Kiếm Lai

Chương 278: Rận chiến trên đường nhỏ




Trên đài cao giữa hồ, lá bùa giấy vàng rơi xuống đất biến thành cô gái y phục rực rỡ, nhìn ra xung quanh, mặt mày sinh động. Cô nào phải là con rối vật chết, rõ ràng là người sống.

Dưới con mắt của mọi người, lão thần tiên đứng ven rìa đài cao, từ trong tay áo móc ra một chiếc bình nhỏ màu hồng. Lão mở nắp bình ra, tiện tay ném về giữa đài cao, lăn xuống bên chân cô gái y phục rực rỡ. Sau chốc lát yên tĩnh lại có tiếng đàn du dương phát ra từ trong bình sứ, giống như có cao thủ đang khảy đàn nhị. Nếu có chuyên gia ở đây, sẽ có thể nghe ra tiếng đàn vang lên theo mạn giác điệu (một trong năm điệu của đàn cổ). Mà cô gái y phục rực rỡ cũng theo tiếng đàn chậm rãi giãn người, tay áo dài như mây trôi bảy màu.

Tiếng đàn hơi dừng, cô gái y phục rực rỡ cũng theo đó ngừng lại, giữ nguyên tư thế xinh đẹp nhấc chân lên. Chiếc giày thêu màu hồng nhẹ nhàng nhón lên, giống như sen nhỏ lộ ra đầu nhọn.

Sau khi tiếng đàn từ chậm chuyển thành nhanh, dáng múa của mỹ nhân cũng theo đó tăng tốc, vòng eo xoay như gió, ngoái đầu nhìn lại muôn hình muôn vẻ. Khi tiếng đàn trở nên lộn xộn, giống như một nắm hạt châu đổ vào đĩa ngọc, lão thần tiên khẽ mỉm cười, đột nhiên giơ hai tay áo lên. Trong mỗi tay áo rộng phân biệt bay ra bốn lá bùa giấy vàng, sau khi rơi xuống đất khói xanh tràn ngập, bao phủ cô gái y phục rực rỡ kia vào bên trong. Mọi người chỉ nghe tiếng đàn dồn dập chứ không thấy bóng dáng mỹ nhân, càng cảm thấy sốt ruột, cũng càng mong đợi hơn.

Trong nháy mắt tiếng đàn đột nhiên cất cao, giống như bình bạc bị vỡ. Chỉ thấy trong khói mù mờ mịt, có tám cô gái tuổi xuân áo trắng phất phơ đột nhiên bước ra. Dùng cô gái y phục rực rỡ làm trung tâm, bọn họ chia ra làm bốn phương tám hướng, tay cầm trường kiếm. Cùng lúc này, những cô gái áo trắng cầm kiếm thân hình nhẹ nhàng cùng hét lên một tiếng kỳ quái, giống như dân tộc cổ xưa tế tự thần linh. Chẳng những không làm tổn hại phong thái của bọn họ, ngược lại còn sinh ra một loại khí thế độc đáo, giống như nữ nhi không nhường mày râu.

Trong nhà thủy tạ gần hồ, võ tướng trung niên dẫn binh đóng giữ gần quận Yên Chi ánh mắt sáng lên, cảm thấy rất bất ngờ. Ông ta nhận lời mời đến đây chỉ vì nể mặt mà thôi, bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh này, không kìm được vỗ tay khen ngợi:

- Hay cho một cảnh kỵ binh xung trận! Nhất là mấy cô gái cầm kiếm xông tới lại có khí thế như vậy, đúng là không dễ.

Quận chủ Lưu đại nhân vuốt râu cười, gật đầu phụ họa:

- Quà thật không tầm thường.

Sau đó tiếng đàn thẳng vào trời cao, giống như tiếng sấm mùa xuân quay cuồng trong biển mây. Tám thiếu nữ áo trắng cầm kiếm vây quanh cô gái y phục rực rỡ, xoay tròn thật nhanh, xuất kiếm như cầu vồng. Cô gái y phục rực rỡ lại cố ý di chuyển chậm hơn, tạo thành đối lập rõ ràng với những thiếu nữ cầm kiếm nhanh như sét đánh. Hơn nữa rất nhiều lần những thiếu nữ kia ngửa về phía sau xuất kiếm, mũi kiếm chỉ cách cô gái y phục rực rỡ hơn một tấc mà thôi, thật sự nguy hiểm, nhưng cô gái kia vẫn tươi cười như hoa.

Bức tranh trên đài cao giữa hồ vừa có mỹ cảm nước chảy mây trôi, vừa có mị lực kinh tâm động phách. Lão thần tiên khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Thu!

