Kiếm Hiệp Tình

Chương 157: Hy vọng không phải




Không khí mát dịu, tiếng nước chảy rì rào, thỉnh thoảng lại có tiếng chim rừng hót líu lo.

Tất cả những điều này như ùa đến cùng một lúc, khiến Đặng Tiểu Hồng một khi chưa tỉnh lại thì thôi, chứ đã tỉnh lại là tỉnh hoàn toàn, tỉnh như sáo và còn tỉnh một cách sảng khoái nữa.

Nàng cựa mình vươn vai, chợt chạm vào một cơ thể thật nồng ấm đang nằm ngay bên nàng.

Bản tính nữ nhi làm cho nàng giật mình rụt tay về. Và chỉ suýt nữa nàng kêu toáng lên nếu đúng lúc đó cơ thể nồng ấm kia không thì thào vào tai nàng: “Muội đây. Tỷ đừng gây kinh động, hãy nằm yên và nhìn chếch về bên phải như muội cũng đang nhìn.”

Đó là tiếng của Đặng Bạch Cúc.

Đặng Tiểu Hồng hiểu là Đặng Bạch Cúc tỉnh lại trước nàng không bao lâu. Vì nếu tỉnh lại đủ lâu, đủ để Đặng Bạch Cúc tự biết là đang nhìn gì, thì lẽ thường, Đặng Bạch Cúc chỉ cần nói ngay là Đặng Tiểu Hồng cũng hiểu. Đâu cần bảo Đặng Tiểu Hồng nhìn, như thể muốn chờ nghe Đặng Tiểu Hồng sẽ nói gì sau khi đã nhìn theo chỉ dẫn của Đặng Bạch Cúc.

Đặng Tiểu Hồng nhìn và nàng thấy.

Do vậy nên Đặng Tiểu Hồng thất kinh, nàng sửa lại vị trí nằm để được nhìn rõ hơn.

Và khi nhìn đã rõ, nàng lấy tay chạm khẽ vào Đặng Bạch Cúc và lào thào: “Liệu có đúng là y?”

Đặng Bạch Cúc cũng thậm thì thậm thụt: “Muội cũng muốn hỏi tỷ câu đó.”

Đặng Tiểu Hồng nhắm mắt lại: “Toàn thân thì lơ lửng chìm dưới nước, chỉ có gương mặt là nhô lên, lại còn ngước nhìn ngược lên trời. Tỷ đang cố thử mường tượng, xem nếu đúng là y thì lúc y sảng khoái mơ mộng, liệu gương mặt của y có giống gương mặt đang được tỷ muội ta lén ngắm nhìn hay không?”

“Muội đã thử mường tượng rồi. Thật đáng tiếc vì dường như muội chưa một lần nhìn thấy gương mặt y lúc sảng khoái. Có chăng chỉ là gương mặt lạnh tanh, không biểu cảm và tàn nhẫn.”

“Đâu chỉ có bao nhiêu đó? Tỷ thường thấy nhất là gương mặt lúc nào cũng giễu cợt của y. Nếu không giễu cợt đối phương thì là y tự chế giễu y.”

“Vậy tỷ cho rằng gương mặt nọ không thể là y?”

“Cũng khó nói lắm. Vì nếu không phải y thì ai đưa tỷ muội ta đến tận chỗ xa lạ này, với toàn thân huyệt đạo không hề bị khống chế?”

“Muội cũng đã có những suy nghĩ như tỷ. Và muội hiện đang trong tâm trạng mâu thuẫn đây.”

“Tỷ hiểu. Là muội mong kẻ đó là y, nhưng lại ước ao đừng gặp lại y thì hơn.”

“Tỷ cũng có cảm nhận như muội ư? Không sai, muội gặp lại làm gì kẻ đã nhẫn tâm bảo là thân ai nấy lo? Bằng hữu gì hạng người có miệng lưỡi cay độc đó?”

“Tỷ cũng rất giận y. Mà cũng lạ, dù biết y là loại bán nam bán nữ, nhưng không hiểu sao tỷ cứ luôn xao xuyến mỗi khi bị ánh mắt giễu cợt của y chạm vào?”

“Muội thì cứ rùng mình khi bị ánh mắt lạnh lùng của y chạm phải. Là trời già trêu ngươi chăng? Khi mà cứ làm tỷ muội ta xao động chỉ vì một gã bán nam bán nữ?”

