Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 180: Đệ tử Lăng Vân (3)




Huyền Thiên là người của hai thế giới, chứng kiến Diêm Quan Tây sở tác sở vi, giờ phút này không khỏi toát ra lửa giận. vừa muốn lên tiếng ngăn lại thì đã có một người vượt lên trước hét lớn một tiếng:

- Các ngươi là đệ tử Lăng Vân Tông không khỏi quá kiêu ngạo, còn nói mình là danh môn chính phái, các ngươi cùng cường đạo sơn tặc, có cái gì khác nhau?

Một người từ lầu hai nhảy xuống tới, là võ giả Tiên Thiên Cảnh tam trọng đứng ở bên cạnh cầu thang.

Võ giả tuổi chừng 25~26 tuổi, nhưng mà trước ngực không có tiêu chí của tứ đại tông môn, nghe hắn nói hiển nhiên không phải là giang hồ thảo mãng, có thể là đệ tử của thế lực thất phẩm.

Đối với tứ đại tông môn, 25~26 tuổi có tu vi Tiên Thiên Cảnh tam trọng không coi là cái gì, nhưng đối với thế lực thất phẩm mà nói, lại là thiên tài.

Thanh âm người này vừa dứt thì Diêm Quan Tây cũng thu chân trên người chưởng quầy đi tới trước mặt người nọ:

- Ai nha, lão tử chính là kiêu ngạo như vậy thì làm sao? Đồ khốn kiếp ngươi là cái gì mà dám nhảy ra vào việc của người khác, đêm nay cút ngay ra khỏi khách điếm, gian phòng của ngươi, lão tử muốn.

- Ngươi là đệ tử danh môn chính phái cái gì, ngươi quả thực chính là cường đạo.

Người nọ cả giận nói:

- Ta là đại đệ tử của Thanh Nguyên Môn.

Thanh Nguyên Môn đúng là thất phẩm tông môn của Thần Đao Vương.

Không khéo Thanh Nguyên Môn đúng là thuộc về tông môn trong phạm vi quản hạt của Thiên Kiếm Tông, thế lực dưới lục phẩm phải nạp cống vật, hàng năm cống tứ thành cho Thiên Kiếm Tông.

- Một đại đệ tử của tông môn rác rưởi ngươi tính là cái đếch gì? 25~26 tuổi rồi, mới tu vi Tiên Thiên Cảnh tam trọng, còn là một đại đệ tử, ha ha, ngươi quả thực chính là một đống phân. Một đống phân còn có thể trở thành phân bón, cũng còn mạnh hơn ngươi, mà ngươi chỉ có thể lãng phí lương thực.

Diêm Quan Tây mắng đại đệ tử của Thanh Nguyên Môn xong thì ánh mắt hắn quét qua mọi người lầu hai, trên người ba người Phong Bất Chí. Chứng kiến tiêu chí Thiên Kiếm Tông trên thân ba người thì Diêm Quan Tây hiện lên một tia khinh thường nói:

- Còn gian phòng, chính là ba người các ngươi đêm nay cút ngay cho ta, gian phòng của các ngươi do bốn người sư huynh đệ lão tử dùng.

Ba người Phong Bất Chí Tôn Diệc Thu, Cố Thiên Nhu đứng chung một chỗ, Huyền Thiên thoáng đứng tránh ra, chỗ đó là bóng tối, hơn nữa thoạt nhìn tương đối đen nên Diêm Quan Tây trực tiếp bỏ qua Huyền Thiên.

Ba người Phong Bất Chí, một tu vi Tiên Thiên Cảnh tam trọng, hai Tiên Thiên Cảnh nhị trọng tu vi. Phong Bất Chí Tiên Thiên Cảnh tam trọng, Diêm Quan Tây cũng không biết, hiển nhiên không phải một trong mười đại đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông.

Vì thế, Diêm Quan Tây căn bản không có đem ba người Phong Bất Chí để vào mắt.

Lầu hai khách điếm Mãnh Hổ có hai mươi mấy gian phòng, đều có võ giả ở lại, ánh mắt Diêm Quan Tây đều nhìn lướt qua, hết lần này tới lần khác gọi ba người Phong Bất Chí. Vân Tông cùng Thiên Kiếm Tông thế thành nước lửa, có thể thấy được.

Còn chưa có đi trêu chọc người khác, người khác ngược lại trước trêu chọc đến mình.

Huyền Thiên đã sớm muốn ra tay, lập tức từ trên lầu nhảy xuống, ba người Phong Bất Chí cũng theo ở phía sau nhảy xuống.

Bên cạnh chỗ âm u nhảy xuống một người hơn nữa còn đứng ở phía trước ba người Phong Bất Chí. Bốn người đệ tử của Lăng Vân Tông lập tức dò xét trên người Huyền Thiên, cho rằng Huyền Thiên là đệ tử lợi hại hơn Phong Bất Chí.

