Kiếm Lai

Chương 256: Là cảnh êm đềm chốn nhân gian




Hai ngày gần đây luyện quyền, ông lão chân trần ra tay càng nặng. Mặc dù không bảo Trần Bình An làm những hành động tàn nhẫn như lột da rút gân, nhưng lại dùng “Thần Nhân Lôi Cổ Thức” từng quyền đánh vào thân thể hoặc thần hồn của hắn, tầng tầng chồng chất, khiến hắn đau đớn muốn chết.

Bên ngoài lầu trúc, cô bé váy hồng lơ đãng cắn hạt dưa, cắn rách cả da miệng cũng không nhận ra.

Thằng bé áo xanh thì ngồi bất động bên vách đá tu hành, vẻ mặt vẫn luôn nghiêm túc. Hắn muốn dựa vào thân thể mạnh mẽ bẩm sinh, liều mạng tiêu hóa viên đá mật rắn thượng đẳng trong bụng, còn muốn ngưng tụ thần ý, cố gắng không bị động tĩnh khiếp người trong lầu trúc quấy nhiễu. Ngay cả chính con rắn nước Ngự Giang này cũng không biết, đây thực ra là một cơ duyên lớn tu luyện cả tâm tư và sức lực, vừa dưỡng khí vừa luyện khí, khí tức trong cơ thể như nước lũ xung kích cột chống trong sông, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Thỉnh thoảng cô bé váy hồng đứng ngồi không yên, lại đưa tay vuốt nhẹ lầu trúc. Văn tự được nho s.inh Lý Hi Thánh viết lên khi trước, mặc dù không hiện lên vách tường lầu trúc, nhưng cô đã ghi nhớ toàn bộ trong lòng. Mỗi khi không chịu nổi tiếng kêu gào hoặc đụng tường của lão gia nhà mình trên lầu, cô sẽ ép mình mặc niệm thơ từ văn chương trên tường. Đây cũng là tu hành.

Còn về đá mật rắn dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt, là bảo bối mà tất cả loài thuộc giao long trên đời mơ ước. Nhưng cũng phải tuân thủ một quy củ ẩn là “một mười trăm ngàn vạn”.

Ngụy Bách đã từng tiết lộ thiên cơ, giải thích cho hai đứa trẻ nguyên nhân trong đó. Viên đá mật rắn thượng đẳng đầu tiên giúp đột phá cảnh giới, hậu duệ giao long cần khoảng một năm là có thể tiêu hóa được. Cô bé váy hồng thể chất không mạnh, hao phí thời gian hơi dài, có thể cần mười ba mười bốn tháng, ngược lại thằng bé áo xanh chỉ cần hơn nửa năm. Nhưng viên thứ hai sẽ không nhẹ nhàng như vậy, cần mười năm khổ công để tiêu hóa. Viên thứ ba thì cần trăm năm, viên thứ tư là ngàn năm dài đằng đẵng, viên thứ năm lại cần đến vạn năm.

Thực ra viên đá mật rắn thượng đẳng thứ năm cũng không có nhiều ý nghĩa, còn không tính là thêu hoa trên gấm, nhiều nhất là một món đồ cất giữ quý hiếm trong kho tàng gia sản mà thôi. Cho nên lúc trước thằng bé áo xanh cầm ba viên đá mật rắn thượng hạng, lại quay sang thèm thuồng đá mật rắn bình thường. Tuy chúng không thể đảm bảo đột phá cảnh giới, nhưng có thể tích góp tu vi nhiều năm, không ngừng cũng cố cảnh giới trước mắt, chẳng phải rất tốt sao?

Khi đó hắn một lòng một dạ suy nghĩ, đại gia ta nằm yên hưởng phúc, mỗi ngày phơi nắng, nhìn gió tuyết trăng hoa cũng có thể gia tăng cảnh giới, thoải mái biết bao. Cho đến khi Trần Bình An luyện quyền ở lầu trúc, thằng bé áo xanh mới thay đổi suy nghĩ, vùi đầu khổ tu. Bởi vì hắn không muốn gặp ai cũng bị một quyền đánh chết, càng không muốn bị lão gia quê mùa Trần Bình An vượt mặt, vậy thì rất xấu hổ. Trời lớn đất lớn, anh hùng hào kiệt chúng ta xông pha giang hồ, mặt mũi là lớn nhất.

