Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 912: 19 tinh tham gia so tài




Cảnh Tâm Nặc quả thật có ý dùng mỹ nhân kế, dù sao biểu hiện của Chu Hằng ở Đại Nguyên Học Phủ quá mức kinh người, dẫn tới rất nhiều thế lực trong học phủ coi trọng, muốn chiêu mộ tên thiên phú kinh người này về dưới trướng mình.

Chỉ là Chu Hằng thường ngày quá mức ru rú trong nhà, mà các vị Phó viện trưởng đều là người có sỉ diện, như thế nào cũng không thể hạ thấp phẩm giá tự mình đi gặp Chu Hằng, tạo thành một cái vòng lẩn quẩn.

Cảnh Tâm Nặc trước đó đã được trưởng bối nhắc nhở, bảo nàng nếu có cơ hội có thể thử mời chào Chu Hằng. Đương nhiên, sắc đẹp chính là một loại vũ khí, Cảnh gia còn không phải đến mức vì mời chào một ngoại nhân mà gả đi một tộc nhân ưu tú nhất!

Trừ phi Chu Hằng đáp ứng ở rể, như vậy Cảnh gia còn sẽ cân nhắc một chút về khả năng này.

Chỉ có điều là bản thân Cảnh Tâm Nặc chính là một người trẻ tuổi, hơn nữa có danh xưng cường giả đệ nhất của Tinh Hoàng Viện, sao có thể chịu phục Chu Hằng chứ? Ở trong mắt nàng, chỉ cần triển lộ một chút thực lực của Cảnh gia cùng với thiên phú bản thân, cộng thêm vẻ đẹp của nàng... thì hoàn toàn có thể thu phục Chu Hằng quỳ dưới gấu quần của nàng.

Nhưng hai người lần đầu tiên chính diện giao phong liền coi như hoàn toàn tan tác xong việc, không ngờ ở dưới khí thế áp bức của Chu Hằng, nàng không còn mảy may sức đánh trả!

Thẳng đến lúc này, nàng mới chính thức coi trọng Chu Hằng. Mà khi Dương Ngọc Hoa xuất hiện, nhìn thấy Chu Hằng có vẻ thân mật phi thường với Khương Tử Sương, trong lòng nàng liền xao động cảnh báo!

Thì ra, Dương gia đã sớm hành động, phái ra tiểu quả phụ để câu dẫn Chu Hằng!

Nhưng nàng sao có thể cam tâm nhận thua?

Dương Ngọc Hoa quả thật rất đẹp, có thể đặt song song với ba đại mỹ nữ của Đại Nguyên Học Phủ nàng, nhưng dù sao Dương Ngọc Hoa cũng là một quả phụ, mà còn sinh ra một đứa con gái, như vậy làm sao có thể so sánh với nàng là một khuê nữ hoa cúc vàng này chứ?

Có nam nhân nào không hy vọng nữ nhân của mình là do chính mình tự "khai phá", từ ngây ngô đến thành thục? Ưu thế của nàng tuyệt đối lớn hơn Dương Ngọc Hoa!

Nếu Dương Ngọc Hoa có thể hạ thấp tư thái, thì tại sao nàng không hạ xuống được? Chu Hằng yêu nghiệt khẳng định không dừng lại ở mệnh lệnh của các trưởng bối, tên này tuyệt đối có giá trị đến mức gia tộc không tiếc bất cứ giá nào để mời chào!

Nếu không... thà rằng phá huỷ đi!

Nàng cũng không phải là một tiểu thư yếu đuối, mà là một người trẻ tuổi kiệt xuất nhất thế hệ này của Cảnh gia, từ nhỏ nàng đã được giáo dục hà khắc, hết thảy suy nghĩ đều là vì lợi ích của gia tộc.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, nhìn như một đôi "tình nhân" nhỏ vừa mới rơi vào bể tình, khiến người bên ngoài ao ước.

Trở lại chỗ ở của mình. Chu Hằng nghiễm nhiên trở thành công địch của tất cả nam nhân, chỉ cần gặp hắn đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn hắn. Buổi tối thời điểm Dương Ngọc Hoa bọn họ tổ chức tiệc tối đón gió, thì còn hơn thế, khiến bầu không khí có vẻ cực kỳ căng thẳng.

