Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 370: Linh thảo địa cấp (1)




Kiếm quang lóe lên, thân ảnh Huyền Thiên phóng lên trời, xuyên qua đá vụn bay lên, thấy khối đá nào tránh không được, Huyền Thiên đem "Phá Vân Kiếm" chém nát, kiếm quang qua đi đá nào cũng bị cắt đứt.

Sau khi phi hành ba trăm mét Huyền Thiên mới bay ra khỏi khe hở, đi lên trên mặt đất.

Trong quặng mỏ phong bế kia lại cách mặt đất ba trăm mét, thật sự là vượt quá suy đoán của Huyền Thiên lúc trước, dù Huyền Thiên có thể đào động, nhưng nếu đào thì hắn phải mất khoảng một năm mới có thể ra được.

May mắn học được ngự kiếm phi hành, nếu không lần này sẽ bị chôn sống trong lòng đất, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đại địa vẫn còn tiếp tục rung lên, khe hở sâu không đáy, mặt đất nứt xuống, khe hở không ngừng biến lớn, Huyền Thiên bay lên phía trước, càng hướng về phía trước khe hở càng lớn, lúc đầu là vài chục mét sau này biến thành cả ngàn mét.

Tốc độ Huyền Thiên ngự kiếm phi hành so với Tiểu Hổ phi hành còn nhanh hơn, non nửa khắc thời gian sau đã phi hành được trăm dặm, khe hở rốt cục cũng tới cuối cùng, đã rộng chừng hơn ba ngàn mét, một đầu sơn mạch từ trong cái khe hiện ra.

Huyền Thiên hạ xuống mặt đất, văn vê dụi mắt, không có nhìn lầm a, đây là sơn mạch, chân núi hoàn hảo không tổn hao gì, ở trong cái khe kia lại có một sơn mạch nha, sau khi mặt đất nứt vỡ mới xuất hiện, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì không tin nổi.

Sơn mạch này có chừng hai mươi ngọn núi, xanh um tươi tốt, sinh cơ toả sáng, mây mù lượn lờ, linh quang tú lệ.

Mặc dù đứng bên ngoài sơn mạch, Huyền Thiên cũng có thể cảm nhận được phía dưới có thiên địa nguyên khí nồng đậm, thiên địa nguyên khí trong sơn mạch này vô cùng sung túc, Huyền Thiên cơ hồ có thể phát hiện được nơi này có nguyên khí nồng đậm như trong sơn cốc lúc trước.

Thiên địa nguyên khí trong ngọn núi này nồng đậm tới mức có thể hình thành "Linh Vụ".

Xem ra sơn mạch này từ trong lòng đất chui ra, mới khiến đất đá trong phạm vi trăm dặm văng tung tóe, đại động tĩnh như thế, mặc dù là cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được mặt đất chấn động.

Huyền Thiên cách chừng trăm dặm, tốc độ ngự kiếm phi hành cực nhanh, mới chạy tới đây nhanh nhất.

"Mộng Huyễn Thần Cung" vô cùng thần kỳ, tất cả sự vật khó có thể tưởng tượng nổi, sơn mạch này bị phong ấn trong lòng đất, hiện tại xuất hiện, phía trên chắc chắn có bảo vật, còn không có bất kỳ người nào động tới.

Bảo sơn trước mặt sao có thể không dò xét, Huyền Thiên nghĩ vậy kiếm quang lóe lên, thân thể bay vào trong sơn mạch.

Nghĩ không cần bao lâu sẽ có đại lượng người chạy tới, Huyền Thiên lấy một bao vải trong "không gian giới chỉ" ra ngoài, đeo lên lưng, bên trong đặt một ít tài liệu luyện khí hạ phẩm, cùng một ít đồ vật thượng vàng hạ cám che dấu.

Vừa mới hạ xuống ngọn núi, chỉ nghe thấy ở xa có tiếng ưng kêu, Huyền Thiên quay đầu nhìn lại, một đạo kim quang từ chân trời bay tới.

Kim quang nhanh chóng biến lớn, là một con Kim Diễm ưng cực lớn, lưng chim ưng có một thiếu nữ lung linh che mặt, chính là Ngạo Huyên Huyên trời sinh kỳ tài.

- Nhanh như vậy đã có người tới...

Huyền Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn qua gần đó, trong tầm mắt dĩ nhiên nhìn thấy bốn gốc linh thảo, là huyền giai thượng phẩm, một gốc trung phẩm linh thảo, huyền giai hạ phẩm linh thảo có hai gốc.

- Nhiều linh thảo như vậy? So với "nguyên khí linh tuyền" thì linh thảo nhiều hơn, sơn mạch này có tới hai mươi tám ngọn núi, trong này có bao nhiêu linh thảo?

Huyền Thiên vừa mừng vừa sợ, thân ảnh như kiểu quỷ mị chạy tới linh thảo gần nhất.

Nghĩ đến hai ngày cuối cùng, tất cả mọi người sẽ hội tụ trong sơn mạch này, Huyền cấp hạ phẩm linh thảo khẳng định không lưu một gốc, căn bản không thể lưu đến "Mộng Huyễn Thần Cung" mở ra lần sau.