Những thiếu nữ cầm kiếm trên đài cao dáng người có thể nói nhanh như chim nhạn, một mảng ánh kiếm lấp lánh trắng như tuyết ào ào bắn ra bốn phía, thỉnh thoảng chiếu rọi gương mặt các khán giả bên hồ, khiến nhiều người sợ đến mức vội vàng che mặt.

Ngay khi lão thần tiên nói ra chữ “thu” kia, tám thiếu nữ áo trắng đột nhiên ngừng lại, biến thành nhưng lá bùa giấy vàng lơ lửng trên không. Lão thần tiên vẫy tay, giấy vàng liền lướt về trong tay áo rộng của lão, giống như chim én về tổ.

Cô gái y phục rực rỡ khom lưng nhặt chiếc bình sứ kia lên, khoan thai bước tới đưa cho lão thần tiên, nhìn về phía ghế chủ nhân ở nhà thủy tạ cười duyên dáng. Sau đó mới giống như những thiếu nữ áo trắng, một lần nữa biến thành lá bùa giấy vàng hoa văn đơn giản, được lão thần tiên cẩn thận cất vào trong tay áo.

Thủ đoạn này của lão thần tiên đã chấn nhiếp tất cả những người có tiền ở quận Yên Chi tới tham gia náo nhiệt, khiến một số “tiên sư” bản thổ lúc trước muốn gây hấn cũng không có mặt mũi nào la ó.

Trương Sơn Phong vòng qua Lưu Cao Hoa chính giữa, nhỏ giọng hỏi:

- Từ đại ca, nhìn ra nội tình không? Có phải yêu ma quỷ quái không? Dù sao chuông nghe yêu của ta cũng không có động tĩnh.

Từ Viễn Hà ngoảnh mặt làm ngơ, dụi cằm nhỏ giọng nói:

- Một thiếu nữ áo trắng trong đó khóe miệng có nốt ruồi, vóc người dường như không kém hơn cô gái y phục rực rỡ.

Lưu Cao Hoa còn đang đắm chìm trong tâm thần rung động, lẩm bẩm nói:

- Thật là thần thông quảng đại, chẳng trách trong sách luôn viết có người muốn vào núi thăm thần tiên. Nếu ta học được pháp thuật thần tiên như vậy, sau này cần gì phải đi lầu xanh uống rượu hoa.

Từ Viễn Hà khôi phục tinh thần, hỏi Trương Sơn Phong:

- Trần Bình An còn chưa trở lại sao? Không phải rơi vào hố xí rồi đấy chứ?

Trương Sơn Phong bất đắc dĩ nói:

- Trần Bình An không hứng thú với mấy chuyện này, không chừng đã lén chạy đi luyện tập quyền thế rồi.

Từ Viễn Hà gật đầu, cũng cho rằng như vậy:

- Mấy chuyện phá hoại hứng thú như vậy, Trần Bình An chắc chắn làm được. Hay là lát nữa bảo Lưu đại công tử mời chúng ta đến ổ son phấn một chuyến, bảo đảm lần sau Trần Bình An gặp phải chuyện tốt như vậy, chỉ hận không thể ngồi bên cạnh đài cao giữa hồ.

Lưu Cao Hoa khó xử nói:

- Từ đại hiệp, ta nghèo đến nghèo rớt mồng tơi rồi. Các người cũng đã thấy hoàn cảnh nhà ta rồi đấy. Trước đây thỉnh thoảng có gió tuyết trăng hoa, cũng là được bằng hữu kéo đi. Nói một câu khó nghe, lúc đầu đám cô nương còn nhớ ta là con trai quận chủ gì đó, chịu nói mấy câu nịnh nọt, chủ động lao vào lòng, sau đó người người ở sau lưng mắng ta là keo kiệt vắt cổ chày ra nước, chỉ thiếu không thèm nhìn mặt ta mà thôi.

Từ Viễn Hà trêu chọc:

- Con cháu của quan lại biến thành như vậy, cũng xem như bản lĩnh của Lưu Cao Hoa ngươi rồi. Thế nào, đọc sách không có tiền đồ, không thể thừa kế sự nghiệp của cha, lại không có mặt mũi tìm cách làm giàu, đến cuối cùng không theo đường nào, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, chơi bời lêu lổng?

Sắc mặt Lưu Cao Hoa ảm đạm, tự giễu nói:

- May mà ta là con trai một trong nhà, cha còn muốn ta kế thừa hương hỏa. Nếu không dù ta chết trong nhà cổ, ông ta nhiều nhất cũng chỉ viết một bài văn tế nổi tiếng giới học thuật, nhất định sẽ viết đến lâm ly bi đát. Thực ra tình cha con cũng chỉ như vậy mà thôi.