“Là ông trời đố kỵ bậc kỳ tài thì đúng hơn. Nhưng phải chi y có thân thủ thượng thừa thì mới hợp lý. Không những y không là Vạn Diện tiên sinh như nhiều người ngộ nhận, mà lại còn có thân thủ chỉ tàm tạm gọi là. Để mỗi lần gặp đối thủ kém thế thì y ngông cuồng cao ngạo, ngược lại lúc gặp điều nguy cơ thì chỉ biết co chân chạy, chạy đến quên cả bằng hữu, quên những ai cũng đang gặp nguy như y. Bảo y là kỳ tài thì chỉ vì ngộ tính và tư chất thông tuệ của y. Hạng như vậy mà không gặp minh sư truyền thụ tuyệt học thì đúng là thiên đố kỳ tài.”

“Hà... nhưng tổng hợp lại, tỷ bảo gương mặt đó là y hay là kẻ xa lạ nào khác?”

“Có thể là y, tỷ không biết nữa. Vì dễ gì y có gương mặt bình tĩnh, sảng khoái và dễ mến như lúc này?”

“Muội thử kêu y nha?”

“Không được. Y đang nằm dưới lòng nước, có thể y không mặc y phục. Muội muốn y cười vào mặt mũi tỷ muội ta ư?”

“Hay là chúng ta cứ giả vờ vừa tỉnh lại. Y nghe động, thể nào cũng tự ý lánh mặt. Tỷ thấy được không?”

“Ừ thì làm.”

Và hai nàng vờ vươn vai cựa mình.

Đúng như hai nàng dự đoán, người chỉ có mỗi cái đầu đang nhô lên khỏi mặt nước liền quay qua nhìn về phía hai nàng. Có khác chăng là người đó còn kêu vang: “Hai vị tỉnh lại rồi ư? Có muốn tắm không? Ở đây vừa an toàn vừa yên tĩnh, vừa có nước mát mẻ trong lành, hai vị cũng nên tắm gội cho sạch sẽ. Thế nào?”

Hai nàng nhìn nhau và cùng thầm kêu giống như nhau: “Là y, Trương Anh Hào?”

Nhưng vì sợ Trương Anh Hào nghi ngờ và có thể y đoán ra những gì hai nàng đã lén bình phẩm về y, nên Đặng Tiểu Hồng khoát tay: “Không cần đâu. Bọn muội chỉ muốn biết đây là nơi nào? Và tại sao cả ba chúng ta cùng đến được nơi đây? Phải chăng là do huynh sau khi đã bỏ đi, thì đột ngột rủ lòng từ bi, nên quay lại, và đưa bọn muội đến đây?”

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai nàng, Trương Anh Hào chợt bật người đứng lên, cho thấy nước ở đó chỉ cao đến nửa người. Ngay thời điểm này, phần thân trên của Trương Anh Hào đã lồ lộ trước mặt hai nàng.

Hai nàng suýt kêu hoảng vì thẹn. Nhưng khi nhìn lại, hai nàng thở phào nhẹ nhõm, bởi Trương Anh Hào đã để nguyên quần áo, và cứ thế đã trầm mình dưới nước.

Trương Anh Hào tiến dần lên: “Thật thất lễ, có lẽ ao nước đã bị tại hạ làm bẩn, khiến hai vị có muốn tắm cũng không thể. Để tại hạ thay ao nước khác cho hai vị.”

Dứt lời, Trương Anh Hào khom người, căng vai, nhấc từng tảng đá nằm sắp lớp dưới chân ném qua một bên.

Có ao nước là do Trương Anh Hào đã dùng nhiều tảng đá xếp thành lớp và chặn lại.

Nay được khai thông, toàn bộ nước trong đó liền tuôn chảy.

Lúc nước đã chảy hết, Trương Anh Hào lại dùng đá xếp thành hàng, chặn nước khác đang tí tách chảy từ một lạch nước ngầm gần đó.

Thực hiện đến đây, Trương Anh Hào xoa tay và đi tiếp đến chỗ hai nàng: “Hai vị không phải chờ lâu đâu, khoảng hai tiếng là nhiều. Khi đó chắc hẳn nước sẽ ngập tràn như cũ, đủ cho hai vị tha hồ vùng vẫy thỏa thuê.”

Quần áo ướt dính bết vào da thịt của Trương Anh Hào, làm lộ rõ từng khối thịt săn chắc của một tấm thân cường tráng. Hai người Đặng Tiểu Hồng dù không muốn nhìn vẫn cứ phải nhìn. Để khi nhận ra nhìn như thế này là quá lộ liễu, chính Đặng Bạch Cúc là người đầu tiên quay mặt đi: “Anh Hào huynh bảo bọn muội tắm như thế nào được. Bọn muội là nữ nhi, có muốn tắm cũng cần phải kín đáo. Không lẽ Anh Hào huynh không hiểu được cả điều nhỏ nhặt đó?”