Trong lầu trúc, ông lão chân trần khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống thiếu niên cuộn tròn dưới đất, đau đến mức bắp thịt cả người đều phát ra âm thanh như đậu nổ. Trước đó ông ta đã dùng hai mươi tám quyền “Thần Nhân Lôi Cổ Thức” đánh vào hai mươi tám kinh huyệt của Trần Bình An, khiến hắn biến thành tình trạng thê lương thoi thóp một hơi này.

Ông lão cười nhạt nói:

- Mới hai mươi tám quyền mà thôi, đã giống như người chết rồi, thật là khó coi. Không chịu nổi ba mươi quyền, cảnh giới thứ ba này không tính là mạnh nhất thiên hạ.

Trần Bình An cả người đầy mùi máu không còn sức cãi lại. Hắn dựa vào phương pháp hô hấp do lão Dương truyền thụ, cùng với chân khí như rồng lửa trong cơ thể tự mình tìm được, cộng thêm phương pháp vận khí Thập Bát Đình được A Lương gọi là “vô số kiếm tiên đúc kết ra”, ba thứ cộng lại mới miễn cưỡng nghiến răng chịu được hai mươi tám quyền của ông lão.

Ông lão đá một cái vào sau lưng Trần Bình An, khiến cả người hắn đụng vào tường, rơi mạnh xuống đất. Khí hải vất vả lắm mới ổn định được một chút lại nổi lên sóng to gió lớn, khiến Trần Bình An nằm dưới đất giống như mắc chứng động kinh.

Ông lão cười lớn nói:

- Một võ phu thuần túy muốn đứng sừng sững trên đỉnh núi, dựa vào cái gì? Chính là dựa vào sức lực, khiến những luyện khí sĩ có thể tùy ý mượn dùng linh khí trời đất bị tiêu hao đến chết. Nếu chịu một chút đau khổ đã mất đi khả năng xuất quyền, còn muốn co đầu rụt cổ chữa thương lấy hơi, người xuất quyền sẽ cho ngươi cơ hội này sao? Vì thế sức lực mà Trần Bình An ngươi tích góp được còn kém xa chưa đủ.

Một chút đau khổ... Trần Bình An máu me đầy mặt không nói được câu phản bác nào.

Ông lão mặc dù miệng lưỡi độc ác, chế giễu cay nghiệt, nhưng nếu là đại tông sư võ đạo đã từng chiến đấu sinh tử với lão, hoặc là thần tiên trên núi trọng thương mất mạng dưới tay lão, nhất định sẽ cảm thấy rất khó tưởng tượng. Bởi vì ngoại trừ quyền pháp phi thường, ông ta còn nổi tiếng là mắt cao hơn đầu.

Lúc đỉnh cao, ông ta dùng thân phận võ phu cảnh giới thứ mười duy nhất của Đông Bảo Bình Châu, chỉ dựa vào thân thể và hai nắm tay tung hoành cả ba châu. Trước khi xuất quyền ông ta không báo họ tên, sau khi xuất quyền cũng không báo thân phận, đến vội càng đi cũng vội vàng, đánh xong một trận liền rời đi. Nếu không cẩn thận đánh chết ai, đám bè đảng phe cánh có gan thì cứ tìm ông ta báo thù. Mặc ngươi mười người trăm người vây đánh, mặc ngươi pháp bảo ào ạt mưu kế dùng hết, ông ta chỉ dựa vào hai nắm tay nghênh đón.

Khi ấy ba châu chỉ biết vị thần tiên vô danh tính tình quái gở này rất ít khi tôn trọng bại tướng dưới tay, cho dù là một đối thủ ngang sức ngang tài thì ông ta cũng không để ý, càng chưa từng có ý định thu đồ đệ.