Từ Viễn Hà bóc một quả quýt, đưa cho Lưu Cao Hoa một nửa, cũng không lên tiếng an ủi.

Trong năm tháng thái bình không lo cơm áo, người trẻ tuổi mới sẽ cảm thấy mọi chuyện không như ý. Đợi đến khi gặp chuyện thật sự, mới biết những bất hạnh trước đó cũng là may mắn.

Trương Sơn Phong không yên tâm về Trần Bình An lắm, muốn đứng dậy đi tìm. Nhưng trong hành lang đã sớm đầu người nhốn nháo, nước chảy không lọt, cho nên hắn đành phải bỏ qua.

Đi đến chỗ yên tĩnh, Trần Bình An đứng ở chân tường, cách tường ngoài của tòa nhà bảy tám bước, lại không đi tới nữa.

Mã Khổ Huyền ngồi xổm trên đầu tường, ánh mắt nghiền ngẫm, dùng tiếng địa phương Long Tuyền thuần túy nói:

- Trước kia ở bên khe suối, không nhìn ra quyền ý của ngươi sâu hay cạn. Bây giờ nhỉn lại, trận chiến ở mộ thần tiên đúng là ta quá sơ ý, thua không oan uổng.

Nơi đất khách nghe giọng nói quê nhà, nhưng Trần Bình An lại không hề cao hứng.

Mã Khổ Huyền cầm một nắm đậu nành muối, ném từng hạt vào miệng, ăn rất ngon lành. Lúc ở núi Chân Vũ, hắn còn lo lắng cái gã ở ngõ Nê Bình này sẽ chết thẳng cẳng, hoặc là biến thành phàm phu tục tử không đáng nhắc tới, như vậy chuyện báo thù ở mộ thần tiên sẽ rất nhàm chán.

Hơn một năm qua, Mã Khổ Huyền hắn đi theo sư phụ đời thứ hai đến núi Chân Vũ tu hành. Sau khi lên núi rất nổi trội, không dám nói danh chấn một châu, nhưng mấy chục nước lớn nhỏ xung quanh núi Chân Vũ, có ai không biết núi Chân Vũ có một thiên tài trăm năm khó gặp xuất thế ngang trời? Những lão tổ lão quái vật Binh gia trên núi kia, có ai dám ỷ vào cảnh giới cao, vai vế cao mà xem thường hắn? Một năm ngắn ngủi đột phá ba cảnh giới, thế như chẻ tre, hôm nay đã là cảnh giới thứ năm Trúc Lư đỉnh cao, đúng là dọa người.

Trên núi Chân Vũ chiến đấu cùng cảnh giới, mười sáu trận chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, Mã Khổ Huyền hắn chưa thua trận nào. Chỉ tiếc chuyến này xuống núi trả thù, miễn cưỡng có thể xem là có ân báo ân, có thù báo thù, nhưng vẫn không thể phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ năm, bước vào năm cảnh giới trung, cho nên tâm tình của hắn không tốt lắm. Hắn bèn bảo sư phụ trở về núi trước, còn mình muốn đi dạo giang hồ cho khuây khỏa, tìm mấy tông sư giang hồ cảnh giới thứ ba luyện tập một chút, xem có thể mượn đá ở núi khác để mài ngọc, thành công đột phá cảnh giới hay không.

Nhưng cho dù không dùng đến rất nhiều pháp bảo do núi Chân Vũ ban thưởng hoặc tự mình đánh cuộc thắng, Mã Khổ Huyền một mình đi khắp giang hồ năm sáu nước nhỏ, vẫn không tìm được một tông sư nào danh xứng với thực. Phần nhiều là võ phu cảnh giới thứ tư thứ năm mua danh trục lợi, không chịu nổi mấy quyền của hắn.

Mã Khổ Huyền ăn nắm đậu nành muối kia, cười ha hả nói:

- Trần Bình An, nhìn dáng vẻ của ngươi là quyết tâm đi theo con đường võ phu thuần túy rồi? Thực ra cũng không sao, nếu may mắn đạt đến cảnh giới thứ sáu, sẽ có thể được Đại Ly chúng ta nhìn trúng. Đến lúc đó kiếm một chức võ tướng sa trường có ít thực quyền, ngươi cũng xem như làm rạng rỡ tổ tông rồi.

Trần Bình An dứt khoát hỏi:

- Ngươi đến tìm ta, hay chỉ đi ngang qua?

