Kiếm Lai

Chương 421: Ai có thể cho ta mượn một kiếm




Tiệm thuốc Khôi Trần lại náo nhiệt như trước.

Trịnh Đại Phong luyện quyền nửa canh giờ, lại để bốn người trong tranh cuộn thở một hơi, sau đó tiếp tục cách quãng như vậy. Hắn vẫn luôn áp chế ở cảnh giới thứ tám, chỉ là đang dần dần tăng lên, từ giai đoạn đầu cảnh giới Viễn Du, cho đến cảnh giới thứ tám đỉnh cao không tì vết.

Đối diện với bốn người Ngụy Tiện hợp kích càng lúc càng thành thạo, Trịnh Đại Phong cũng không nhẹ nhõm. Trong đó bốn người chưa từng ghé đầu trò chuyện, dù là lúc nghỉ ngơi bọn họ vẫn đứng tách biệt, suy nghĩ chuyện của riêng mình, tất cả đều không cần phải nói.

Bùi Tiền rất vô tư, ăn cơm tối chép sách xong lại đứng dưới mái hiên trong sân, dùng gậy leo núi múa Phong Ma kiếm pháp do cô ngộ ra, sau đó hài lòng đi vào phòng ngủ. Trước khi ngủ, cô đứng ở cửa phòng chào Trần Bình An một tiếng, sau đó mở hòm sách trúc xanh mà Trần Bình An đặt trong phòng cô, lấy ra hộp gỗ nhỏ do Diêu Cận Chi tặng.

Cô nhìn nhìn món này, ngắm ngắm món kia, trên trán còn dán bùa bảo tháp trấn yêu đã thật sự thuộc về mình. Cô gật gù đắc ý, hôm nay mình đã có tiền rồi. Nhưng khi đưa tay sờ lá bùa trên đầu, cô lại cảm thấy hơi ưu sầu, biết rằng bán nó đi có thể mua về một tòa nhà lớn, nhưng lại không nỡ bỏ. Thôi vậy, chờ có lá thứ hai rồi tính sau, dù sao hôm nay cũng không lo ăn mặc, có nhà cũng vô dụng.

Có điều cô đã nghĩ kỹ, sau này mình nhất định phải có một ngôi nhà lớn, giống như phủ Bích Du của bí đao lùn thủy thần nương nương. Còn phải có một bức tường phù điêu kỳ lạ, khiến người ta vừa vào cửa đã biết cô là người có tiền.

Buổi tối cùng ngày nhóm người vào ở trong tiệm, âm thần họ Triệu đã mang về mấy tấm bản đồ phong thủy, không biết tìm được ở phủ đệ nào, đặt ngay ngắn trên bàn trong phòng chính.

Dưới ánh đèn, Lư Bạch Tượng xin Trịnh Đại Phong một cây bút lông nhỏ, giống như đang hành quân bố trận, bắt đầu cẩn thận chấm đỏ chú thích trên đó. “Quan ải” của năm họ lớn thành Lão Long, “phân bố binh lực” của cung phụng khách khanh và địa tiên Kim Đan, sau đó vẽ một đường thẳng giữa đài Đăng Long và tiệm Khôi Trần.

Ngụy Tiện cũng có mặt. Chu Liễm và Tùy Hữu Biên lại không tham dự, một người ngồi dưới mái hiên mượn ánh trăng đọc sách, một người đứng trong sân rèn luyện chân khí thuần túy trong kinh huyệt.

Trịnh Đại Phong thì đã đi vào phòng ngủ, tiếng ngáy như sấm, hẹn hai canh giờ sau sẽ tiếp tục luyện quyền.

Đấu quyền có thể rèn luyện tu vi võ đạo của bốn người, gia tăng cảnh giới thêm một đoạn, đồng thời có thể trợ giúp bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu đan dược cung Thanh Hổ.

Vụ mua bán này là Trần Bình An kiếm lời.

Trần Bình An vẫn luôn đứng bên cạnh bàn, nhìn Lư Bạch Tượng, Ngụy Tiện và âm thần họ Triệu vòng vòng vẽ vẽ, chỉ chỉ trỏ trỏ trên từng tấm bản đồ địa thế. Hắn rất ít đưa ra đề nghị, nhiều nhất là khi hai người và một âm thần tranh chấp quyết liệt ở một chi tiết nào đó, Trần Bình An sẽ quyết định chọn cái nào giữa lựa chọn tốt và tốt hơn, trên thực tế xem như rất nhàn nhã.

Chuyến đi cuối cùng “bên dòng thời gian” ở đất lành Ngẫu Hoa, lộ trình xa xôi, năm tháng trải qua càng lâu dài, nhưng Trần Bình An chỉ dám nói hiểu sơ về nhân tình thế sự, biết triều đình cao đến đâu và giang hồ xa bao nhiêu. Lại không rành những mưu đồ cụ thể liên quan đến binh pháp này, vậy cứ giao cho người trong nghề là được.

Ngụy Tiện không cần phải nói, vốn xuất thân từ sa trường. Lư Bạch Tượng là người toàn tài hiếm thấy trên thế gian, tinh thông binh pháp thao lược, am hiểu tôn chỉ tinh túy của ba giáo Nho Phật Đạo ở đất lành Ngẫu Hoa, chưa nói tới cầm kỳ thư họa. Hôm nay thiếu sót duy nhất của vị thủy tổ khai sơn Ma giáo này, có lẽ là vừa tới thế giới Hạo Nhiên, còn chưa đứng trên đỉnh núi mà thôi.

Có điều từ chân núi đi tới giữa sườn núi, lại đi tới đỉnh núi, trên đường tu hành người đi sẽ càng ngày càng thưa thớt. Nếu đi sai đường, đến đầu cuối của một con đường cụt, trơ mắt nhìn người khác tiếp tục lên cao, vậy phải làm thế nào?

Thành tựu tương lai cao nhất của Tùy Hữu Biên, từ cảnh giới Võ Thần rơi xuống cảnh giới thứ chín, tâm cảnh thiếu chút nữa sụp đổ. Bởi vì kiếm tâm tan vỡ mà giận dữ, Trần Bình An có thể hiểu được, nhưng lại không đồng ý.