Lầu trúc ở núi Lạc Phách này có huyền cơ lớn, lúc đầu mỗi ngày ông lão có thể tỉnh táo một canh giờ, nhưng hôm nay theo từng bước trở lại đỉnh cao, phân nửa thời gian có thể giữ nguyên đầu óc tỉnh táo. Năm xưa bởi vì chuyện của cháu trai, ông ta đã bị đám bợ đỡ trong gia tộc làm thương tâm. Hôm nay đến núi Lạc Phách, mỗi ngày ở trong lầu trúc, thỉnh thoảng đứng ở tầng hai nhìn về sông núi phía xa, ông ta bắt đầu cảm thấy thích nơi thanh tịnh này, không chỉ vì lầu trúc là đất lành của mình.

Ông lão tiếp tục rống giận:

- Trần Bình An, nằm là thế nào! Không đứng nổi thì cũng phải bò dậy! Lão phu đời này đi xa, đã từng xuất quyền đả thương và g.iết chết vô số người, ngươi có biết người duy nhất mà ta kính trọng là ai không? Đó là một võ phu cảnh giới thứ tám, hôm nay ta cũng đã quên tên rồi. Lúc người này sắp chết, bị lão phu dùng một chân giẫm lên mặt, vẫn cố gắng giơ nắm tay đánh ra một quyền cuối cùng trong đời. Cho dù một quyền đó đã yếu đến mức không bằng cả trẻ con phụ nữ, nhưng nó lại khiến cho tất cả võ nhân cảnh giới thứ mười trên đời, thậm chí là võ thần cảnh giới thứ mười một trong truyền thuyết cũng phải tôn trọng bội phục. Một quyền đó mới là thần ý chân chính của võ phu chúng ta. Trần Bình An, tới đây! Chút đau đớn này có nhằm nhò gì, nếu ngươi là đàn ông thì hãy đứng lên chịu một quyền nữa...

Ông lão đang mắng chửi, đột nhiên lại ngừng nói. Hóa ra dây lòng của Trần Bình An thiếu chút nữa đã bị căng đứt.

Tốt quá hóa dở. Trần Bình An không muốn chịu thua, không chỉ dựa vào một luồng khí để gắng gượng, thậm chí trong lúc vô tình còn dùng đến “chí khí” hư vô mờ mịt. Sau đó bị ông lão đá bay, chí khí cũng rơi xuống, thực sự là sống chết chỉ cách một đường. Đây cũng lần đầu tiên sau khi dạy quyền ông lão cảm thấy bất ngờ.

Ông lão mồm miệng lải nhải đã sớm ngồi xổm xuống, vội vàng đặt một tay lên ngực thiếu niên, cúi đầu nhìn. Chỉ thấy gương mặt đen nhẻm của thiếu niên đau đớn đến mức vặn vẹo, bàn tay nắm chặt đặt ở trước ngực, thuần túy là động tác vô ý thức.

Ông ta vươn tay còn lại ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thiếu niên nước da nứt nẻ, lộ cả xương trắng, lần đầu tiên lộ ra vẻ hiền từ, nhẹ giọng cười nói:

- Thằng nhóc, không tệ. Quyền chiêu ở nơi thấp thực tế, quyền ý ở nơi cao hư ảo, quyền pháp ở chỗ sâu trong lòng, ngươi đã bước lên võ đạo thực sự rồi.

Có điều lúc này Trần Bình An lại mơ mơ màng màng, nói những lời mắng người t.hô tục.

Ông lão ngẩn người, không giận mà lại cười:

- Thằng nhóc thối tha.

Ngày hôm sau, Trần Bình An gắng gượng chịu hai mươi chín quyền mới hôn mê. Sau khi tỉnh táo, chuyện đầu tiên hắn làm là gian nan đi lên tầng hai, hỏi một câu:

- Lần sau ba mươi quyền, liệu tôi có bị ông đánh chết không?

Ông lão ở trong phòng mở mắt ra:

- Sẽ không.

