lực như thế, một chỉ cách không chấn nát 11 Tinh Thần Cảnh, bởi vậy Thiên Lam Tông không muốn nhịn cũng phải nhịn!

Thế giới này, từ trước đến nay chỉ thờ cường giả!

Mà đối với Nộ Giang Tông mà nói, kết quả này quá đột ngột, không thể tưởng tượng được!

Bọn họ vốn đã chuẩn bị liều mạng cá chết lưới rách, ai ngờ nguy cơ lại bị hóa giải dễ dàng như vậy.

Nhưng lại có một cường giả vô thượng ẩn trong tông môn bọn họ?

Nộ Giang Tông từ trên xuống dưới đều âm thầm quan sát, lưu ý những người bình thường đều không chú ý, xem người nào giống như tiền bối cao nhân! Nhưng mà người như vậy rất nhiều, lão già tỉa cây, người gác cổng, cụ ông trông coi kho hàng, bác gái giặt đồ... Người nào cũng dung mạo xấu xí, sao có thể là cao thủ lánh đời cơ chứ?

Nhưng cao thủ người ta xuất thủ cứu Nộ Giang Tông cũng không nguyện lộ diện, rõ ràng không muốn bị người quấy rầy cuộc sống yên bình, bởi vậy Nộ Giang Tông cũng chỉ dám âm thầm quan sát, âm thầm đoán, cũng không dám hỏi ai.

Chính vì vậy mà đám người làm được đãi ngộ nhiều hơn.

Mấy ngày sau, Ngô Tú Mị đi tới chỗ ở Chu Hằng, như ngày thường ngồi cạnh hắn tâm sự.

Cô gái nhỏ này biết Chu Hằng cũng không phải người câm điếc. Từng cáu giận bỏ đi, không nghĩ tới mới qua vài ngày lại chạy trở lại.

- Chu đại gia, mấy ngày trước có phải là ngươi ra tay hay không? Cô gái nhỏ đột nhiên hỏi.

Chu Hằng như ngày thường, mắt không nhìn, tai không nghe.

- Hừ, ngươi không nói ta cũng biết, khẳng định là ngươi! Ngươi mới là tiền bối cao nhân chúng ta luôn tìm kiếm! Ngô Tú Mị khẳng định nói. - Ngươi rõ ràng có được thực lực kinh thiên động địa, tại sao muốn ở trong này làm người thường?

- Ta hiểu rồi!

- Ngươi nhất định thầm mến mẫu thân, thậm chí bà ngoại Lộ Đồng! Ta nghe Lộ Đồng nói, năm đó ngươi cùng hắn bà ngoại có một đoạn tình duyên à, còn có còn có, mẫu thân hắn từ nhỏ cũng đi theo ngươi... Xít, chẳng lẽ nàng là con gái tư sanh của ngươi. Lộ Đồng là ngoại tôn của ngươi sao?

- Nếu không phải như vậy, tại sao ngươi phải ở lại đây, là để bảo hộ Lộ Đồng đúng không?

- Đại gia, ngươi thật si tình đấy!

Cô gái nhỏ hai mắt lóe sáng, giống như cảm động vì mối tình si.

Chu Hằng vẫn như ngày xưa, hắn càng ngày càng nắm giữ được phương hướng kia. Nhưng mà vẫn luôn như xem hoa trong sương, kém một chút là nhìn rõ ràng, nhưng mà vẫn không có cách nào bước qua bức rèm kia.

Nhưng hắn tin tưởng, không còn bao lâu nữa.

- Chu đại gia, mọi người đều nói ta hẳn gả cho Lộ Đồng! Ngô Tú Mị đột nhiên đổi đề tài: - Thực ra, ta cũng không thích hay ghét gì Lộ sư đệ, nhưng mà mọi người đều muốn gả ta cho hắn để giữ hắn lại tông. Điều này làm cho ta rất khó chịu, dường như mình không phải người, mà là một món hàng, sống vì tông mốn.

- Nhưng mà ta muốn sống vì mình.

Cô gái nhỏ đảo mắt nói: - Thực ra bọn họ muốn Lộ Đồng lưu lại, cũng chỉ là nhìn trúng tìm lực của Lộ Đồng. Cho rằng tương lai hắn có thể đạt tới Thiên Hà Cảnh, nhưng mà đại gia ngươi bây giờ chính là Thiên Hà Cảnh, gả cho Lộ Đồng còn không bằng trực tiếp gả cho ngươi cho nhanh.