Mặc dù Trịnh Đại Phong cười đùa nói với bốn người Tùy Hữu Biên một câu “cảnh giới thứ chín mà thôi, chê cười, chê cười”, nhưng thật cho rằng cảnh giới thứ chín là cải trắng ven đường sao? Trịnh Đại Phong là đệ tử đích truyền của lão Dương, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma ở ngưỡng cửa cảnh giới thứ chín.

Trong trận chiến ở ngôi miếu đổ nát, Tùy Hữu Biên bước vào cảnh giới Kim Thân, đã là một cơ duyên lớn, vào túi rồi mới yên tâm. Nhưng trong mắt cô ta chỉ có quang cảnh ở nơi cao nhất, chuyện này đã đi ngược với quan niệm ở thế giới Hạo Nhiên, võ phu thuần túy phải chân đạp trên đất, từng bước lên trời.

Mặc dù Trần Bình An cảm thấy đạo lý của mình, không thể khiến cô gái kiếm tiên ở đất lành Ngẫu Hoa thật sự tâm phục khẩu phục, nhưng cũng không sao. Si Tâm kiếm là của Trần Bình An hắn, đan dược cung Thanh Hổ cũng là của hắn, có tặng cho Tùy Hữu Biên hay không, lúc nào tặng, làm sao tặng, đều là do hắn định đoạt.

Không ai thiếu nợ cô ta.

Dưới một ngọn đèn, trên nhiều tấm bản đồ, đã vẽ ra một con đường chính rõ ràng. Tranh chấp trong phòng càng lúc càng ít, Trần Bình An bèn rời khỏi phòng hít thở không khí. Hắn đi qua sân, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới mái hiên đối diện nhà chính.

Kết cấu của tiệm thuốc Khôi Trần rất giống tiệm thuốc Dương gia ở quê nhà. Lúc Trần Bình An đi tới chiếc ghế dài kia, lại nhớ tới năm xưa có một vị tiên sinh dạy học lần đầu thăm viếng lão Dương, sau khi xếp ô lại, cũng ngồi ở vị trí này.

Gặp phải chuyện bất bình trên thế gian, người cho rằng đó là chuyện bất bình, suy nghĩ sẽ khó yên bình nhất.

Nếu đổi thành loại người như Cao Thích Chân hay Lưu Tông, sẽ cảm thấy đó không phải là chuyện bất bình gì, chỉ cần khoanh tay đứng xem náo nhiệt là được. Không chừng còn thừa cơ hội nhúng tay vào, xem có thể chia một chén canh hay không.

Nếu đổi thành loại người như Khương Thượng Chân, có thể sẽ cảm thấy đó chỉ là chuyện vặt, nhìn thêm một cái cũng làm chậm trễ tu hành.

Đối với cục diện vây giết ở ngôi miếu đổ nát, cho dù đánh một trận hao tổn rất nhiều của cải, nhưng Trần Bình An không thể nói là hận thù sâu sắc. Đương nhiên không thù hận không có nghĩa là lúc xuất quyền sẽ mềm tay.

Có lẽ đến nay Khương Thượng Chân vẫn không hiểu được, ở đất lành Ngẫu Hoa vì sao Trần Bình An lại nổi sát tâm với Chu Sĩ và Nha Nhi. Giống như Trịnh Đại Phong lúc này đang an tâm ngủ say, e rằng cũng không hiểu vì sao Trần Bình An lại nhúng tay vào cục diện hỗn loạn ở thành Lão Long.

Thực ra đạo lý rất đơn giản, nếu hai bên ngang sức ngang tài, như vậy đại đạo không hợp, mỗi người đều có lý do để hành động. Ngươi tới ta lui, dựa vào bản lĩnh của mình chém giết, âm mưu dương mưu, ai sống ai chết, Trần Bình An đều có thể chấp nhận.

Nhưng cha mẹ của Tào Tình Lãng, hai chiếc đầu bị Chu Sĩ và Nha Nhi tiện tay ném xuống đất, máu tươi đầm đìa. Còn có tiểu cô nương ở tiệm thuốc chết dưới tay con cháu Phương gia.

Mặc cho Đinh Anh ngươi và Phương gia có ngàn vạn lý do để thuyết phục chính mình, thuyết phục hai thế giới, ba người này vẫn không nên gặp kiếp nạn như vậy.

Hiện giờ Trần Bình An còn không biết Tề Tĩnh Xuân từng uống rượu nhạt trong nhà Lý Hòe, chính miệng nói với Lý Nhị, quyền phải đánh ra với người mạnh hơn mới là hào kiệt thật sự. Hắn chỉ biết A Lương trước khi phi thăng, đã từng nói với tất cả bọn họ, bất kỳ một kẻ mạnh thật sự nào, đều nên dùng tự do của kẻ yếu làm ranh giới.

Nhân gian vui buồn ly hợp, ngàn ngàn vạn vạn, mỗi người lại có phúc duyên trong khổ. Thế gian không có hai chiếc lá giống nhau, người cũng không thể tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng có một số đạo lý lại tương đồng.

Ở trấn Phi Ưng, Lục Đài đã nói với phu nhân đáng thương “tim nuôi quỷ thai”, nhân gian nhàm chán, không bằng đừng đến.

Trần Bình An nghĩ tới nghĩ lui, không phải nhân gian nhàm chán, mà là người không muốn nói lý quá nhiều.

Nhân gian này, người thiện chịu thiệt, chỉ có thể an ủi mình chịu thiệt là phúc, khuyên mình thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân. Nhưng kẻ ác lại làm ác mà không biết ác, thậm chí là biết ác nhưng vẫn làm ác.

Lúc này trong phòng chính còn đang cân nhắc mỗi chi tiết. Âm thần họ Triệu quen thuộc với thế lực thành Lão Long, bèn đóng vai Phù gia, tiến hành “diễn võ” tấn công tiệm thuốc Khôi Trần với từng góc độ và binh lực khác nhau. Còn Ngụy Tiện và Lư Bạch Tượng thì đứng bên phía đối diện, tìm cách đối phó.