Chu Hằng nhưng thật ra không sao cả, bất kể Đại Nguyên Học Phủ hay là Độ Dương Tinh, cũng chỉ là một trạm cập bến ngắn ngủi trong đời hắn, không tới mấy năm hắn sẽ rời nơi này, chân chính đặt chân trong thế giới rộng lớn bao la của Minh giới.

Những người này thích hắn cũng tốt, chán ghét hắn cũng thế, đâu có quan hệ gì với hắn? Hắn chỉ là một khách qua đường vội vàng đi qua, xem không vừa mắt cứ đánh lật nhào là được!

Tỷ như... Tây Môn Sơn! Tên thanh niên này vừa mới trải qua nỗi đau mất đệ, thường thường quét ánh mắt về phía Chu Hằng đầy sát khí, sau đó dành thời gian nói chuyện với Dương Ngọc Hoa, thỉnh thoảng cười ha hả... Chỉ là Dương Ngọc Hoa hiển nhiên rất không cấp mặt mũi cho hắn, cũng không có cười theo hắn.

Khương Tử Sương cũng rất biết quấy rối, làm cho Dương Ngọc Hoa luôn luôn thay nàng gắp thức ăn, ít có thời gian ứng phó với Tây Môn Sơn.

Đêm đó sau khi cơm nước xong, tiểu nha đầu cũng ăn đến bụng tròn quay, rồi bị Dương Ngọc Hoa bế trở về khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, làm Chu Hằng nhìn thấy phải cười thầm.

Đệ tử của Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện cũng không phải là đến để làm cảnh, từ ngày hôm sau phải đi tham dự học tập ở Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện của Đại Hà Học Phủ.

Sớm đi tối về, ba ngày sau, con lừa đen và Tiểu Hỏa lần lượt xuất quan, chúng nó đều đột phá Tinh Thần Hoàng!

Điều này đối với Chu Hằng là một tin tức tốt, bọn hắn bây giờ cả ba cùng liên thủ, phỏng chừng Tinh Thần Đế bình thường đều có thể chém chết!

Thời gian trôi qua rất nhanh, Cuộc so tài học phủ đã đi vào giai đoạn rút thăm đối chiến vòng thứ nhất.

Cuộc so tài học phủ này là do Đại Hà Học Phủ tổ chức, cũng từ Đại Hà Học Phủ cung cấp phần thưởng tranh tài, nhưng thực đáng tiếc chỉ có quán quân mới có thể lấy được.

Phần thưởng là 3 chiếc Vân La Chu.

Vân La Chu là một loại pháp khí phi hành, bản thân nó có được tốc độ cực cao. Nếu còn thêm linh lực thúc giục vận hành, có thể bộc phát ra tốc độ cao hơn. Đây là kiệt tác của Thiên Trận Viện ở Đại Hà Học Phủ! Tuy rằng các học phủ khác cũng có thể chế tạo ra pháp khí phi hành tương tự, nhưng bất luận là tốc độ hay là phòng ngự đều kém một mảng lớn so với Vân La Chu!

Võ giả không tránh khỏi phải đi vào những địa phương nguy hiểm để thám hiểm, Vân La Chu này chính là công cụ thay đi bộ cực tốt. Hơn nữa ở thời điểm nguy hiểm cũng có thể dùng để thoát hiểm, quả thực vô cùng quý giá.

Bởi vì Trận Văn sư rất thưa thớt, cộng thêm tài liệu có hạn, sản lượng Vân La Chu thật là ít ỏi, tuy rằng đã bị đẩy giá lên cao đến hai ức Đại Hà tệ một chiếc, tuy nhiên có thể nói là vô giá!

Lần này Đại Hà Học Phủ xuất ra ba chiếc Vân La Chu để làm phần thưởng, quả đúng là xuất ra một khoản lớn!

Chu Hằng lập tức nổi lên hứng thú, tuy nhiên hắn chỉ có thể bảo đảm mình thắng dễ dàng trong đối chiến với Tinh Thần Vương; còn Tinh Thần Hoàng và Tinh Thần Đế thì không phải là hắn có thể dễ dàng thắng được. Nên muốn một đường hát vang tiến mạnh, nhất định phải thu được thắng lợi hai trận chiến đấu, chỉ dựa vào một người là không được rồi!

Đừng nói hắn chỉ là Tinh Thần Vương, dù là Tinh Thần Đế thì như thế nào, vẫn chỉ có thể lấy được một phần!

Có nên hay không tạm thời cho Cảnh Tâm Nặc mượn dùng Tiểu Hỏa, trợ giúp nàng bách chiến bách thắng?