Trương Anh Hào bật cười: “Tại hạ không còn là nam nhân, hai vị quên rồi sao? Nhưng hai vị lo ngại như vậy là đúng. Nữ nhi có kín đáo mới là nữ nhi. Vậy tại hạ xin tạm lánh mặt, cũng là tìm chút ít hương rừng dã vị cho hai vị dùng. Hẳn hai vị đói lắm rồi? Khoảng vài tiếng nữa tại hạ sẽ quay lại. Tạm biệt.”

Và cứ thế Trương Anh Hào bỏ đi, khiến hai người Đặng Tiểu Hồng vừa ngơ ngác nhìn theo vừa ái ngại cho những lời Trương Anh Hào vừa nói.



Thời gian vài tiếng không phải là nhiều. Nhưng lúc Đặng Tiểu Hồng cùng Bạch Cúc rốt cuộc cũng tắm xong, hai nàng nhận ra với ít thời gian còn lại, khi chỉ dành cho việc chờ Trương Anh Hào quay về, cả hai bỗng cảm thấy khoảng thời gian này dài đằng đẳng.

Họ thừa hiểu nguyên nhân vì sao khiến họ nôn nao. Họ biết rằng họ chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Trương Anh Hào, kẻ có tính khí lạnh nhạt và tàn nhẫn, kể cả đối với bản thân cũng tàn nhẫn.

Vì hiểu và vì có cùng tâm trạng nên Đặng Bạch Cúc chép miệng than: “Tại sao y tự độc ác với chính bản thân? Tự cung để chuyển từ nam nhân sang kẻ bán nam bán nữ, tỷ nói đi, là điều gì ép buộc khiến y phải có chọn lựa này, có quyết định vạn lần khó khăn này?”

Đặng Tiểu Hồng thở dài: “Y bảo y có ẩn tình. Nếu nguyên nhân khiến y không thể không đi đến quyết định cực kỳ tàn khốc đó là liên quan đến ẩn tình kia, tỷ chỉ dám tự đoán hẳn là y rất cần có võ công cực cao. Và cần để làm gì nếu không là báo thù rửa hận? Từ đó mà suy y là người tận tình tận nghĩa.”

Đặng Bạch Cúc chợt quay qua trách thân tỷ: “Phải chi trước kia tỷ đừng ngẫu nhiên trao cho y quyển Thiên Cang Bí Lục, trong đó có thứ công phu thập phần cổ quái đó, thì y đâu đến nỗi luyện theo để ra thân thể như bây giờ?”

Đặng Tiểu Hồng gượng cười và chợt ra quyết định: “Số trời đã định tỷ muội ta vì tình cờ nên cùng lâm nguy, cùng được một người cứu, cùng có chung số phận cứ luôn bị ràng buộc với người ấy. Vì thế, tỷ có ý này muốn muội chấp thuận. Là nếu tỷ muội ta không thể cùng người ấy trở thành vợ chồng, thì hãy xem như là anh em ruột thịt. Anh Hào huynh muốn báo thù, tỷ muội ta không thể không giúp Anh Hào huynh. Giúp bằng cách nào? Nếu không phải là giao đôi nội đan nọ cho huynh ấy? Muội nghĩ sao?”

Đặng Bạch Cúc chầm chậm gật đầu: “Thì cứ đưa cho y. Hành động này cũng là phần nào chuộc lại lỗi lầm đã khiến y mang vào tội bất hiếu, là không thể sinh con nối dõi tông đường. Muội tán thành quyết định của tỷ.”

Thở ra nhẹ nhõm, Đặng Tiểu Hồng cùng Đặng Bạch Cúc đứng lên: “Đi, chúng ta mau đi tìm Anh Hào huynh. Càng giao nội đan sớm cho huynh ấy, tỷ càng thêm yên tâm.”

Họ vừa đi vừa réo gọi ầm ĩ, nhưng thật lạ vẫn không có tiếng Trương Anh Hào đáp lời.

Lúc họ cảm thấy lo thì cũng là lúc họ tình cờ phát hiện một dấu vết khả nghi.

Đặng Tiểu Hồng dừng lại: “Đó là vết máu vẫn còn mới. Hy vọng không phải máu của Anh Hào huynh, mà chỉ là máu của dã thú do Anh Hào huynh săn được.”