Chu Liễm ngồi dưới mái hiên, lật xem một quyển tiểu thuyết diễm tình hiếm lạ. Quyển sách này mới không mua lâu, lại bị lão lật xem nhiều lần đến mức trở thành sách cũ.

Lúc này lão đang lẩm bẩm “tác phẩm có tâm, tác phẩm có tâm”. Hóa ra quyển tiểu thuyết tài tử giai nhân in ấn sơ sài, vừa nhìn chữ ký đã thấy rất giả, ở trang cuối lại liệt kê một đống tên sách “kiệt tác” của người đồng đạo, còn thêm hai ba câu bình luận rất đúng trọng tâm. Cho nên lão già tối nay khép tiểu thuyết lại, từ đáy lòng cảm khái:

- Người tốt một đời bình an.

Nói đến đây, lão già lom khom lại quay đầu cười ngượng ngùng, nói với Trần Bình An:

- Thiếu gia, lão nô đã mạo phạm rồi, sau này sẽ chú ý.

Trần Bình An cười xua tay, nhắc nhở:

- Ngươi nhớ giữ bí mật chuyện kia cho ta.

Chu Liễm áy náy nói:

- Lão nô tài hèn học ít, những ngày qua vẫn luôn lương tâm bất an, nào dám tiết lộ mảy may.

Trần Bình An không trả lời.

Lúc trước trên thuyền đỉnh Thiên Khuyết, Trần Bình An muốn gởi một bức thư đến nhà trọ Quán Tước núi Đảo Huyền, sau đó nhờ ông chủ giúp giao cho người đàn ông ôm kiếm, xem thử có thể đưa đến Kiếm Khí trường thành cho Ninh cô nương hay không. Có điều mỗi lần hạ bút đều khó xử, không biết nên viết bức thư này thế nào. Hắn do dự cả buổi, cuối cùng đành phải đi tìm Chu Liễm, người có thể nói ra câu “tình cảm thế gian kêu lách cách”.

Vốn tưởng rằng Chu Liễm là một kẻ phong lưu, không ngờ thật sự là một lão sắc lang trong mắt Tùy Hữu Biên. Lão đưa ra một số đề nghị, khiến Trần Bình An nổi da gà hoặc đổ mồ hôi lạnh, đành phải không công trở về.

Trong sân, Tùy Hữu Biên rút kiếm ra khỏi vỏ, gập ngón tay búng kiếm, nghiêng tai lắng nghe tiếng leng keng.

Cô gái trong nhóm không được người ta ưa thích này, lần đầu tiên lại nở nụ cười.

Trần Bình An cười nói:

- Tùy Hữu Biên, ngươi như vậy không phải rất tốt sao, cần gì từ sáng đến tối mặt cứng đờ? Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ giới thiệu kiếm tiên cho ngươi quen biết.

Lời tâm huyết, cho dù có tình cảm thì vẫn phải theo khuôn phép của lễ nghi đạo đức.

Tùy Hữu Biên thu kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn Trần Bình An, cười nhạt nói:

- Cái đuôi hồ ly đã lộ ra rồi? Thế nào, có muốn ta làm ấm chăn giúp ngươi không?

Trần Bình An cười ha hả nói:

- Đừng chứ, ta nhát gan lắm.

Chu Liễm cười híp mắt nói:

- Nguyện theo phu tử lên thiên giới, rảnh cùng tiên nhân quét hoa rơi. Thơ hay, thơ hay. Thiếu gia, không biết ngài là phu tử hay tiên nhân?

Trần Bình An vừa nghe lão rùa già Chu Liễm này nịnh bợ hạ lưu như vậy, đã biết tình hình không ổn. Quả nhiên Tùy Hữu Biên sắc mặt lạnh giá, sát khí bừng bừng, có lẽ là đang suy nghĩ nên dùng một kiếm chém chết ai trước.

Trần Bình An và Chu Liễm gần như đồng thời dưới chân bôi dầu, một người vọt vào trong phòng, một người chạy ra tiệm thuốc phía trước.

Tùy Hữu Biên hừ lạnh một tiếng, trở về phòng mình. Lúc này Bùi Tiền đã ngủ, có lẽ từ nhỏ đã quen sống một mình, muốn làm gì cũng không ai quản, lại quanh năm màn trời chiếu đất, nếu không thì cũng nằm trên sư tử đá trước cửa gia đình giàu có, cho nên tư thế ngủ rất lộn xộn, tay chân dang ra, chăn mền nào giữ được hơi ấm. Tùy Hữu Biên nhíu mày, nhẹ nhàng đi qua, di chuyển tay chân của cô bé, sửa lại góc chăn.

Sau đó cô thắp đèn, ngồi một mình bên cạnh bàn, yên tĩnh không nói gì, chỉ có kiếm làm bạn.

Tối nay Trần Bình An ngủ trong tiệm thuốc, nằm ở dưới đất, không ngủ được sâu.

Một lát sau Trịnh Đại Phong lại luyện quyền với bốn người trong sân.

Trần Bình An nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng quyền ý chảy qua, hoặc nặng hoặc nhẹ, hơi nhộn nhạo trong lòng, giống như đang gõ cửa.

Con ngõ một đêm vô sự.

Phù gia vẫn còn biết sĩ diện, hơn nữa đại chiến sắp tới, nếu có người xông vào con ngõ khiêu khích Trịnh Đại Phong, chẳng khác nào vả mặt Phù gia. Mà hôm nay mặt mũi của Phù gia thành Lão Long, gần như là mặt mũi của họ Khương Vân Lâm. Nếu không như vậy, Phù Huề cũng sẽ không tự mình ra trận, ước chiến với Trịnh Đại Phong ở đài Đăng Long.

Phù Huề rốt cuộc có thể sử dụng mấy món nửa tiên binh, đây là trọng điểm thương nghị đối sách ở phòng chính.

