Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 432: Xuân sắc vô biên (2)




Huyền Thiên dời ánh mắt đi, nói:

- Thật xin lỗi, ta không có chút cảm giác gì với ngươi.

Sắc mặt Hoành Phượng Vân khẽ biến, thân thể run lên, run rẩy nói:

- Ta không đủ xinh đẹp?

Huyền Thiên nói:

- Không phải, thân thể ngươi rất mê người. Ta chỉ là nói về cảm giác ưa thích, chúng ta kết giao không sâu, mỹ mạo của ngươi chỉ câu dẫn ham muốn của ta mà thôi.

Hoành Phượng Vân thở gấp một tiếng, nói:

- Ta muốn cái kia của ngươi phát tiết trên người ta, ta muốn làm nữ nhân của ngươi, ta muốn thở dốc dưới thân thể cường tráng của ngươi.

Huyền Thiên mỉm cười, nói:

- Hoành cô nương, trên đường đi ngươi vẫn một mực rầu rĩ không vui, sao hôm nay lại đột nhiên biến thành đãng nữ như vậy? Ngươi không biết ngươi đột nhiên đưa tới tận cửa muốn ta thoải mái chà đạp, biến hóa nhanh như vậy khiến ta khó mà tiếp nhận được sao?

Hoành Phượng Vân ngồi dậy, tùy ý chỉ chỉ vào bộ ngực sữa lõa lồ của mình, xuống giường đi tới hướng Huyền Thiên, nói:

- Hoàng Thiên, ngươi khiến ta cuồng dại lên rồi. Trên đường đi ta rất mâu thuẫn, ngươi muốn ta biểu thị tâm ý của ta không? Bình thường Ngạo Huyên Huyên và ngươi một mực ở bên nhau, ta không dám biểu hiện ra ngoài nên mới một mực rầu rĩ không vui. Đêm nay yên tĩnh, không có người nào quấy rầy, ta cũng không nhịn được tâm ý của ta nữa. Hoàng Thiên, ta muốn ngươi, ta muốn giao tấm thân xử nữ này cho ngươi, ngươi cứ hung ác chà đạp ta cũng được, dù không đạt được lòng ngươi thì ta cũng muốn ghi tâm khắc cốt một đêm này. Ngươi không cần quá ôn nhu với ta, cứ thô bạo nếu ngươi muốn, như vậy ta mới càng khắc sâu điên cuồng thêm.

Hoành Phượng Vân vừa đi vừa nói, vừa cởi đai lưng của mình ra, vứt bỏ xiêm y hỏa hồng sắc sang hai bên, lúc này nàng không còn mảnh vải che thân nào.

Bộ ngực sữa trắng như ngọc cao ngất, cái bụng phẳng lỳ, chỗ tam giác cũng không có lông mà là một mảnh tuyết trắng, hai chân ép chặt lại, trong lúc đi lại có thể nhìn thấy một cái khe thật nhỏ, giống như là một nơi chưa từng bị nam nhân nào khám phá.

Một thiếu nữ xinh đẹp như thế, lại vẫn còn tấm thân xử nữ, cái này quả thật có lực sát thương trí mạng đối với nam nhân.

Huyền Thiên đứng lên, nhìn Hoành Phượng Vân không chớp mắt.

Hô hấp của Hoành Phượng Vân dồn dập, bộ ngực sữa của nàng phập phồng theo từng nhịp hô hấp, nàng ưỡn cao hai ngọn núi của mình, trực tiếp đi tới bên Huyền Thiên, nói:

- Hoàng Thiên, ôm ta đi, vuốt ve ta, chà đạp ta đi.

Huyền THiên vươn hai tay ra.

Hoành Phượng Vân thầm nghĩ nam nhân quả nhiên là cùng một dạng, thích nhất là nữ nhân trong bộ dáng như thế này, càng lõa lồ càng khiêu gợi càng kích phát lòng ham muốn của nam nhân, không cách nào áp chế được.

Rất nhanh, Hoành Phượng Vân đã đi tới trước mặt Huyền Thiên, Huyền Thiên một tay vẫn khoanh, một tay duỗi ra rồi trực tiếp chụp vào hai ngọc núi cao ngất trước mặt Hoành Phượng Vân.

GIờ phút này, Huyền Thiên không hề phòng bị.

Vừa rồi, lúc xiêm y Hoành Phượng Vân rơi xuống đất, từ trong hai tay áo lóe lên hai ánh hào quang sáng chói, trong hai tay nàng là hai thanh dao găm dài hơn một tấc, lúc này nàng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào cổ họng và trái tim Huyền Thiên.

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, hai người ở quá gần nên hai thanh dăm gao đều lập tức đâm vào thân thể Huyền Thiên, sâu đến tận cán.

Bất quá, vô cùng quỷ dị, Huyền Thiên cũng không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, miệng vết thương cũng không có chút máu nào phát ra.

Sắc mặt Hoành Phượng Vân lập tức trở nên cả kinh, liền phản ứng lại. Đay là một đạo ảo ảnh, không phải là thực thể của Huyền Thiên.