Cho nên trong sơn mạch này, bất kể là linh thảo gì, chỉ cần nhìn thấy Huyền Thiên hái toàn bộ.

Mới vừa vặn nhìn thấy năm gốc linh thảo kia, Huyền Thiên lại nhìn thấy vài gốc khác, Ngạo Huyên Huyên và Kim Diễm ưng đã tới trên không của sơn mạch.

Mắt ưng như điện, Kim Diễm ưng sớm phát hiện Huyền Thiên, bay thẳng tới gần hắn, ánh mắt Kim Diễm ưng, Ngạo Huyên Huyên nhanh chóng phát hiện được Huyền Thiên.

Kim Diễm ưng hạ xuống cách Huyền Thiên không xa, Ngạo Huyên Huyên từ trên lưng chim ưng nhảy xuống, phát ra âm thanh cười tự nhiên, mắt to sáng ngời:

- Hoàng Thiên, là ngươi à?

Huyền Thiên cũng cười với nàng, nói:

- Huyên Huyên cô nương, thật sự là có duyên ah, trên sơn mạch này linh thảo khắp nơi, chúng ta tìm đi.

Ngoài miệng nói chuyện, tay chân cũng không ngừng lại, Huyền Thiên bước nhanh tới một gốc Linh thảo Huyền cấp trung phẩm trước mặt, ngắt vào trong tay, sau đó lại chạy tới gốc Linh thảo Huyền cấp thượng phẩm.

Bình thường thì Linh thảo Huyền cấp thượng phẩm thập phần trân quý, nhưng mà "Mộng Huyễn Thần Cung" mở ra chỉ có người sống sót trải qua gần thời gian ba tháng, trên người không có vài chục cũng cả trăm gốc, nhiều thì có cả ngàn gốc, đối với Linh thảo Huyền cấp thượng phẩm, Ngạo Huyên Huyên cũng không đặt vào trong mắt.

Ngạo Huyên Huyên không có đi đoạt linh thảo, cũng không có rời đi, mà là đuổi theo Huyền Thiên, nói:

- Con yêu thú hắc hổ của ngươi đâu? Tại sao không đi cùng chỗ với ngươi?

Huyền Thiên hái gốc gốc Linh thảo Huyền cấp thượng phẩm xuống, nói:

- Thất lạc!

- Hắc hổ kia là yêu thú gì? Ta cho tới bây giờ chưa nghe qua hắc hổ biết bay nha, Kim Diễm ưng của ta chính là yêu thú tứ cấp bá chủ, nhưng lại sinh ra sợ hãi với hắc hổ của ngươi!

Ngạo Huyên Huyên dường như rất hứng thú với Tiểu Hổ rất, đi thẳng đến bên cạnh Huyền Thiên.

Huyền Thiên căn bản không Ngạo Huyên Huyên nói gì, ánh mắt của hắn trong lúc này tỏa sáng, nhìn về phía xa xa, thét lên kinh hãi:

- Linh thảo địa cấp?

Linh thảo địa cấp trong miệng Huyền Thiên nói cách hắn chừng ba mươi mét, cao chừng một thước, đón gió độc lập, màu sắc huyết hồng, kiều diễm ướt át, lá cây thập phần nhỏ, phần đuôi nhọn như kim châm, hiện ra kim quang.

Linh thảo Huyền cấp trong "Mộng Huyễn Thần Cung" là thông thường, linh thảo địa cấp khó tìm, nhất là thế giới bên ngoài, càng thưa thớt, Ngạo Huyên Huyên không đem Linh thảo Huyền cấp thượng phẩm để vào mắt, nhưng với linh thảo địa cấp vẫn để trong bụng.

Ánh mắt lập tức nhìn qua hướng của Huyền Thiên, đồng dạng một tiếng thét kinh hãi:

- Bích Huyết Kim Châm? Thật sự là linh thảo địa cấp, năm của nó ít nhất hơn hai trăm năm nha...

Huyền Thiên kinh ngạc nhìn qua Ngạo Huyên Huyên, cách xa như vậy nàng lại có thể nhìn ra năm đại khái, đối với đan dược một đường hiển nhiên là lành nghề hơn hắn nhiều.

Ngạo Huyên Huyên vừa mới nói xong, liền cho Kim Diễm ưng chạy như điên, nói:

- Nơi này có linh thảo địa cấp vượt qua hai trăm năm, chẳng lẽ mấy lần trước"Mộng Huyễn Thần Cung" mở ra cái sơn mạch này không xuất hiện? Hoàng Thiên, ta đi ngọn núi khác tìm kiếm.

Vừa mới nói xong, liền nhảy lên lưng của Kim Diễm ưng, Kim Diễm ưng vỗ cánh mà lên, bay qua vài ngọn núi mới dừng lại.

Giá trị một gốc linh thảo địa cấp có thể tương đương với một kiện Huyền cấp thượng phẩm bảo khí, nếu như cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu gặp gỡ, không thiếu một phen tranh đấu.