Con cháu Phù gia có thể dùng tu vi cảnh giới Kim Đan, sử dụng nửa tiên binh vốn rất khó điều khiển thậm chí có khả năng cắn trả. Đây vốn là một chuyện kỳ quái, chỉ là lâu ngày bên ngoài đã ngầm thừa nhận.

Trần Bình An tỉnh dậy vào sáng sớm.

Trịnh Đại Phong đang ngồi ở cửa phòng ăn cháo, Bùi Tiền ngồi ở bên cạnh. Hai người thì thầm với nhau, không biết từ lúc nào quan hệ lại tốt như vậy.

Lư Bạch Tượng ở trong phòng đánh đàn, âm thanh như núi cao sông dài.

Ngụy Tiện ở trong sân luyện tập sáu bước đi thế học lén của Trần Bình An. Tùy Hữu Biên cũng không khác gì, đang luyện tập thủ ấn đứng thế.

Chu Liễm thì phúc hậu hơn một chút, bưng tới cho Trần Bình An một tô cháo trắng, nói là để thiếu gia nếm thử tay nghề của lão.

Trần Bình An ngồi trên ghế dài ăn cháo, trời hơi sáng, tinh thần khoan khoái. Sau đó hắn đi mở cửa trước. Tiệm thuốc Khôi Trần đã mở cửa đón khách, còn như có khách hay không, lúc sáng sớm lại thật sự có.

Trần Bình An mở cửa, sau đó đi thế luyện quyền trong ngõ, cho tới ngã rẽ nơi đường lớn mới quay đầu xoay người, tới tới lui lui. Khi hắn đánh quyền tới lần thứ ba, lại có một đôi nam nữ xuất hiện trong tầm mắt.

Trong đó có một người quen không ngoài dự tính. Một cô gái khác thì không quá quen, nhưng vẫn khiến Trần Bình An nhớ kỹ, xuất hiện một cách hơi bất ngờ.

Người trẻ tuổi kia là Phạm Nhị, bên cạnh là một cô gái trẻ mặc áo bào màu xanh lá. Năm xưa trên con đường rồng đi dưới lòng đất, khi hai chiếc thuyền chạy sát qua nhau, Trần Bình An đã gặp cô gái này. Cô ta còn thể hiện ngón nghề, dùng một tay điều khiển bầu rượu bay lượn.

Phạm Nhị từ xa nhìn thấy Trần Bình An, liền cười lớn nói:

- Trần Bình An, có dám đánh một trận với Phạm Nhị cảnh giới thứ tư ta không?

Trần Bình An dừng lại ở cửa tiệm thuốc, lắc đầu nói:

- Không dám.

- Ngươi và ta đều là đại tông sư cảnh giới thứ tư, đường hẹp gặp nhau, nếu không đánh một trận đỉnh cao, chẳng phải là khiến thế gian có thêm một chuyện tiếc nuối?

Phạm Nhị dùng Vương Bát quyền để mở đầu, giống như muốn “loạn quyền đánh chết sư phụ già”, ngoài miệng ê ê a a, nhe nanh múa vuốt xông về phía Trần Bình An.

Trần Bình An đưa tay ôm trán, sau đó đành phải chậm rãi đi thế về phía trước, phối hợp với Phạm Nhị kia, tiến hành một trận “tỷ thí đỉnh cao giữa đại tông sư".

May mà Phạm Nhị mới chạy ra mười mấy bước, đã bị cô gái mặc áo bào xanh lá đuổi theo nắm lấy cổ áo, kéo về phía sau, mắng:

- Bớt làm mất mặt đi, muốn chơi thì tới đài Đăng Long mà chơi.

Phạm Nhị ngoan ngoãn đi sau lưng cô gái, nháy mắt với Trần Bình An.

Trần Bình An dừng bước, nghi hoặc hỏi:

- Cô là chị gái của Phạm Nhị, Phạm Tuấn Mậu?

Phạm Tuấn Mậu cũng cột bầu rượu bên hông, bước chân không dừng lại, cười nhạt nói:

- Ta cũng không muốn có một em trai như vậy, nhưng không quản được cha ta và nhị nương ân ái với nhau.

Phạm Nhị liền lén cười.

Trong lòng Trần Bình An thở dài, sau đó lại thư thái. Cũng chỉ có tính tình như Phạm Tuấn Mậu, mới có thể khiến Phạm Nhị thật sự yêu mến hơn nữa còn kính trọng. Nếu là một tiểu thư khuê các hiền thục an tĩnh, Phạm Nhị vẫn sẽ yêu mến, nhưng không đến mức thật lòng khâm phục như vậy.

Phạm Tuấn Mậu không có ý định đi vào tiệm thuốc, chỉ một ngón tay nói:

- Phạm Nhị, vào trong chờ đi.

Phạm Nhị kêu oai oái mấy tiếng, tung tăng chạy vào tiệm thuốc. Lúc đi ngang qua Trần Bình An, hắn lại mạo hiểm nhắc nhở:

- Kiềm chế đau thương, thích ứng rủi ro.

Trần Bình An ngạc nhiên nói:

- Phạm tiểu thư, chắc cô không phải là...

Không đợi Trần Bình An nói xong, Phạm Tuấn Mậu đã gật đầu nói:

- Đoán không sai, chính là ta. Lần trước chúng ta gặp mặt, ngươi đi hướng nam còn ta đi hướng bắc. Nơi ta muốn tới là động tiên Ly Châu quê nhà ngươi, người ta muốn gặp là lão Dương kia. Lão Dương cũng không quá để tâm tới Trịnh Đại Phong, muốn hắn tự sinh tự diệt ở thành Lão Long. Nhưng lại đặc biệt nhắc đến ngươi mấy câu, bảo ta nếu hứng thú thì có thể quan sát nhiều hơn.