Ba ba ba ba.

Tiếng vỗ tay vang lên, thân thể Huyền THiên bị dăm gao đâm trúng rất nhanh hóa thành hư vô, mà sau lưng ảo ảnh hơn một mét chính là Huyền Thiên đang vỗ tay.

Vừa rồi Huyền THiên thi triển Quỷ Ảnh Mê Hồn Bộ. Lưu ảo ảnh tại chỗ còn chân thân lui về sau hơn 1m, mà Hoành PHượng Vân bị ảo ảnh ngăn trở nên không cách nào nhìn rõ.

Huyền THiên vỗ tay, nói:

- Hoành cô nương biểu diễn rất tốt, rất đặc sắc, cặp đùi thon dài này, bờ mông cao vút này, bộ ngực sữa đầy đặn này đều trắng như tuyết, cùng với hai thanh dao găm bóng loáng kia quả thật là đẹp không sao tả xiết. Có thể quan sát người đẹp biểu diễn như vậy, Hoàng mỗ thực sự may mắn. Ai, vừa rồi lực lượng của ngươi có chút lớn, ngươi xem hiện tại bộ ngực sữa của ngươi vẫn còn đang phập phồng kịch liệt, càng thêm mỹ cảm, không tệ không tệ, rất ngon.

Sắc mặt Hoành Phượng Vân lập tức hóa thành đỏ bừng, thân thể nhoáng cái liền nhặt xiêm y trên mặt đất lên, che thân thể mình lại. Lúc trước nàng cho rằng có thể giết chết Huyền Thiên nên phóng đãng một chút cũng không sao. Dù sao thì thân thể của nàng cũng sớm đã bị Huyền Thiên sờ qua, hiện giờ Huyền Thiên lại bình an vô sự, cái này khiến nàng rốt cục đã nhịn không được nữa rồi.

Bất quá, Hoành Phượng Vân cũng không xấu hổ lao ra khỏi cửa mà nhìn vẫn nhìn Huyền Thiên như trước, nước mắt tràn ngập hai vành mắt xinh đẹp cùng với vẻ oán hận.

Thấy dạng này của Hoành Phượng Vân, Huyền Thiên cảm giác mình cũng có chút quá đáng rồi. Nhưng lập tức nghĩ lại, nàng đã muốn giết mình, mình trêu chọc vài câu như vậy thì có là gì? Tuy nghĩ như vậy nhưng Huyền Thiên cũng không châm chọc đối phương nữa, chỉ về cửa phòng, nói ra:

- Hoành cô nương, chuyện cô nương ám sát ta đêm nay coi như cho qua, xin cứ tự nhiên a.

Hoành Phượng Vân nhìn Huyền Thiên, thanh âm khẽ run run, nói:

- Đệ đệ ta không phải do ngươi giết?

Chuyện đã bại lộ, Huyền Thiên cũng chỉ biết nhẹ gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Dừng lại một chút, Huyền Thiên rốt cục nhịn không được, giải thích thêm một câu:

- Ta với hắn không quen biết gì, là hắn muốn giết ta cướp vật, tự tìm đường chết.

Hai hàng nước từ đôi mắt Hoành Phượng Vân trào ra, nàng cắn răng nói:

- Ta hiểu.

Nói xong, nàng liền xoay người đi về phía cửa phòng, ngập ngừng một chút, xoay người lại nói:

- Hoàng Thiên, nếu ngươi thật sự chà đạp thô bạo ta một đêm, sau đó ta lại giết ngươi, nhớ mãi một đêm này thì thật là tốt biết bao.

HUyền Thiên lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc là bước đầu tiên của ngươi không phải là ôm mà là xuất kiếm. Đừng có đóng kịch nữa, cút đi! Nếu có lần thứ hai thì dù ta đã sờ qua thân thể ngươi thì ta cũng sẽ giết ngươi.

Sắc mặt Hoành Phượng Vân trầm xuống, đẩy cửa phòng rời đi.

- Con mẹ nó!

Sau khi Hoành Phượng Vân rời đi, Huyền Thiên nhịn không được tức giận mắng một tiếng.

Tuy Hoành Phượng Vân đến ám sát và trong nội tâm đã có chuẩn bị nhưng vừa rồi Huyền Thiên thật sự bị khơi gợi lên dục hỏa. Vừa rồi hắn thực sự muốn hung hăng chà đạp Hoành Phượng Vân một phen. Với thực lực của hắn, dù sau cùng nàng có giở trò gì cũng không gây nguy hiểm cho hắn nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

Tà niệm dễ diệt nhưng dục hỏa khó tan, cứ nghẹn lại trong người không cách nào phát tiết, thật sự vô cùng khó chịu, hắn chỉ có thể tức giận mắng một câu.

Huyền Thiên vẫn chưa đủ 16 tuổi nhưng thể chất vô cùng cường tráng, tinh nguyên sung túc, dục hỏa kiện thịnh, một khi dục hỏa nổi lên thì quả thật không thể dễ dàng đè bẹp nó xuống.