Mã Khổ Huyền giống như nghe được một chuyện cười rất lớn, cười đến mức không khép miệng được. Hắn vất vả kiềm chế, ném hết đậu nành còn lại vào miệng, cười nhạo nói:

- Đi ngang qua mà thôi, Trần Bình An ngươi cũng quá coi trọng mình rồi. Ta à, lúc trước nghe nói nước Thải Y có một vị kiếm thần hiếm thấy trên đời, đã quy ẩn rừng núi ba mươi năm. Mọi người đều nói hắn kiếm thuật phi hàm, còn lợi hại hơn thần tiên trên núi, trong tay không kiếm trong lòng có kiếm gì đó, tâng bốc rất cao. Ta tốn rất nhiều công sức mới tìm được hắn, kết quả hắn lại không muốn ra tay, nói là đã rời khỏi giang hồ, đúng là khiến ta tức chết. Tìm hắn hơn nửa tháng, nào có chuyện chỉ nói một câu đã đuổi ta đi? Nhưng bất kể ta xuất thủ thế nào, hắn chỉ tránh lui không chiến, liên tục chạy xa. Cho dù ta có đuổi theo dùng một quyền đánh chết hắn, cũng trái với dự tính ban đầu là tìm người so tài rồi.

- Ta bèn nghĩ ra một biện pháp, đi vào giang hồ tìm con cháu của hắn, xách đầu của những kẻ đó trở về tìm hắn, cuối cùng đã khiến hắn đánh một trận với ta. Có điều một võ phu cảnh giới thứ năm dùng kiếm, làm thế nào xứng với hai chữ “kiếm thần”. Ngươi nói xem đúng không, Trần Bình An?

Thực ra khi ở trên núi Chân Vũ Mã Khổ Huyền luôn trầm mặc ít nói, không phải loại người thao thao bất tuyệt như vậy. Ngoại trừ chợt có lĩnh ngộ, hoặc là đột phá cảnh giới mới ra ngoài tìm người đánh nhau, thời gian còn lại vẫn luôn bế quan khổ tu. Ngoại trừ sư phụ trên danh nghĩa kia, núi Chân Vũ chỉ phân công hai lão tổ truyền thụ quyền thuật và chân ý Binh gia cho hắn. Một người là do núi Chân Vũ sắp xếp, còn một người là do coi trọng Mã Khổ Huyền nên chủ động hiện thân, xem Mã Khổ Huyền là người thừa kế y bát của mình.

Chính Mã Khổ Huyền cũng không rõ, vì sao lại rất muốn nói chuyện trước mặt tên bạn cùng lứa ở ngõ Nê Bình này. Đương nhiên sau khi nói xong những gì muốn nói, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chẳng hạn như đánh một trận.

Sau khi lên núi hắn đã lập lời thề, chiến đấu cùng cảnh giới dù là với luyện khí sĩ hay võ phu thuần túy, nhất định phải toàn thắng. Năm cảnh giới thấp là như vậy, năm cảnh giới trung sắp tới cũng nên như vậy, năm cảnh giới cao sau này càng phải như vậy.

Cho nên thiếu niên Trần Bình An ở quê nhà chính là một vướng mắc nho nhỏ của hắn. Binh gia tu hành, chút vướng mắc này không tính là gì, nhưng rất đáng ghét, trong lòng Mã Khổ Huyền đương nhiên không thoải mái. Trên núi Chân Vũ nơi thần tiên tụ tập, hắn vẫn có thể hoành hành bốn phương, nhưng lúc trước lại thua bởi một tên quê mùa chỉ biết vài chiêu thức mèo cào của võ phu?

Trần Bình An hỏi:

- Đã gặp mặt, có phải muốn đánh một trận không?

Mã Khổ Huyền xoa tay, cười hì hì nói:

- Không sao, cho dù dùng cảnh giới thứ ba đấu với cảnh giới thứ ba, xem như không ức hiếp Trần Bình An ngươi, nhưng niệm tình đồng hương ta cũng sẽ cố gắng nương tay, nếu không một khi lỡ tay sẽ đánh chết ngươi mất. Dù tối nay ngươi tổn thương tàn tật, trong năm tháng sau này, chờ ta từng bước lên đỉnh năm cảnh giới cao, trận chiến ở mộ thần tiên đã đủ cho ngươi kiêu ngạo rồi. Có điều ta trước tiên khuyên ngươi một câu, trong lòng ngươi đắc chí là được rồi, nếu tiết lộ ra ngoài, để ta nghe được một chút lời đồn, sẽ không khách khí với ngươi nữa.

Mã Khổ Huyền cúi đầu nhìn tên bạn cùng lứa vẻ mặt thản nhiên bên dưới, trong lòng loáng thoáng không vui: “Ái chà, còn học người ta ra vẻ trấn định. Xem ra lần này ra ngoài đi xa, trên đường đi tới nước Thải Y này cũng đã có rèn luyện”.