Về thái độ của lão Dương đối với mình, Trịnh Đại Phong không muốn lừa gạt Trần Bình An, đêm qua đã sớm nói rõ. Lão già từng buông lời uy hiếp gã đệ tử không ra gì là hắn, cho dù có chết cũng không được tiết lộ một chút lai lịch. Vì vậy ấn tượng của Phù Nam Hoa đối với Trịnh Đại Phong, chỉ là gã canh cổng tác phong tản mạn ở động tiên Ly Châu mà thôi.

Phạm Tuấn Mậu kêu lên:

- Phạm Nhị, ném một cái ghế dựa ra đây. Nhớ là ghế dựa, đừng đưa cho ta một cái ghế đẩu.

Phạm Nhị đáp một tiếng, thật sự xách một cái ghế dựa đến cửa tiệm phía trước, từ cửa lớn ném  ra ngoài.

Phạm Tuấn Mậu tiếp lấy, đặt ở chân tường đối diện với tiệm thuốc, sau đó ngồi xuống, ngửa người về phía sau khiến ghế dựa vênh lên lắc lư. Cô uể oải nói:

- Trịnh Đại Phong có lẽ nghĩ không rõ, Phù Đông Hải mưu đồ chuyện này, Phù Huề cũng không biết. Phù Đông Hải vốn là một kẻ ngu ngốc, chí lớn nhưng tài mọn, chẳng có chút bản lĩnh nào, chính hắn đã tự tiện chủ trương.

- Phù Huề biết một chút nội tình bí mật của động tiên Ly Châu, quyết tâm muốn lôi kéo Trịnh Đại Phong. Lúc trước còn đặc biệt dẫn một cô ả chân dài tới đây tìm Trịnh Đại Phong, hình như tên là Phù Xuân Hoa. Đáng tiếc khi đó Trịnh Đại Phong lại từ chối ý tốt của người ta. Dù vậy Phù Huề chỉ xem Trịnh Đại Phong là một con rồng qua sông (cao nhân từ nơi khác đến), nuôi trong ao nhỏ của Phạm gia, không đụng chạm là được.

- Nhưng Phù Đông Hải lại gây ra rắc rối lớn, mà bà lão của họ Khương Vân Lâm lại vừa lúc nhúng tay vào. Phù Huề vốn có thể giải thích “hiểu lầm”, đóng cửa xử lý, nhưng trong thoáng chốc lại biến thành vấn đề mặt mũi của họ Khương. Như vậy phải làm sao? Cho nên mới có ước chiến ở đài Đăng Long, nhất định phải có một người chết. Bằng không Phù gia chân trước thông gia với họ Khương, chân sau lại đá vào mặt họ Khương một cái, nếu ngươi là lão tổ tông của họ Khương Vân Lâm thì sẽ làm gì?

Trần Bình An trả lời:

- Con cháu tự có phúc của con cháu, mặt mũi không lớn hơn đạo lý.

Phạm Tuấn Mậu giống như bị câu trả lời này làm giật mình, lấy bầu rượu xuống nói:

- May mà vừa rồi ta không uống rượu, nếu không đã bị sặc chết.

Trần Bình An ngồi trên ngưỡng cửa, nói:

- Mặc dù ta và Tôn Gia Thụ có một chút hiềm khích, nhưng ta cảm thấy trong những họ lớn của thành Lão Long, cách buôn bán của Tôn gia vẫn ngay thẳng nhất.

Phạm Tuấn Mậu uống một hớp rượu, ánh mắt nghiền ngẫm, cười hỏi:

- Phạm gia chúng ta không lọt vào mắt ngươi sao?

Trần Bình An cười nói:

- Có thể dạy ra người thừa kế tương lai như Phạm Nhị, nếp nhà của Phạm gia chắc chắn không tệ. Nhưng người có thể lên tiếng ở từ đường tổ tông quá nhiều, mỗi người đều có tính toán riêng. Thân là gia chủ cần phải chiếu cố mọi phương diện, rất khó... giữ mình trong sạch, thậm chí khó tránh khỏi ép dạ cầu toàn. Chút đạo lý này ta vẫn hiểu được.

- Có điều trong chuyện này của Trịnh Đại Phong, Phạm gia đúng là không đủ khoan dung nhân hậu. Nếu như, ta nói là nếu như, sau này ta muốn làm ăn với Phạm gia, trừ khi Phạm Nhị tự mình thu xếp, nếu không ta sẽ không yên tâm. Nhưng làm ăn với Tôn gia, nếu Tôn Gia Thụ không nhúng tay vào, ta sẽ càng yên tâm hơn.

Phạm Tuấn Mậu nghiêng đầu, tấm tắc nói:

- Ngươi cũng không ngốc, tại sao lão Dương luôn nói ngươi không thông minh lắm?

Trần Bình An bật cười nói:

- Ta rời quê hương đã nhiều năm rồi, ngoại trừ vóc dáng cao hơn, đầu óc cũng phải phát triển chứ?

Phạm Tuấn Mậu gật đầu nói:

- Đầu óc đúng là phát triển một chút, nhưng gặp phải chuyện lớn, cuối cùng vẫn không thông minh lắm.

Trần Bình An không để bụng, nói thẳng vào vấn đề:

- Chúng ta có thể bắt đầu bàn chuyện mua bán rồi chứ?

Phạm Tuấn Mậu cười nhạo nói:

- Chỉ nhìn danh sách mà Trịnh Đại Phong đưa ra, ta đã biết ngươi luyện vật chắc chắn sẽ thất bại. Không nói tới ngươi là một tay ngang, tâm địa còn quá cao ngạo. Nếu ta không đoán sai, vật bản mệnh ngũ hành thủy mà ngươi luyện hóa cấp bậc không thấp, khẩu quyết và đan đỉnh luyện vật cũng không tệ. Vậy ngươi có biết không, ngoại trừ nhất định không thành công, một khi thất bại bệnh tật sẽ tích lũy lâu ngày, hậu hoạn vô cùng?

Sắc mặt Trần Bình An nghiêm túc.