Kết quả, bốn người thất vọng là tu vi Tiên Thiên Cảnh nhất trọng.

Ba người Phong Bất Chí biết rõ Huyền Thiên sẽ xử lý tốt hết thảy nên sau khi nhảy xuống hành lang thì không nói gì cũng không có đi tới phía trước mà đứng ở sau lưng Huyền Thiên một mét.

Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên người Diêm Quan Tây nói:

- Gian phòng thật sự chúng ta có, nhưng mà chỉ sợ phế vật như ngươi không có bổn sự lấy mà thôi.

Đệ tử của Thiên kiếm tông có bốn người, kết quả xuất đầu cũng chỉ là đệ tử Tiên Thiên Cảnh nhất trọng, nhưng mà lời vừa của Huyền Thiên nói ra võ giả trong khách sạn trợn trừng đôi mắt.

Diêm Quan Tây vừa rồi có hung hăng càn quấy, tất cả mọi người rõ mồn một trước mắt. Không ít người đều nghe qua đại danh của Diêm Quan Tây, biết rõ hắn xếp thứ tư trong mười đại đệ tử nội môn Lăng Vân Tông, biết rõ Diêm Quan Tây hung hăng càn quấy bởi hắn có thực lực đó.

Mà đệ tử Tiên Thiên Cảnh nhất trọng của Thiên Kiếm Tông lại vừa nói Diêm Quan Tây là phế vật, sao không khiến đám võ giả trợn mắt.

Mà ngay cả tứ vị đệ tử của Lăng Vân Tông nghe Huyền Thiên nói như vậy đều sững sờ, hiển nhiên thật không ngờ trong miệng Huyền Thiên, Diêm Quan Tây biến thành phế vật.

Lửa giận Diêm Quan Tây bỗng chốc bùng lên, hắn bước chân lên quát to:

- Thằng chó chết này, ngươi dám nói thêm câu nữa không?

Huyền Thiên lạnh lùng cười cười, nói:

- Nói ngươi là phế vật còn nể mặt ngươi, ngươi chính là một tên cặn bã, là dòi trong nhà xí. Phân nước là nhà ngươi, ngươi mỗi ngày ăn phân mới bồi dưỡng được một tên cặn bã như ngươi. Ngươi quả thực chính là cặn bã!

Chúng võ giả trong khách sạn đều hít một hơi lãnh khí, Diêm Quan Tây vừa rồi đã đủ khoa trương, miệng cũng đủ độc, nhưng người vừa tới này quả thực lớn lối hơn Diêm Quan Tây, miệng còn độc hơn.

Nghe xong Huyền Thiên nói, trong lòng chúng võ giả không khỏi cảm thấy thoải mái, đối phó loại người như Diêm Quan Tây thì giảng đạo lý cùng hắn đó là dở hơi. Chỉ có lấy độc trị độc, dùng tư thái lớn lối hơn coi rẻ hắn, ngôn ngữ càng ác độc tàn phá hắn.

Bất quá tất cả võ giả đều đổ mồ hôi thay Huyền Thiên, Diêm Quan Tây không phải là hạng người lương thiện, bị người mắng trở thành như vậy, có thể tưởng tượng gặp phải hậu quả gì.

Mà tu vi của Huyền Thiên mới là Tiên Thiên Cảnh nhất trọng, tuy rằng đằng sau còn có ba đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhưng không có một ai là tồn tại trong top mười nội môn, còn bên này Lăng Vân Tông còn có một Lăng Lạc Phong nổi tiếng đệ nhất mười đại đệ tử của nội môn.

- Tiểu hỗn đản ngươi muốn chết!

Quả nhiên Diêm Quan Tây lập tức nổi giận, hắn bước chân lên. Cả người như là như gió, trong chốc lát liền phiêu đến phía trước Huyền Thiên, giơ chân lên muốn đạp Huyền Thiên giống chưởng quầy.

Một cước này không có kết cấu gì, sơ hở chồng chất, nếu là giao đấu với võ giả thì một cước như vậy quả thực chính là đưa chân ra cho người ta đánh.

Nhưng mà một cước này rất nhanh, đối phó võ giả Tiên Thiên Cảnh nhất trọng dư xài, bởi vì võ giả Tiên Thiên Cảnh nhất trọng không có kịp phản ứng cũng đã bị một cước này của Diêm Quan Tây đạp trên mặt đất rồi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Tu vi hiện tại của Huyền Thiên đích thật là Tiên Thiên Cảnh nhất trọng.

Nhưng mà thực lực. . .

Ngay tại lúc một cước của Diêm Quan Tây đạp đến thì cánh tay trái của Huyền Thiên duỗi ra.

Tình cảnh này giống như Diêm Quan Tây cố ý đá vào tay của Huyền Thiên.

Năm ngón tay của Huyền Thiên thành trảo nắm lấy một cước của Diêm Quan Tây rồi bộc phát lực lượng ngàn cân như kìm sắt kẹp chặt.