Ngoài mặt hắn vẫn tươi cười, trong lòng tự nói với mình, lát nữa dùng mấy quyền đánh cho thằng nhóc này nằm xuống, đối phương sẽ biết được thế nào là trời cao đất dày.

Hắn vừa định đứng dậy nhảy xuống đầu tường, Trần Bình An đã nói:

- Đi ra ngoài đánh.

Mã Khổ Huyền ngồi xổm trên đầu tường, ngửa về phía sau, bóng dáng cứ như vậy biến mất, giống như ngã xuống đường.

Trần Bình An nhìn quanh, sau đó mũi chân nhún một cái, lướt lên đầu tường. Hắn nhìn thấy Mã Khổ Huyền đang chậm rãi đi trên đường không có bóng người, ngoắc ngoắc ngón tay với mình.

Khi hai chân Trần Bình An đáp xuống mặt đường, Mã Khổ Huyền một tay đặt phía sau người, tay kia xoa đầu, liếc nhìn hộp kiếm sau người đối phương, cười híp mắt nói:

- Ngươi có thể tùy ý sử dụng binh khí, không tính là ngươi chiếm lợi.

Trần Bình An không nói gì khác, dùng sáu bước đi thế của Hám Sơn quyền chậm rãi tiến tới.

Nước sâu dĩ nhiên không tiếng, quyền ý của võ nhân cũng như vậy. Thần khí hướng nội, bỏ đi tô vẽ bên ngoài, quyền lý tức là đạo lý.

Mặc dù Mã Khổ Huyền nhìn giống như nói năng ngả ngớn, vẫn luôn coi Trần Bình An là ếch ngồi đáy giếng, nhưng khi hắn thật sự chuyên tâm, chính thức nghênh địch, khí thế lại hoàn toàn biến đổi. Một tay nắm lại dán sát bụng, tay kia mở rộng đặt sau người. Bàn tay nắm lại theo thói quen dùng đầu ngón tay khẽ đâm vào lòng bàn tay.

Hai bên cách nhau mười mấy bước.

- Chỉ có quyền ý thì không được, ngươi quá chậm.

Mã Khổ Huyền bỗng bước ra một bước, mặt đất dưới đế giày khẽ rung động, kình lực thấm xuống dưới rất sâu, lại không ó dấu hiệu lan ra xung quanh. Trong nháy mắt hắn đã đi tới trước người Trần Bình An, dùng tay phải đánh một quyền vào đầu đối phương.

Trần Bình An lại đồng thời đưa hai tay ra, nghiêng đầu qua, dùng tay trái đánh văng nắm tay phải của Mã Khổ Huyền, lại dùng tay phải chụp lấy nắm tay đối phương đang đấm móc tới. Đồng thời thân thể hắn nghiêng tới trước, dùng khuỷu tay trái thúc vào mặt đối phương.

Không ngờ Mã Khổ Huyền lại nâng đầu gối lên, đột nhiên tung ra một đá, ngăn cản thế tới của Trần Bình An. Hơn nữa thân thể hắn còn ngửa về phía sau, thuận thế kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, tránh thoát khuỷu tay công kích. 

Trong thời gian hành tẩu giang hồ, khiêu chiến tông sư bốn phương, ngay cả võ phu cảnh giới thứ năm bị Mã Khổ Huyền đánh trúng, dù là quyền đánh hay chân đá, gần như đều phải nôn ra mấy lạng máu tươi. Nhưng lúc này Mã Khổ Huyền lại không thể thành công, hắn phát hiện tay phải Trần Bình An đã bắt lấy chân của mình, trong thoáng chốc ném ngang ra ngoài. Cả người hắn ở giữa không trung nhanh chóng thay đổi tư thế, cuối cùng hai chân giẫm lên bức tường, thậm chí thân thể vẫn song song với mặt đường đi tới trước.

Trần Bình An “đi kề vai” với hắn, cũng không truy kích, dùng hai nắm tay đánh vào đầu đối phương, cũng không dùng đến mấy chiêu quyền pháp mà ông lão họ Thôi truyền thụ trong lầu trúc.

Hai bên đều không biết nội tình thật sự của đối phương, cho nên lần đầu tiên ra tay vẫn giữ sức, cân nhắc phân lượng của đối thủ. Trần Bình An cẩn thận như vậy cũng không lạ, nhưng Mã Khổ Huyền ở núi Chân Vũ đã thấy qua cảnh tượng trên núi, cũng đã lĩnh giáo thực lực của tông sư võ đạo trên giang hồ, còn cẩn thận như vậy thì đúng là thú vị. Rất dễ nhìn thấy, đối với người duy nhất từng thắng mình, sâu trong lòng Mã Khổ Huyền có một sự kiêng dè khó miêu tả được.