Phạm Tuấn Mậu cười cười nói:

- Ta biết loại người như ngươi không tin tà. Mua bán mà, sau khi ngươi mua hàng của ta, ta cũng mặc kệ ngươi lỗ hay lời. Yên tâm, một đống thiên tài địa bảo đều mang tới cho ngươi rồi. Ta muốn viên kim đan của lão giao long Nguyên Anh ở khe Giao Long. Đồ vật hiếm lạ ít khi bán ra như vậy, quả thật khiến ta cũng động tâm. Nếu không ta sẽ không tự mình đi chuyến này, để Phạm Nhị tới là được rồi.

Cô sảng khoái ngẩng đầu uống một hớp rượu, lại nói:

- Ngươi nghĩ đúng rồi, ta đang muốn ép giá ngươi, thừa nước đục thả câu, hơn nữa một dao này cắt xuống vô cùng tàn nhẫn. Nhưng Trần Bình An ngươi có thể không mua sao?

Trần Bình An ném ra bình sứ đựng kim đan của lão giao long. Phạm Tuấn Mậu dùng một tay tiếp lấy.

Trần Bình An hỏi:

- Nghe Trịnh Đại Phong nói, cô có thể khống chế biển mây phía trên thành Lão Long. Vậy nếu ta có thể lấy ra đồ tốt hơn, cô có chịu ra tay không, dù trận chiến ở đài Đăng Long thắng hay bại, đều sẽ bảo vệ tính mạng của Trịnh Đại Phong?

Phạm Tuấn Mậu nói:

- Trên người Phạm Nhị có vật một thước ta đưa cho hắn, lúc này chắc đã lấy đồ ra rồi. Ta là con cháu họ Phạm, làm ăn vẫn phải coi trọng thành tín một chút. Đồ vật đều là thứ tốt, chỉ là giá cả hơi đắt, còn lại không có vấn đề gì. Cho dù ngươi đi tìm Phù gia, Phù Huề cũng chỉ có thể cho ngươi hàng hóa chất lượng tương đương mà thôi.

Nói xong những lời này, cô nhẹ nhàng hất chiếc bình sứ trong tay, mỉm cười nói:

- Cho dù ta phá hư quy củ, quyết định ra tay, nhiều nhất cũng chỉ có năm thành, bảo vệ được cái mạng hèn chết không có gì đáng tiếc của Trịnh Đại Phong. Huống hồ ta cũng chẳng muốn làm như vậy.

Trần Bình An đang định lên tiếng, Trịnh Đại Phong đã ngồi ở ngưỡng cửa, cùng với Trần Bình An một trái một phải trở thành hai thần giữ cửa ở tiệm thuốc Khôi Trần. Hắn cười nói:

- Được rồi, cầu cô ta cũng vô dụng.

Phạm Tuấn Mậu gật đầu, cổ tay lật một cái, chiếc bình sứ liền biến mất. Cô cười nói:

- Đúng là như vậy.

Trần Bình An lại bị Trịnh Đại Phong cắt ngang lời nói, lần này Trịnh Đại Phong thậm chí còn lắc đầu với hắn, ra hiệu không nên lấy món đồ kia ra.

Ánh mắt Phạm Tuấn Mậu sáng lên, hỏi:

- Thật sự có đồ tốt à? Lấy ra thử xem, biết đâu ta cảm thấy xứng với giá trị, có khả năng sẽ ra tay. Đánh nhau thư giãn gân cốt mà, cũng không phải chuyện xấu.

Trịnh Đại Phong đột nhiên đứng dậy, nói:

- Đủ rồi, Phạm Tuấn Mậu. Chuyện Trần Bình An luyện chế vật bản mệnh, thật sự cơ hội rất thấp sao?

Hiển nhiên hắn muốn thay đổi đề tài, kìm nén lòng hiếu kỳ của Phạm Tuấn Mậu.

Phạm Tuấn Mậu hơi mất hứng, dựa lưng vào ghế, lắc lư bầu rượu trong tay, nói:

- Thật xem luyện chế vật bản mệnh, giống như đạo sĩ năm cảnh giới thấp tiện tay luyện mấy viên thuốc dưỡng khí sao? Có biết cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa không? Hay là Trần Bình An hắn cảm thấy mình là người may mắn hồng phúc ngang trời? Một kẻ tay ngang, tùy tiện tìm một nơi luyện hóa vật bản mệnh, thật sự có thể một lần luyện thành sao? Nếu Trần Bình An ngươi thành công, Phạm Tuấn Mậu ta sẽ móc mắt ra tặng cho ngươi.

Trịnh Đại Phong xoay người nói với Trần Bình An:

- Vậy thì đừng luyện nữa.

Trịnh Đại Phong rất ít khi thần sắc nghiêm túc như vậy, đời này cũng không nhiều.

Trần Bình An đành phải gật đầu, nói:

- Vậy thì bỏ đi, ta biết vận may của mình.

Phạm Tuấn Mậu đứng lên, phủi phủi mông, nói:

- Được rồi, cứ như thế đi. Trịnh Đại Phong, tới lúc đó hãy đánh cho tốt. Ta sẽ ở trên đầu nhìn ngươi, nhớ là phải chết có khí khái anh hùng một chút.

Trịnh Đại Phong khôi phục nguyên hình, cười híp mắt xoa tay nói:

- Phạm đại tiểu thư, hôm đó trên biển mây mặc váy màu gì vậy? Bộ áo bào xanh lá này đẹp thì có đẹp, nhưng thỉnh thoảng cũng nên đổi một bộ khác.

Phạm Tuấn Mậu cũng không phải cô gái bình thường, cười ha hả nói:

- Đến lúc đó cho dù ta không mặc váy đứng trên đài Đăng Long, ngươi cũng không mở mắt ra nhìn được. Không chừng Phù Huề trước tiên sẽ dùng một kiếm đâm chết ngươi, còn chưa hả giận, lại dùng một chân đạp bể đầu ngươi. Con ngươi của ngươi nổ ra, bùm một tiếng, từ đài Đăng Long bay vào trong biển mây. Ta lại dùng hai ngón tay kẹp lấy, bốp một tiếng, bóp vỡ nó.