Sau đó Trần Bình An đứng dưới mái hiên tầng hai bắt đầu mắng lớn. Mẹ của Cố Xán từng được xưng là “người chửi đổng giỏi nhất trấn nhỏ”, mắng đến mức ngay cả Mã Lan Hoa cũng phải về nhà đúc kết kinh nghiệm, sau khi rút ra bài học vẫn càng chiến càng bại. Trần Bình An thường xuyên dự thính, nghe quen tai nhìn quen mắt, cho nên khi thoải mái mắng chửi công lực đương nhiên không tệ.

Ngày mai sau khi luyện quyền, chắc chắn không có cơ hội trút giận nữa, hôm nay phải mắng trước đã. Dù sao đau khổ cần chịu và không cần chịu đều đã ăn hết, lão già lại không thể đánh chết mình, vậy Trần Bình An hắn có gì phải sợ. Không mắng một lần thì hắn sợ mình sẽ thật sự ngột ngạt đến chết.

Ông lão cũng không để bụng chuyện này. Trên thực tế đây mới là chuyện tốt, bởi vì nó vừa khéo là một ý nghĩa quan trọng của việc luyện quyền.

Trần Bình An đã tích lũy quá nhiều tạp chất trên tâm tình. Những tạp chất này giống như rác rưởi bị quét đến chân tường, không nhiều không ít, không gây trở ngại cho tâm cảnh, bởi vì “mắt không thấy tâm không phiền”. Nhưng về sau võ đạo không ngừng lên cao, chút tì vết này cũng sẽ không ngừng phóng đại. Lúc cảnh giới thứ hai thứ ba, bị ông lão dùng đủ loại quyền pháp thần thông rèn luyện, có thể loại trừ khá nhẹ nhàng. Nhưng nếu đến cửa lớn võ đạo giữa cảnh giới thứ sáu và thứ bảy, hoặc là rãnh trời giữa cảnh giới thứ chín và thứ mười, muốn quay lại quét dọn sẽ khó như lên trời.

Thế nhưng ông lão không phải là Bồ Tát đất, nào chịu được tiếng mắng chửi vô cùng vô tận như vậy, bèn giận dữ quát lên:

- Cút đi, còn nói nhảm nửa câu, bây giờ sẽ đánh chết ngươi.

Trần Bình An cười ha hả rời đi, rất hài lòng thỏa dạ.

Ông lão ở trong phòng thấp giọng cười mắng:

- Thật là giống Sàm Sàm khi còn bé.

Nói đến đây vẻ mặt ông ta hơi ngơ ngẩn. Khi Sàm Sàm còn bé, có phải người làm ông nội như mình đã quá nghiêm khắc vô tình, quá đốt cháy giai đoạn rồi không?

Vị thánh thứ ba của Nho gia từng có danh ngôn chí lý lưu truyền trên đời: “Con người sinh ra vốn dĩ lương thiện, tính tình khá giống nhau, nhưng do môi trường và sự tiếp cận học hỏi khác nhau khiến tính tình trở nên khác biệt.”

Ông lão thở dài. Trận ba bốn tranh đấu kinh tâm động phách kia, ông ta cũng từng tự mình lĩnh giáo, kết cục chính là tình trạng hiện giờ. Đây còn là nhờ ông ta chen chân không sâu.

Trước kia có một lần lão dạo chơi một ngọn núi lớn không tên, vô tình gặp được một ông già mặc áo nhà nho. Khi đó mặt trời vừa mới mọc, ông già kia đang tản bộ trên đỉnh núi, chậm rãi thư giãn gân cốt giống như đang vẽ vòng tròn. Nhưng với ánh mắt võ phu cảnh giới thứ mười của lão, ông già kia nhìn như quay vòng tại chỗ, thực ra mỗi lần vẽ vòng tròn đều sẽ hơi nhích ra ngoài.

Lão bèn tò mò hỏi thăm:

- Vì sao lão tiên sinh không bước ra ngoài một bước?

Ông già mỉm cười trả lời:

- Phá hư quy củ, vậy cũng không được.

Một buổi trò chuyện huyên thuyên, sau đó cũng không thấy bóng dáng của ông già kia nữa.