Tới rồi!

Mặt tường bị Mã Khổ Huyền đạp ra hai cái lỗ, thiếu niên áo đen giống như một mũi tên sắc bén bắn tới. Một hơi chân khí của Trần Bình An chìm xuống đan điền, chân vẽ ra một đường cong, nhẹ nhàng trượt về phía sau. Sau đó hắn đột nhiên phát lực, mặt đường bên chân bụi đất tung bay, sâu trong lòng đất nơi giày cỏ chạm đến càng là gạch đá vỡ nứt.

Mã Khổ Huyền xuất quyền như mưa lớn, Trần Bình An thì vừa đánh vừa lui, dùng cứng chọi cứng, dùng quyền đối quyền. Mã Khổ Huyền ra tay thế lớn lực trầm, hơn nữa liên miên không dứt. Cho dù thân thể lơ lửng trên không, hai chân không chạm đất, nhưng vẫn đánh ra quyền pháp cực kỳ dũng mãnh.

Không khí giữa hai người kêu vang, giống như có người đang điên cuồng đánh trống.

Trần Bình An bị Mã Khổ Huyền một hơi đánh lui mười mấy bước, gần như phải dựa lưng vào bức tường phía bên kia. Nhưng Trần Bình An vô hình trung đã chiếm địa lợi, có thể liên tục mượn lực từ mặt đất và giảm bớt lực, từng chút tích góp được ưu thế. Bên này xuống thì bên kia lên, trong hiệp thứ hai này Trần Bình An vẫn giữ sức đề phòng bất trắc. Lúc này một chân hắn đạp mạnh xuống đất, như vậy còn chưa đủ, lại là một chân cắm rễ xuống đất, sau khi ngăn cản một quyền của Mã Khổ Huyền, lập tức lại dùng một quyền đánh trúng má đối phương, khiến cho Mã Khổ Huyền bay ngang ra ngoài.

Nhưng ngay khi Trần Bình An chuẩn bị đổi hơi, Mã Khổ Huyền đang bay ra bỗng dùng một chân quét đến, ăn miếng trả miếng, cũng đá mạnh vào cổ Trần Bình An. Cả người Trần Bình An xoay tròn một vòng, hai đầu gối hơi cong lại, sau khi đứng vững lập tức lui về phía sau, giống như cần phải điều chỉnh hô hấp.

Mã Khổ Huyền nhếch miệng cười, răng trắng ơn ởn, đại khái đã biết rõ quyền pháp nặng nhẹ, tốc độ xuất quyền và lộ trình vận chuyển chân khí của đối phương. Hắn lập tức lướt tới trước, nhanh đến mức giống như dùng bùa thần hành. Trần Bình An bị ép phải thi triển một thế quyền giống như phòng ngự.

Con ngươi Mã Khổ Huyền hơi co lại, khi hai bên sắp chạm nhau, thân hình hắn bỗng xoay một bòng, bước chân nhanh chóng đạp ra liên tục, giống như con quay chuyển động quanh Trần Bình An. Thân thể hắn vẫn luôn nghiêng về phía sau, giống như sắp ngã nhưng lại không ngã, kéo giãn khoảng cách với Trần Bình An một cánh tay rưỡi.

Trần Bình An cũng không tùy tiện đánh ra một quyền kia. Sau khi lượn một vòng, Mã Khổ Huyền đứng thẳng người, lại bồng bềnh di chuyển quanh Trần Bình An, tò mò hỏi:

- Một quyền này rất nguy hiểm, có tên không?

Trần Bình An dĩ nhiên sẽ không mở miệng nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng chuyển động bước chân, vẫn luôn mặt đối mặt với Mã Khổ Huyền. Thế quyền trên hai tay vẫn như cũ, quyền ý chảy khắp toàn thân, chân khí như rồng lửa dạo chơi trong cơ thể.

Mã Khổ Huyền không đợi được câu trả lời, bước chân không dừng lại, tiêu sái dạo quanh Trần Bình An, đột nhiên cười lên:

- Là ta ngu ngốc, không trách ngươi, không trách ngươi. Nói đến cũng buồn cười, lần này ta hành tẩu giang hồ, đã thấy rất nhiều kẻ gọi là tông sư hào hiệp, lúc đối chiến đánh qua đánh lại giống như gà con mổ nhau. Còn có vô số kẻ ngốc ở bên cạnh vỗ tay khen hay. Trước khi ra tay còn thích la hét “ăn một chiêu này của ta”, hoặc là hồ đồ tự lộ tên chiêu thức, chỉ lo đối thủ không biết lai lịch và tinh túy của một kiếm hoặc một quyền kia.