Chu Hằng vội vàng nhìn xuống chương trình tranh tài, đáng tiếc là thú cưng không được phép xuất chiến.

Chẳng lẽ, cứ như vậy bỏ lỡ mất cơ hội lấy Vân La Chu?

Chu Hằng suy nghĩ hồi lâu sau, liền hỏi Hỏa Thần Lô: - Bếp lò! Có đan dược gì đặc thù, có thể giúp cho người ta đột nhiên bộc phát ra chiến lực gấp mười, gấp trăm lần hay không?

- Có thì có, nhưng chờ sau khi dược hiệu biến mất, không chết cũng tàn tật, hơn nữa tài liệu còn quý báu hơn xa so với Phi Tinh Đan... ở Độ Dương Tinh này vốn không tìm ra được! Hỏa Thần Lô cho Chu Hằng biết một tin tức xấu.

Nếu như không chết cũng tàn tật, ngược lại cấp cho Tây Môn Sơn dùng là rất thích hợp, dù sao hắn hoàn toàn không có chút cảm tình với tên này, quản chi tới hắn tàn phế hay là chết, có thể làm ra cống hiến là tốt rồi! Đáng tiếc là, đan dược này cũng không chế tạo ra được!

Cũng đúng! Đan dược có thể giúp cho một người bỗng nhiên bộc phát ra chiến lực gấp mười, gấp trăm lần, nếu loại đan dược này có thể sản xuất nhiều, vậy thì trên đời này không phải là loạn thành một đống rồi sao?

Chu Hằng vắt hết óc, nhưng dường như đi vào ngõ cụt, chỉ có thể trông cậy vào Cảnh Tâm Nặc và Tây Môn Sơn phát huy.

Rút thăm vòng thứ nhất rất nhanh chấm dứt, Đại Nguyên Học Phủ có chết người hay không, không ngờ rút thăm trúng Thanh Dương Học Phủ vốn là đối thủ một mất một còn.

Khu vực giáp giới giữa hai học phủ rất hỗn loạn, thường thường có phát sinh xung đột, mặc dù có Đại Hà Học Phủ cường lực trấn áp không có khả năng bạo phát chiến tranh đại quy mô, nhưng giữa nhau tuyệt đối không thể nói là có thiện ý.

Lần này đúng là kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt. Sau khi biết kết quả rút thăm, hai Thiên Hà Vương Vu Tư Trần, Mao Tử Tinh đều hiếm thấy bảo ba người Chu Hằng cứ việc ra tay ngoan độc, đánh chết hay đánh cho tàn phế đều có bọn họ bao sau.

Chu Hằng thầm lắc đầu trong lòng, phương diện học phủ tranh quyền đoạt lợi, thực ra có quan hệ gì với học sinh bình thường chứ?

Đại Nguyên Học Phủ phân phó cho học sinh như vậy, tin chắc Thanh Dương Học Phủ cũng làm như thế. Mặt khác, nếu Chu Hằng hắn không đủ thực lực, bị người đánh cho tàn phế thậm chí đánh chết, như vậy thì oan uổng biết bao!?!

Tranh giành ích lợi giữa các học phủ trong đó, tại sao lại muốn dùng máu tươi thậm chí là tính mạng của học sinh làm cái giá phải trả?

Hắn đã thầm quyết định, thắng là nhất định phải thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không ra nặng tay... Trừ phi đối phương miệng lưỡi đặc biệt đê tiện! Nhưng với thực lực của hắn, lên đài tiện tay một quyền có thể đánh bại đối thủ, cũng không có cấp cơ hội cho đối phương nhiều miệng lưỡi đê tiện.

Đợi sau khi rút thăm hoàn thành, không biết là Cuộc so tài học phủ lần thứ mấy này cũng chính thức kéo màn khai mạc.

Đại Nguyên Học Phủ đối chiến với Thanh Dương Học Phủ được sắp xếp ở trận thứ 11. Các trận so đấu được tổ chứa ở Sa Nộ Trường của Đại Hà Học Phủ... Thực ra tất cả học phủ đều thiết trí rập khuôn theo Đại Hà Học Phủ: phân chia như Tinh Vương Viện, Thiên Trận Viện, Sa Nộ Trường, mệnh danh thực ra đều y chang như Đại Hà Học Phủ.