Trịnh Đại Phong vội vàng cầu xin:

- Phạm đại tiểu thư, xin lão nhân gia cô nói tốt một câu giúp ta được không?

Phạm Tuấn Mậu cười lớn, bước nhanh rời khỏi con ngõ.

Sau khi xác định Phạm Tuấn Mậu đã đi xa, Trịnh Đại Phong mới trầm giọng nói:

- Ngươi có biết vào thời khắc cuối cùng, chỉ cần ngươi lấy viên yêu đan kia ra, dù là Phù Huề hay người của họ Khương Vân Lâm, thậm chí là bất kỳ một vị đại tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân nào, nhìn thấy cũng sẽ động tâm. Ngươi sẽ có cơ hội đổi lấy một cái mạng?

- Nếu hôm nay ngươi đưa cho Phạm Tuấn Mậu, có thể đổi được cái gì? Cô ta ra tay thì sao, chỉ có năm thành khả năng mà thôi. Nhưng đến lúc đó cho dù cứu được một mình Trịnh Đại Phong ta, nhóm người các ngươi làm sao rời khỏi thành Lão Long?

Trần Bình An đột nhiên cười nói:

- Làm người truyền đạo cho Trịnh Đại Phong ngươi, ta không vui chút nào.

Trịnh Đại Phong trợn trắng mắt, ngồi xuống ngưỡng cửa, mạnh miệng nói:

- Ngươi cho rằng ông đây vui sao? Chuyện này đã khiến ta cả đời không ngẩng đầu lên được trước mặt Lý Nhị.

Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, nhìn bức tường kia, cười nói:

- Nhưng nếu làm người hộ đạo cho Trịnh Đại Phong hiện giờ, ta lại vui lòng.

Phạm Tuấn Mậu bỗng nhiên “ngồi trở về” chiếc ghế dựa kia, cười ha hả nói:

- Xem ra còn có một viên yêu đan khoa trương hơn, cảnh giới thứ mười một? Không đúng, yêu đan của đại yêu cảnh giới thứ mười hai. Nhất định là kim đan của đại yêu Phù Kê tông ở Đồng Diệp châu kia rồi. Thú vị, thú vị.

Sắc mặt Trịnh Đại Phong biến đổi, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo bào xanh lá kia, nghiêm nghị nói:

- Ta không đùa với ngươi, đừng tơ tưởng đến viên yêu đan kia.

Phạm Tuấn Mậu vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ một vòng. Chỉ thấy bức tường sau người có từng tia sương mù tràn ngập, cuối cùng hội tụ thành một đám mây xinh xắn ở đầu ngón tay của cô.

Nếu không phải sớm có dự mưu, cô thật sự không cách nào nghe được những lời thật lòng này của Trịnh Đại Phong.

Chậc chậc, ngay cả loại người như Trịnh Đại Phong cũng chịu mở lòng với người khác? Phạm Tuấn Mậu híp mắt quan sát người trẻ tuổi kia.

Cô uống một hớp rượu, vẻ mặt đắc ý nói:

- Kim đan của đại yêu cảnh giới thứ mười hai, có thể phân làm đại luyện, trung luyện và tiểu luyện. Độ khó của đại luyện không thua gì luyện hóa vật bản mệnh, Trần Bình An ngươi cũng đừng nghĩ tới, cho ta thì được. Ta khống chế biển mây trên đầu các ngươi, còn họ Phù chỉ xem như quản gia mà thôi. Ta không có mặt, Phù gia có thể điều động một chút, còn ta ở đây, hắn muốn sử dụng một đám mây nhỏ như trên đầu ngón tay ta cũng không được.

Cô lau miệng, không giấu được sự nóng bỏng trong mắt, nói:

- Cho ta viên yêu đan kia, ta sẽ có thể nuốt khí vận ba mặt nước biển của thành Lão Long, sau đó chọn một thời cơ tốt, có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Thế nào? Nếu lấy ra, ta sẽ có năm thành cơ hội khiến Trịnh Đại Phong sống sót. Dù sao cái mạng hèn của hắn sớm muộn cũng vất, ta cứu hắn một lần cũng không can hệ nhiều.

Trần Bình An cười hỏi:

- Dám hỏi Phạm tiểu thư, trung luyện và tiểu luyện thì thế nào?

Phạm Tuấn Mậu nhướng mày nói:

- Tiểu luyện không khó, sau đó cầm tới ngâm rượu uống là thích hợp nhất. Hiệu quả thì ai uống người đó biết.

Trần Bình An tươi cười gật đầu nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ dùng trung luyện. Cảm ơn Phạm tiểu thư đã nhắc nhở.

Phạm Tuấn Mậu đứng lên, ánh mắt sắc bén.

Trịnh Đại Phong cũng đứng dậy, trầm giọng nói:

- Phạm Tuấn Mậu, ngươi đừng quên nơi này của ta còn có một âm thần. Ngươi dám động thủ, ta sẽ khiến cho cảnh giới của ngươi trì trệ ít nhất trăm năm.

Phạm Tuấn Mậu đi qua đi lại trong con ngõ đối diện với tiệm thuốc, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái gã tên là Trần Bình An.

Cuối cùng cô giậm chân một cái, lướt vào trong biển mây. Tâm tình của cô rất bực bội, la hét vung tay áo nắm lấy từng đám mây, đập vào nhau vỡ nát. Sau khi giày vò cả buổi, cô ngả người về phía sau, nằm trên biển mây, nói:

- Cầm tới tiểu luyện ngâm rượu uống, đời này cũng không sầu nữa.

Cô lau nước miếng bên miệng, bắt đầu lăn lộn trên biển mây.

Bên phía con ngõ, Trịnh Đại Phong lau mồ hôi trán, liếc nhìn Trần Bình An vẫn bất động như núi, nghĩ lại còn sợ nói:

- Lá gan của ngươi thật lớn.

Sắc mặt Trần Bình An không thay đổi, ra dấu nói:

- Ngươi nhìn sau lưng ta một chút.