- --------

Ngày thứ ba, trước khi luyện quyền ông lão cười nói với Trần Bình An:

- Nếu đã đứng vững gót chân ở cảnh giới thứ ba, vậy chúng ta tiếp tục, lão phu sẽ rèn luyện cơ sở võ đạo cảnh giới thứ tư của ngươi cho vững chắc. Chuyện đi xa không làm lỡ mấy ngày này.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Không được. Về chuyện đi xa, chỉ cần Nguyễn sư phụ đúc kiếm thành công, nhất định phải lập tức lên đường.

Ông lão tiếp tục dụ hoặc Trần Bình An:

- Lúc trước vì sao lão phu dùng tu vi cảnh giới thứ năm đánh ra một quyền, Tôn Thúc Kiên cảnh giới thứ sáu đỉnh cao lại chết? Cùng một cảnh giới vẫn có khác biệt một trời một vực. Cho dù là con đường võ đạo khó vượt cấp giết người nhất, lão phu vẫn có thể ung dung đánh chết Tôn Thúc Kiên cao hơn một bậc, bởi vì cơ sở của hắn quá lỏng lẻo.

- Chẳng hạn như khoa cử, cùng là người đọc sách bước vào thi đình (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì), vì sao có người là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa cực kỳ cao quý, có người lại là tiến sĩ bình thường, thậm chí có người còn là đồng tiến sĩ đáng thương? Điện Kim Loan kia chính là một cảnh giới, nhưng trong cảnh giới ngang hàng vẫn chia ra nhiều loại.

- Ngươi nên biết, cảnh giới võ đạo ba và bốn chênh lệch rất lớn, không khác nào cảnh giới cuối cùng trong năm cảnh giới thấp và cảnh giới đầu tiên trong năm cảnh giới trung của luyện khí sĩ. Ngươi chịu một chút đau khổ như vậy, lão phu giúp ngươi rèn luyện cơ sở rốt cuộc có ích hay không, chính ngươi phải biết rõ nhất. Nếu như biết phấn đấu, chỉ cần phá vỡ giới hạn, sau cảnh giới thứ tư con đường võ đạo sẽ rất bằng phẳng, không thoải mái sao?

Trần Bình An không hề do dự vẫn lắc đầu. Lão Dương đã nói nơi này không thích hợp ở lâu, hắn tuyệt đối sẽ không trì hoãn thêm một nén nhang. Thực ra đối với việc luyện quyền trên cảnh giới thứ ba, sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, nói không sợ là tự lừa mình dối người.

Ông lão gật đầu:

- Chịu được dụ hoặc cũng xem như chuyện tốt. Loại người như Tôn Thúc Kiên thiên tư không tệ, nửa đường chết yểu chính là do hai chữ “tham lam”. Hôm nay lão phu sẽ phá lệ khen thưởng cho ngươi một lần, ba mươi quyền đổi thành ba mươi mốt quyền là được. Yên tâm, bảo đảm sẽ không chết người, chỉ là giúp ngươi củng cố cảnh giới thứ ba vững chắc. Ngươi không cần cảm động đến rơi nước mắt, ai bảo ngươi là tiên sinh của Sàm Sàm...

Ông lão ngoài mặt nói rất ôn hòa, nhưng trong lời nói lại sát khí hừng hực, hơi lạnh âm trầm, Trần Bình An há lại không biết. Hôm qua mắng một trận rất sảng khoái, kết quả hôm nay phải gặp báo ứng sao?

Sau ba mươi mốt quyền, Trần Bình An lần đầu ngủ trong thùng thuốc một ngày, lại nằm trên giường ngủ suốt một đêm. Lúc tảng sáng hắn rời khỏi phòng, thấy Ngụy Bách và hai đứa trẻ đều ngồi trên ghế trúc dưới mái hiên.

Sau khi nhìn thấy Trần Bình An, Ngụy Bách ngẩng đầu lên, hai tay ôm quyền, vui mừng hớn hở nói:

- Chúc mừng, chúc mừng.