Trên khán đài cũng không nhiều người xem lắm. Trừ một ít nhân viên theo các học phủ đến đây theo dõi cuộc chiến, còn học sinh của Đại Hà Học Phủ thật ít ỏi, dường như vốn không thèm xem loại tầng thứ này so đấu.

Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng bọn họ nhưng thật ra đã tới trường đấu rất sớm, tiểu nha đầu lại cố ý làm một lá cờ lớn, trên đó viết bốn chữ "Đại Thúc Tất Thắng", không ngừng giơ lên phất qua phất lại, dẫn tới rất nhiều ánh mắt khác thường, khiến mọi người của Đại Nguyên Học Phủ đều cảm thấy rất xấu hổ.

Chu Hằng lại không thèm để ý tới chút nào, còn cười ha hả giúp tiểu nha đầu cùng nhau phất cờ.

Trận đấu tiến hành thật sự rất mau, có một số học phủ đúng là bồi dưỡng được không ít cường giả trẻ tuổi, chỉ giơ tay nhấc chân một cái là đánh bại đối thủ của mình, có vẻ như không đánh mà thắng. Có một số học phủ so ra cũng đáng tiếc, rõ ràng có một kỳ tài ngất trời, lại chỉ đạt được một điểm, vô cùng tiếc nuối chỉ có thể đặt chân được vào vòng một là bị loại.

Nhưng nếu vào lúc này biểu hiện nổi trội xuất sắc, cũng sẽ nhận được vài phần coi trọng của Đại Hà Học Phủ, vươn cành ô- liu mời chào.

Thời điểm đánh tới trận thứ bảy, lại liên tục xuất hiện mấy đôi đối thủ lực lượng ngang nhau, chiến đấu lâu thật lâu mới rốt cục phân ra thắng bại. Đến khi trận đấu giữa Đại Nguyên Học Phủ và Thanh Dương Học Phủ bắt đầu, đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Cũng may võ giả Tinh Thần Cảnh căn bản không cần lo lắng chuyện ăn cơm ngủ nghỉ, chỉ cần linh lực không tiêu hao số lượng lớn thì hoàn toàn có thể một lần tĩnh tọa chính là mấy trăm mấy ngàn năm.

Trận đầu tự nhiên là trận chiến đấu giữa Tinh Thần Vương.

- Thanh Dương Học Phủ, Tinh Thần Vương Tôn Thánh Ngữ, 99 viên tinh tú! Trước khi ra sân đấu, người tham chiến đều được kiểm tra đo lường thực lực, miễn cho xuất hiện tình huống Tinh Thần Hoàng giả mạo Tinh Thần Vương, Tinh Thần Đế giả mạo Tinh Thần Hoàng.

Một Tinh Thần Đế do Đại Hà Học Phủ phái ra làm nhiệm vụ trọng tài, hắn dùng một kiện pháp khí kỳ quái để trắc nghiệm, chỉ cần người được trắc nghiệm buông lỏng không gian đan điền, như vậy có bao nhiêu viên tinh tú đều hoàn toàn không có cách nào che giấu.

- Đại Nguyên Học Phủ, Tinh Thần Vương Chu Hằng, 10... 19 viên tinh tú! Khi người trọng tài này báo ra "cảnh giới" của Chu Hằng, lập tức toàn trường đều ồ lên.

19 viên tinh tú?

Đây là tiết tấu Đại Nguyên Học Phủ muốn tự động buông bỏ sao?

Tinh Thần Vương chính là khác với Minh Tiên a, Minh Tiên hình thành 19 thần tướng là có được tư cách đột phá Tinh Thần Vương, nhưng Tinh Thần Vương đến Tinh Thần Hoàng, 99 viên tinh tú chính là con đường nhất định phải trải qua, hơn nữa cũng là một cửa ải khó vượt qua!

Có thể nói, trong mỗi học phủ Tinh Thần Vương 99 tinh đều là chụp một cái một bó to, thậm chí tỉ lệ đủ để chiếm một phần năm Tinh Vương Viện! Không có biện pháp, đột phá lên quá khó khăn!

Nếu đã có nhiều Tinh Thần Vương 99 tinh có thể xuất chiến như vậy, vì sao cố tình lại đưa ra Tinh Thần Vương 19 tinh?

Đây không phải là tự bộc bạch mình không có chí tiến thủ sao?

Lập tức, bốn phía khán đài đều nhao nhao vang lên tiếng cười nhạo...