Hắn mỉm cười nheo mắt lại, nhưng thiếu niên áo đen trước đó đã nói chỉ phân thắng bại, lúc này sát tâm lại nặng nề không thua gì trận chiến ở mộ thần tiên.

Mã Khổ Huyền dừng lại, hỏi:

- Chúng ta cứ đối mặt mà không ra tay như vậy cũng không được. Ta ở cảnh giới thứ ba lại đánh ngang tay với ngươi, Trần Bình An, ngươi có muốn trận chiến này thú vị hơn một chút không?

Trần Bình An nhếch miệng:

- Ngươi cứ trực tiếp dùng cảnh giới thứ năm, không tính là ngươi chiếm lợi.

Ban nãy Mã Khổ Huyền đã nói những lời tương tự, bây giờ Trần Bình An lại dùng nó để ném trả lại đối phương tự cao tự đại, quả là còn đáng hận hơn một quyền đánh trúng đầu Mã Khổ Huyền.

Mã Khổ Huyền cười ha hả, trong lòng giận dữ. Một bàn tay không ngừng nắm lại rồi thả ra, giữa năm ngón tay có những tia chớp trắng như tuyết quấn quanh, kêu lên xè xè. Hóa ra trong trận chiến cảnh giới thứ ba vừa rồi, hắn đã bỏ qua thân phận luyện khí sĩ Binh gia, chỉ đánh nhau theo phong cách giang hồ, rất không thành thạo.

Trần Bình An lại không hề sợ sệt, quyền ý theo đó nhanh chóng tăng lên như thủy triều dâng trào. Có điều lần này hắn đã đổi thế quyền cổ xưa Thần Nhân Lôi Cổ Thức thành Thiết Kỵ Tạc Trận Thức, lộ ra sự sắc bén.

Cuối cùng Trần Bình An nói một câu khiến Mã Khổ Huyền quyết tâm phải đánh chết hắn:

- Mã Khổ Huyền, coi như ta xin ngươi, đánh thì đánh đi, đừng lải nhải nữa.

Mã Khổ Huyền hít sâu một hơi, vẻ mặt không còn uể oải, ánh mắt yên lặng, không có kiêu ngạo cũng không có vui giận, đưa tay chỉ chỉ:

- Có dám phân ra thắng bại trong vòng thứ hai mà ta vừa đi không? Ai ra khỏi vòng trước thì xem như thua.

Trần Bình An gật đầu. Mã Khổ Huyền không hề do dự bước lên trước một bước, đi vào trong vòng tròn kia.

Trần Bình An ở ngõ Nê Bình, Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa. Thực ra trong lòng hai người đều biết rõ, Mã Khổ Huyền chẳng những muốn phân thắng bại, còn muốn phân sống chết. Trần Bình An thì lại không muốn trốn tránh, hoặc là nói một khi nảy sinh ý định rút lui thì sẽ chết. Hơn nữa đánh chết tên khốn Mã Khổ Huyền cảnh giới cao hơn, giết nhiều người hơn, Trần Bình An không hề áy náy.

Tối nay gặp lại ở nước khác chỉ là ngẫu nhiên, nhưng đại đạo tranh đấu giữa hai người đã sớm bắt đầu từ quê nhà. Huống hồ còn có một mối thù cha chú mà chỉ Mã Khổ Huyền biết, Trần Bình An chưa biết.

Tại nước Thải Y ở Đông Bảo Bình Châu, trên con đường yên tĩnh ở quận thành Yên Chi, Trần Bình An dùng Thiết Kỵ Tạc Trận Thức đối địch. Hắn ra tay trước, bùa rút đất trong tay áo đã sẵn sàng, tùy thời có thể trợ giúp cho sát chiêu thật sự là Thần Nhân Lôi Cổ Thức. Tu sĩ Binh gia Mã Khổ Huyền cảnh giới thứ năm, giữa hai lòng bàn tay là “lôi đình” của núi Chân Vũ, rất có ngọn nguồn.

Cách nhau trong gang tấc, phạm vi nhỏ bé đều là quyền ý hùng hồn và sấm sét kinh người của hai thiếu niên.

Trận chiến này chỉ luận về cảnh giới, một võ phu thuần túy cảnh giới thứ ba đỉnh cao, một luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm đỉnh cao, nếu theo như lời của Mã Khổ Huyền, thực ra cũng xem là gà con mổ nhau. Nhưng nếu nhỉn võ đạo quyền ý của một bên, cùng với hồn phách Binh gia đã sớm thai nghén của bên kia, đừng nói là giang hồ dưới núi, cho dù tiên gia trên núi nhìn thấy cũng phải giật mình.