Nha đầu kia có lối suy nghĩ kỳ quái, không ngờ lại quá giới hạn.

Chu Hằng không nhúc nhích. hắn đã trải qua tang thương, mấy thập niên lắng đọng, tâm linh của hắn đã trong vắt, không bị ngoại vật lây dính.

- Chu đại gia, ta gả cho ngươi được không? Cô gái nhỏ đỏ mặt nói: - Người ta nói nhiều chuyện riêng của con gái cho ngươi biết như vậy à, đây chính là chuyện chỉ có trượng phu mới có tư cách biết đấy.

- Người ta là con gái bảo thủ, sao còn mặt mũi gả cho người khác chứ.

Chu Hằng trong lòng buồn cười, cô gái này không ngờ dám tự mai mối cho mình, nàng tuyệt đối là người lớn gan, tính tình hào sảng, tính cách như vậy sao lại câu nệ tiểu tiết?

- Chu đại gia, ta cũng không quản ngươi già hơn ta đâu! ngươi xem, thực lực ngươi mạnh như vậy, cho dù đã sống rất nhiều rất nhiều năm, nhưng mà thọ mệnh còn lại vẫn dư sống với ta đấy.

- Qua mấy năm nữa, mặt ta cũng có nếp nhăn, chúng ta liền thành vợ chồng!

Cô gái nhỏ này càng nói càng nhỏ, dù sao nàng vẫn là khuê nữ, khó tránh khỏi thẹn thùng.

Chu Hằng rất là buồn cười, không khỏi cảm thán mị lực của mình, rõ ràng đã là lão nhân 60, nhưng mà lại hấp dẫn được một đóa hoa đẹp, đúng là làm bậy a!

Ngô Tú Mị nhìn chằm chằm Chu Hằng, đột nhiên một chưởng chụp ra, dùng hết lực lượng! Thình thịch! Chu Hằng không khác gì người thường, vô luận là linh lực hay là thần thức đều thu liễm, bởi vậy một chưởng này hắn không thể tránh thoát, nhưng mà thể chất Long tộc của hắn cũng không vì vậy mà biến hóa!

Ngô Tú Mị vỗ xuống một chưởng này lập tức bị thể chất Chu Hằng phản phệ, lực lượng cường đại phản xạ, lập tức chấn cho nàng miệng rỉ máu! Này còn chưa xong, vẫn còn chưa triệt tiêu được lực phản kích của Chu Hằng, mỗi một tấc thịt nàng đều nổ tung, trong nháy mắt cả người đẫm máu.

- Quả nhiên... Quả nhiên... Cô gái nhỏ thì thào nói, ngã trên mặt đất.

Không trực tiếp bị đánh chết đã là tốt rồi.

Chu Hằng thở dài, vì sao nữ nhân đều là chuyện liều mạng như vậy, căn bản không cho người ta đường lui?

Lâm Ngữ Hoa trước khi lâm chung bảo hắn chiếu cố Lộ Đồng, cũng không chờ hắn đáp ứng hoặc là cự tuyệt đã thoải mái ra đi, nha đầu kia còn quá đáng hơn, không chịu trách nhiệm đánh hắn một chưởng chỉ vì muốn chứng minh suy đoán của mình là đúng!

Thật là phiền toái! Chu Hằng đưa tay phải ra, tâm niệm chuyển động, nếp nhăn bàn tay lập tức biến mất, trở nên ôn nhuận như ngọc, tràn đầy mỹ cảm và uy áp, hắn vươn tay nhẹ nhàng ấn lên trán Ngô Tú Mị một cái. Oanh!

Mộc pháp tắc điên cuồng vận chuyển, thương thế của Ngô Tú Mị lập tức lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục, mà sinh khí tức nhộn nhạo, cỏ cây xung quanh cũng lớn lên, hoa tươi nở rộ.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Hằng đã thu tay về, lúc này mộc pháp tắc của hắn đã lên tới 90 bước, muốn trị liệu một người ngay cả Tinh Thần Cảnh cũng chưa tới thì rất đơn giản.

Hắn nhắm mắt, tư thế giống như đúc lúc trước, dường như chưa làm gì.

Ưm một tiếng, Ngô Tú Mị tỉnh lại, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó bò dậy, không ngừng vuốt dọc người mình, phát hiện không có một vết thương, không khỏi ngạc nhiên vui mừng, nhảy đến bên cạnh Chu Hằng, nói: - Ha ha ha ha, Chu đại gia, ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi! Ngươi quả nhiên thừa nhận!