Trần Bình An ôm quyền đáp lễ, cười khổ nói:

- Một lời khó nói hết.

Cô bé váy hồng nhường ghế trúc cho lão gia nhà mình. Ngụy Bách thấp giọng nói:

- Nguyễn Cung sẽ mở lò vào hai ngày này. Lúc trước trò chuyện với con rắn nhỏ, nghe nói ngươi muốn mua một hồ lô nuôi kiếm. Cho nên ta đã tự tiện chủ trương, đổi năm món pháp bảo được triều đình Đại Ly tặng cho mỗi ngọn núi thành một cái hồ lô. Trần Bình An, nếu ngươi cảm thấy chịu thiệt thì có thể đổi lại, tiếp tục cầm lấy năm món pháp bảo của ban đầu Đại Ly là được.

Cô bé váy hồng và thằng bé áo xanh nháy mắt với nhau, đều khuyên nhủ Trần Bình An đừng hồ đồ lấy năm bỏ một.

Trần Bình An cười nói:

- Ta đương nhiên muốn hồ lô nuôi kiếm kia.

Ngụy Bách thoải mái cười lớn, vung tay áo lên, trong tay bỗng xuất hiện một hồ lô nhỏ tinh xảo màu đỏ thẫm. Cái này nhỏ hơn một chút so với hồ lô màu trắng bạc A Lương đeo bên hông, màu sắc hiền hòa, kiểu dáng cổ xưa, khiến người ta vừa nhìn đã thích.

Trần Bình An kinh ngạc vui mừng, cẩn thận dùng hai tay cầm lấy hồ lô đỏ thẫm, mở to hai mắt quan sát kỹ càng.

Ngụy Bách mỉm cười giải thích:

- Hồ lô nuôi kiếm này chỉ có phẩm chất trung bình, không xem là vật của thần tiên thật sự, nhưng cũng đã rất hiếm thấy rồi. Dù sao Đông Bảo Bình Châu không so được với Bắc Câu Lô Châu kiếm tu hoành hành. Nhưng cho dù cầm đến Bắc Câu Lô Châu, cái hồ lô nhỏ này vẫn có thể khiến kiếm tu năm cảnh giới trung thèm thuồng.

Hắn chỉ vào dưới đáy hồ lô nhỏ:

- Dưới đáy có khắc chữ “Khương Hồ”, đọc gần giống như “giang hồ”, rất thú vị. Hơn nữa có lẽ là di vật yêu quý của một vị kiếm tu họ Khương, cho nên mới khắc cái tên này. Có thích không?

Trần Bình An cười rất vui vẻ, vội vàng trả lời:

- Thích, thích! Sao lại không thích! Đây là hồ lô nuôi kiếm mà!

Cô bé váy hồng che miệng cười. Thằng bé áo xanh trợn trắng mắt, vỗ trán một cái: “Được rồi, mấu chốt vẫn là biết xem hàng, biết hồ lô nuôi kiếm giá trị liên thành nên mới vui mừng như vậy. Tính mê tiền của lão gia đúng là không đổi được.”

Trần Bình An đột nhiên hỏi:

- Có thể chứa rượu không?

Ngụy Bách gật đầu cười nói:

- Dĩ nhiên có thể, chứa mười mấy cân rượu cũng được, không làm trở ngại việc nuôi dưỡng phi kiếm. Nhưng nhớ lấy, trong hồ lô nuôi kiếm không thể nuôi dưỡng phi kiếm khí thế trái ngược, cũng không phải càng nhiều càng tốt, nếu không sẽ trì hoãn tiến trình nuôi kiếm. Tốt nhất là đồng thời nuôi hai ba thanh...

Nói đến đây hắn lại tự giễu:

- Nếu có thể đồng thời nuôi dưỡng hai thanh phi kiếm, đã xem như dọa người rồi. Trước tiên không nói đến cơ duyên lấy được phi kiếm thượng thừa, còn cần có tài lực vật lực rất lớn.