Mã Khổ Huyền đánh tan Thiết Kỵ Tạc Trận Thức còn chưa ngưng tụ ra quyền lý chân ý của Trần Bình An, nhưng rất nhanh lại trúng mười lăm quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức, bị đánh cho mặt nổi lên màu vàng nhạt. Hắn buộc phải dùng bí thuật Binh gia núi Chân Vũ cưỡng chế cắt đứt quyền thế kỳ lạ kia. Sau đó Mã Khổ Huyền lại đánh cho huyệt thái dương Trần Bình An rỉ máu, gương mặt bị quả cầu sấm sét đập trúng hai lần, mùi vị giống như sấm mùa xuân vang khắp bên tai, như chùy lớn đập vào mặt. Có điều Trần Bình An đã chịu nhiều đau khổ ở lầu trúc núi Lạc Phách, rất quen thuộc với chuyện này.

Mã Khổ Huyền càng chiến càng dũng mãnh, giống như phát điên. Lục phủ ngũ tạng của Trần Bình An đã sớm chấn động, thất khiếu chảy máu. Khí tức của Mã Khổ Huyền cũng hỗn loạn, đau như xoắn tim, lôi đình núi Chân Vũ trên tay đã dư lại không nhiều. Nhưng tâm thần hai bên lại càng trầm ổn, đều vì mài giũa rèn luyện đại đạo.

Cuối cùng hai người dùng thương thế đổi thương thế, rất hợp ý của Trần Bình An. Hắn vốn dùng thủ ấn đứng thế bồi dưỡng thần hồn, lúc này tạm thời biến thành thế công, hai tay tách ra, một tay dùng hai ngón đâm trúng ấn đường Mã Khổ Huyền, tay kia gập hai ngón lại thúc vào ngực đối phương. Trần Bình An cũng bị hai quyền của Mã Khổ Huyền một trước một sau đánh trúng ngực.

Hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau. Khi Mã Khổ Huyền đạp ra ngoài vòng, lập tức nuốt xuống một ngụm máu tươi, cười gằn nói:

- Trần Bình An, lần này ngươi thua rồi, hai ta một thắng một thua.

Trần Bình An im lặng không trả lời, xoay xoay mũi chân, nhìn chằm chằm vào đối phương. Hắn dùng mu bàn tay chậm rãi lau máu tươi trên mặt, không dám để tầm mắt bị che khuất.

Ngay lúc này trên tường thành có người cười nói:

- Rất tốt.

Mã Khổ Huyền thở dài, đưa tay chỉ vào Trần Bình An:

- Lần sau sẽ phân ra thắng bại sống chết.

Nói xong hắn xoay người rời đi, vẻ mặt đau đớn, cắn chặt răng không để cho mình phát ra âm thanh nào.

Trần Bình An đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bóng người quen thuộc kia, đó là tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ đã dẫn theo Mã Khổ Huyền rời khỏi mộ thần tiên.

Thực ra sau khi quyền thứ mười lăm của Thần Nhân Lôi Cổ Thức bị cưỡng ép cắt ngang, Trần Bình An đã ý thức được sự tồn tại của người kia, hoặc có thể nói là người kia cố ý để hắn biết. Cho nên hắn không sử dụng hai thanh phi kiếm bản mệnh.

Người kia dùng tiếng lòng nói với Trần Bình An, không cần lo lắng sống chết, chỉ cần toàn lực đối chiến là được, hắn sẽ bảo đảm hai người chỉ phân thắng bại. Bất kể Trần Bình An có cơ hội giế.t chết Mã Khổ Huyền, hay là Mã Khổ Huyền sắp g.iết chết Trần Bình An, người kia đều sẽ ngăn cản.

Người đàn ông kia bước ra một bước, đi kề vai với Mã Khổ Huyền đang đau đến mức mặt đầy nước mắt, quay đầu nói với Trần Bình An:

- Vì biểu đạt áy náy và cảm ơn, ta đã giúp ngươi giải quyết một tên thích khách nấp trong bóng tối. Nếu không dây lòng của ngươi đang buông lỏng, trong thời gian ngắn khó mà căng lên, rất dễ bị tên thích khách kia thừa cơ hội.

Trần Bình An gật đầu. Cái gọi là cảm ơn, là vì người kia đã nhìn ra một chân Trần Bình An bước ra khỏi vòng, thực ra không hề thật sự chạm xuống đất, mà dừng lại trên không. Chỉ là khi đó Mã Khổ Huyền đã như nỏ mạnh hết đà, không nhìn ra được chân tướng.

Còn vì sao lại cẩn thận như vậy, là do Trần Bình An vốn không tin lời thần tiên Binh gia núi Chân Vũ kia.

Tề tiên sinh chỉ có một, A Lương cũng chỉ có một.