Trịnh Đại Phong thật sự bước qua ngưỡng cửa liếc nhìn, thấy Trần Bình An mồ hôi đầm đìa. Hắn tươi cười ngồi trên ngưỡng cửa, cảm khái nói:

- Thật không ngờ thiếu niên đen nhẻm năm xưa trơ mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài cổng, lại trở thành giống như hôm nay.

Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống rượu từng ngụm nhỏ:

- Chính ta cũng không ngờ.

Hắn trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu cười hỏi:

- Là tốt hơn hay xấu hơn?

Trịnh Đại Phong ngẫm nghĩ:

- Chắc là cũng không tệ.

Sau đó hắn lại tát cho mình một cái, mắng:

- Trịnh Đại Phong ngươi chỉ ở chung với Bùi Tiền và Chu Liễm một ngày, đã học được cách nịnh hót rồi?

Trịnh Đại Phong đứng lên, lẩm bẩm đi vào hậu viện phía sau tiệm thuốc, gọi bốn người tới bắt đầu so chiêu. Lần này bốn người trong tranh cuộn đều cảm giác được áp lực nặng nề từ Trịnh Đại Phong, không giống như so quyền, lại giống như đang dùng bốn người bọn họ để luyện tay.

Phạm Nhị tươi cười chạy ra cửa tiệm, ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, nói:

- Đồ vật đều để trong phòng rồi.

Trần Bình An “ừ” một tiếng, nói:

- Chắc ta sẽ không luyện chế vật bản mệnh nữa, nhưng lại muốn luyện hóa một vật nhỏ khác. Ngươi về sớm một chút, nơi này không nên ở lâu, đừng gây thêm rắc rối cho gia tộc.

Phạm Nhị cũng không chần chừ, đứng lên nói:

- Sau này ta sẽ tìm cơ hội tới tiệm thuốc.

Trần Bình An cũng đứng lên, tiễn Phạm Nhị đến ngã rẽ của con ngõ. Nơi đó đã sớm có xe ngựa chờ đợi, người đánh xe chính là lão kiếm tu Kim Đan Mã Trí trên thuyền đảo Quế Hoa, phi kiếm bản mệnh tên là Lương Ấm.

Tu hành của kiếm tu, luyện khí sĩ Động Phủ sáu mươi tuổi đã già, kiếm tu Động Phủ trăm tuổi vẫn còn trẻ.

Khi đó lão kiếm tu Mã Trí hiếm hoi thổ lộ tâm tình với Trần Bình An, nếu Phạm gia chịu lấy ra một nửa gia sản, dốc sức cung phụng vị kiếm tu cảnh giới Kim Đan là ông ta, ông ta đã có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh rồi.

Trần Bình An không đi ra khỏi con ngõ, chỉ cười vẫy tay chào hỏi lão kiếm tu, Mã Trí cũng cười gật đầu.

Đêm nay Trần Bình An nằm trên nóc nhà, tay cầm một miếng ngọc bài ít khi lấy ra, ngơ ngác ngằm nhìn, lóng lánh sáng ngời dưới ánh trăng.

Hôm nay hắn không có nhiều tiền thần tiên, nhưng gia sản không tính là ít. Mà miếng ngọc bài này là một trong số của cải sớm nhất của hắn, đã có từ trước khi ra ngoài đi đến Đại Tùy.

Hắn không luyện chế Thủy Tự ấn kia.

Trên đường nhân sinh, có những hố sâu biết là nguy hiểm, vẫn phải tự mình mạo hiểm. Nhưng có một số dụ hoặc, phải nghe theo câu châm ngôn “số mệnh tám thước đừng cầu một trượng”.

Trần Bình An đặt ngọc bài trên người, dùng hai tay nhẹ nhàng che lên, nhắm mắt lại.

Si Tâm kiếm đã cho Tùy Hữu Biên mượn. Nhưng dù không cho Tùy Hữu Biên mượn, đối với Trần Bình An thì thanh kiếm đó vẫn kém xa không đủ. Đáng tiếc thanh Trường Khí kiếm đã để lại đất lành Ngẫu Hoa, nếu không thì có thể dùng để nghênh địch rồi.

Nếu có người cho ta mượn một thanh kiếm thì tốt, nhưng trên đời nào có chuyện tốt như vậy?

- --------

Một ngày trước tiết đại hàn, tiệm thuốc Khôi Trần vẫn gió nhẹ mây thưa như trước, không có một người khách nào. Nhưng có một chiếc thuyền vượt châu trống trải, lại dừng ở bến thuyền trên hòn đảo trơ trọi ngoài biển.

Thành chủ Phù Huề của thành Lão Long, vị nhũ mẫu họ Khương Vân Lâm, còn có đệ tử đích truyền Đỗ Nghiễm của Đồng Diệp tông, đều đứng kề vai chờ đợi khách trên thuyền.

Cuối cùng chỉ có một lão già dáng vẻ bình thường đi xuống thuyền.

Nếu ba người lúc trước truy sát đại yêu Phù Kê tông có mặt ở đây, sẽ nhận ra thân phận của người này, đó là vị lão tổ phục hưng họ Đỗ của Đồng Diệp tông.

Lão già quần áo mộc mạc chậm rãi xuống thuyền, nhìn thấy mọi người ở bến thuyền, cũng ôn hòa chào hỏi một tiếng, nói vài lời hàn huyên. Không hề có vẻ ngang ngược kiêu ngạo của “lão b.iến thái Đồng Diệp tông” mà Khương Thượng Chân từng nói.

Nhưng khi lão nhìn về hướng thành Lão Long, nói vào chuyện chính, lập tức khiến mọi người cảm thấy như núi cao đè đầu. Lão hỏi:

- Là một võ phu cảnh giới thứ chín?

Phù Huề cười khổ nói:

- Đúng vậy.

Lão già giơ ngón cái lên lau khóe miệng, nói:

- Vương triều Đại Ly gợi ý, Phù gia thành Lão Long ngươi đã tặng cho Đồng Diệp tông chúng ta bốn chiếc thuyền tới núi Đảo Huyền, lễ vật không nhẹ.