Chu Hằng không để ý tới.

Ngô Tú Mị hừ một tiếng, lại ngồi xuống bên cạnh Chu Hằng, nâng tay mình lên nhìn, đột nhiên cả kinh kêu lên: - Oa, da của ta sao lại mịn như vậy, thật tinh tế, thật trắng, thật co dãn nha.

Mọi người đều thích cái đẹp, nhất là mỹ nữ như nàng, càng hy vọng mình thập toàn thập mỹ.

Nàng liếc Chu Hằng một cái, xoay người hai tay che ngực mình, gương mặt xinh đẹp vừa vui mừng vừa sợ hãi... Trở nên lớn hơn! Lớn hơn ít nhất 1 vòng! Đây chính là chuyện nàng nằm mộng cũng muốn a!

Nàng cái gì cũng tốt, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon dài, nhất là hai cái chân thon dài, chỉ để cho nam nhân thấy kỳ quái là khuyết điểm duy nhất của nàng chính là bộ ngực bằng phẳng... Khiến cho nàng luôn cảm thấy thiếu tư vị thiếu nữ.

Nhưng bây giờ, bộ ngực nàng trở nên đầy đặn, tròn trĩnh, rất tròn, đĩnh kiều, co dãn mười phần! Ngượng muốn chết!

Ngô Tú Mị cười vui vẻ, nhưng nàng lập tức thẹn thùng.

Không hề nghi ngờ, đây nhất định là Chu Hằng chữa. Nhưng mà chữa bằng cách nào chứ? Trong đầu cô gái nhỏ lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh không nên hiện, như là phương pháp mát xa... Chuyện này nàng nghe sư tỷ muội nói qua, ngực nữ nhân càng mát xa càng lớn, nhưng mà tối nàng đều bỏ thời gian ra mát xa, nhưng lại không có kết quả.

Chẳng lẽ chỉ có nam nhân mát xa mới được?

Ngô Tú Mị tuy rằng rất muốn ngực mình cao vút, nhưng mà tuyệt đối không thừa nhận bộ ngực quý báu của mình bị nam nhân sờ qua.

Đại gia đáng chết này, lão không đứng đắn, lão sắc lang!

Cô gái nhỏ giương nanh múa vuốt ở sau lưng Chu Hằng, cuối cùng lại ngồi xuống tựa lên lưng Chu Hằng mặt cũng nghiêm lại: - Đại gia, ngươi đều đem ta... Như vậy, nhất định phải cưới ta đấy! Nếu không, ta chết cho ngươi xem!

Chu Hằng dở khóc dở cười, hắn không làm cái gì à, chỉ là mấy năm nay hắn luôn thôi diễn tỉ mỉ pháp tắc của Thiên Mệnh Chân Quân thôi, cũng đạt được tiến bộ lớn. Bởi vậy, rõ ràng mộc hệ pháp tắc hắn chỉ đi ra 90 bước, nhưng mà pháp tắc đến gần hoàn mỹ, thậm chí có thể sánh với 200, 300 bước!

Sinh cơ mộc hệ pháp tắc rất mảnh liệt, kết quả chẳng những trị khỏi cho Ngô Tú Mị, thậm chí còn hơi cải tạo thân thể nàng một chút.

Thực ra làn da tinh tế, bóng loáng, thậm chí bộ ngực lớn lên cũng chỉ là chi tiết nhỏ, quan trọng là... , thể chất cô gái nhỏ này cũng được cải thiện, về sau tu luyện sẽ làm ít công to, ít nhất xông lên Thiên Hà Cảnh không có gì khó khăn.

- Hả, đại gia, trên người có mùi thật thơm nha! Cô gái nhỏ lộ ra bộ dáng mê muội.

Sau khi Chu Hằng dung hợp thủy tinh tím cơ thể có một mùi thơm, nữ nhân thực lực cường đại càng là thì càng không thể chống cự lại được, nhưng nữ nhân thực lực thấp thì cảm thấy rất khó ngửi nha. Nhưng mà không chịu nổi Ngô Tú Mị lại cũng nhào tới, vậy dĩ nhiên là ngửi được.

Chu Hằng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vung tay lên một cái, thân thể Ngô Tú Mị đã bay lên núi. - - - - - oOo- - - - -