Trần Bình An yên lặng ghi nhớ. Sau đó hai tiếng vù vù vang lên, “Mùng Một” tên thật là “Tiểu Phong Đô” và “Mười Lăm” màu xanh biếc được lão Dương đổi cho hắn, một trước một sau từ hai kinh huyệt của hắn lướt ra, nhoáng lên rồi biến mất, nhảy vào hồ lô nuôi kiếm màu đỏ thẫm. Hai thanh phi kiếm dường như rất sung sướng, chạy lung tung trong đó, không ngừng đụng vào vách hồ lô, khiến hồ lô nhỏ trong tay hắn khẽ lắc lư.

Ngụy Bách trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Được rồi, xem như ta chưa nói gì.

Thằng bé áo xanh cảm thấy vinh quang, khì mũi nói:

- Biết lão gia nhà ta tài lực hùng hậu rồi chứ?

Ngụy Bách cũng không so đo với con rắn nhỏ này, vui vẻ nói:

- Biết rồi, biết rồi. À còn nữa, trong hồ lô chứa rượu, với chút tửu lượng của Trần Bình An ngươi thì cứ việc uống.

Sau khi Ngụy Bách rời đi, Trần Bình An xách một cái ghế trúc đến ngồi bên vách đá, một mình uống từng ngụm rượu nhỏ.

Cô bé váy hồng muốn đi theo, lại bị thằng bé áo xanh nắm lấy cánh tay, lắc đầu ra hiệu không nên quấy rầy.

Trần Bình An thoải mái tựa lưng vào ghế, hai chân duỗi thẳng, hai tay nâng hồ lô nhỏ tạm thời dùng làm bầu rượu. Mấy hớp rượu xuống bụng lại cảm thấy hai má nóng như lửa, cổ họng nóng hổi, cả người cũng theo đó trở nên ấm áp. Hắn nhìn về phương nam xa xôi, tràn đầy khao khát, giống như non non nước bước bên đó chính là giang hồ đọc gần giống hồ lô nuôi kiếm trong tay.

Đây là cuộc sống mà hắn chưa từng nghĩ tới. Sống, còn có thể sống tốt, thật là tuyệt.

Cô nhi ở ngõ Nê Bình, có đôi khi đói đến quặn ruột, thật sự chỉ muốn đi đào đất ăn. Mỗi lần đến giờ cơm, nhà nhà đều có khói bếp lượn lờ, cho dù chỉ đi ở trong ngõ cũng có thể ngửi thấy mùi thức ăn mê người. Trên người đứa trẻ mặc quần áo do cha mẹ để lại, tự mình cắt may thành kích thước có thể mặc, góc cạnh dư thừa cũng không bỏ được, từng mảnh chồng chất lên nhau.

Lúc sáu tuổi vào mùa đông giá rét, không thể lên núi hái thuốc, hoàn toàn không còn kế sinh nhai, lại không muốn đi ăn trộm, đói rét khổ cực giống như một cô hồn dã quỷ nho nhỏ. Từ đầu ngõ này đi tới đầu ngõ kia, vẫn luôn đi đến khi khói bếp bốc lên, đứa trẻ vốn không biết làm sao sống tiếp.

Trước đó có người tốt bụng bảo đứa trẻ đến nhà mình ăn cơm, nó luôn mỉm cười khéo léo từ chối, nói trong nhà còn gạo, sau đó vội vàng chạy đi. Thế nhưng hôm đó nó thật sự không còn gì cả, ban ngày đã đi đến tiệm thuốc Dương gia một chuyến, muốn vay nợ lão Dương, nhưng lão Dương lại không muốn gặp nó.

Sau đó vào hoàng hôn, nó lại tủi thân suy nghĩ, liệu có người nào nhìn thấy mình, sẽ mỉm cười nói: “Tiểu Bình An, vào đây dùng cơm”.

Nhưng ngày đó không ai mở cửa. Cuối cùng đứa trẻ đói bụng trở về nhà mình, nằm trên ván giường lạnh giá chăn đệm mỏng manh, yên lặng tự nói với mình: “Không đói, không đói, ngủ rồi sẽ không đói nữa, nghĩ đến cha mẹ một chút sẽ không đói nữa.”