Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 990: Một đêm (1)




Nguyệt Hạm Tích nhìn tới thần người ra, động tác tay bất tri bất giác liền ngừng lại, thẳng đến khi Huyền Thiên quay đầu lại vừa vặn đối mắt với nàng.

- AAA...

Cái miệng nhỏ nhắn mê người của Nguyệt Hạm Tích thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt lập tức đỏ rực.

Lúc trước nhìn chỗ đó của Huyền Thiên chỉ là ánh mắt thoáng nhìn, hiện tại chăm chú nhìn rất lâu lại bị Huyền Thiên phát hiện, thật là làm cho Nguyệt Hạm Tích hận không thể tìm tìm cái lỗ chui xuống.

Bất quá, Nguyệt Hạm Tích vẻn vẹn phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi thì cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã bị Huyền Thiên chặn lại.

Huyền Thiên đã sớm nhìn ra Nguyệt Hạm Tích có chút ý loạn tình mê, giờ phút này ánh mắt nóng bỏng của nàng càng làm cho Huyền Thiên động tình, hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người của Nguyệt Hạm Tích.

Ân. . . Ân. . .

Nguyệt Hạm Tích lần đầu bị hôn môi, hô hấp không nổi, chỉ phát ra những tiếng rên rỉ thở dốc từ trong mũi....

Huyền Thiên lại cho nàng thêm một cái hôn nồng nhiệt.

Sau đó Huyền Thiên xoay người một cái áp ngược lại, thân thể Nguyệt Hạm Tích thuận thế khẽ đảo, bị Huyền Thiên đặt ở dưới thân.

Nguyệt Hạm Tích lúc ban đầu bối rối, thời gian dần qua thích ứng cũng bắt đầu đáp lại.

Tình niệm của nàng bùng phát, chuyện hôn môi là bản năng của nhân loại, đương nhiên kỹ xảo có cao thấp khác nhau.

Huyền Thiên đưa lưỡi chậm rãi mở môi nàng khéo léo quân lấy lưỡi nàng.

Ân...

Nguyệt Hạm Tích phát ra tiếng thở dốc thật dài, trong thanh âm để lộ ra vẻ khoan khoái dễ chịu.

Nhớ tới tiểu mỹ nhân trong ngực sáng hôm nay còn là vị hôn thê của Đệ Nhất Công Tử, buổi chiều đã là nữ nhân của Huyền Thiên hắn, buổi tối trong lòng ngực của hắn mặc cho hắn hưởng thụ, trong lòng Huyền Thiên xuất hiện cảm giác kích thích cực lớn.

Huyền Thiên một tay nâng phần gáy của Nguyệt Hạm Tích, một tay cởi bỏ thắt lưng của nàng, thăm dò vào trong quần áo, rất nhanh liền mò tới một mảnh bóng loáng non mềm, làn da Nguyệt Hạm Tích vô cùng tinh tế tỉ mỉ, xúc cảm phi thường thoải mái.

Nguyệt Hạm Tích đang trong lúc hô hít, không biết đai lưng đã giải, chờ thủ chưởng của Huyền Thiên đụng chạm đến phần eo chặt chẽ, nàng mới phản ứng tới, thân thể theo bản năng vặn vẹo giãy dụa, bất quá điều này càng tăng hấp dẫn.

Giãy dụa một hồi theo bản năng, Nguyệt Hạm Tích biết rõ đó là thủ chưởng của Huyền Thiên, thân thể dần dần bình tĩnh trở lại, tiếng thở dốc càng thêm mãnh liệt, bờ môi, eo bụng truyền đến cảm giác làm cho nàng say mê.

- Sư tôn nói mỹ diệu cảm giác, chính là như vậy sao. . . ?

Giờ phút này trong đầu Nguyệt Hạm Tích hiện lên một cái ý niệm.

Nhưng vào lúc này Nguyệt Hạm Tích cảm giác được thủ chưởng va chạm vào eo nàng rất nhanh chuyển tới giữa hai chân, cảm giác tê dại từ nhụy hoa truyền tới càng khiến thân thể Nguyệt Hạm Tích cũng nhịn không được khẽ run lên.

Huyền Thiên cảm giác được một đường bóng loáng vô cùng, bàn tay phủ lên phần mu của Nguyệt Hạm Tích dùng sức xoa một cái rồi dời môi hỏi:

- Nàng không có lông ở chỗ này sao?

Thần sắc Nguyệt Hạm Tích sững sờ hỏi lại:

- Chỗ ...Chỗ đó của ngươi có sao?

Nghe được Nguyệt Hạm Tích trả lời mà Huyền Thiên không khỏi phì cười... Xem ra Nguyệt Hạm Tích không chỉ chưa từng thấy thân thể nam mà ngoại trừ chính nàng ta ra thì thân thể nữ nhân khác cũng chưa thấy.

Nhụy hoa của nàng bóng loáng non mềm, Huyền Thiên nhẹ nhàng xoa nắn làm cho Nguyệt Hạm Tích nhịn không được run lên, một cỗ cảm giác kỳ diệu như giật điện từ chỗ Huyền Thiên chạm vào truyền khắp toàn thân của nàng.

Huyền Thiên nhìn chăm chú vào hai mắt Nguyệt Hạm Tích nói:

- Nàng muốn nhìn không?

Đồng tử trong hai mắt của Nguyệt Hạm Tích phóng đại thêm vài phần, trong lòng nhảy dựng, song mặt càng đỏ bừng, thanh âm nhỏ như muỗi vo ve:

- Chuyện này...có thể không?

Huyền Thiên dời bờ môi tới bên tai nàng khẽ cắn vào vành tai của Nguyệt Hạm Tích nói khẽ:

- Nếu nàng muốn thấy thì đương nhiên là có thể...

- Ừ!

Nguyệt Hạm Tích khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đấy, nàng cắn môi xấu hổ tới mức nhắm cả hai mắt lại.

Bộ dáng kia của nàng thật dụ nhân khiến cho lão nhị của hắn đang giương cờ càng thêm bành trướng và cứng rắn... Huyền Thiên bóp nhẹ vào nhụy hoa của nàng rồi trong tiếng rên nhẹ rời tay ra, đột nhiên nàng có cảm giác trống rỗng khó chịu.

Thấy Nguyệt Hạm Tích từ từ nhắm hai mắt, xấu hổ không chịu nổi, Huyền Thiên cởi bỏ thắt lưng của mình. Hắn nắm lấy bàn tay thon thon như ngọc của nàng xuyên qua quần hạ thấp xuống, hô hấp của Nguyệt Hạm Tích đột nhiên càng thêm dồn dập lên, mặc dù không có nhìn thấy nhưng cảm giác của nàng thì rất rõ ràng.

Trong lòng Nguyệt Hạm Tích càng bịch. . . Bịch. . . nhảy dựng lên.

- YAA.A.A... . . ! Nhiều lông như vậy sao?

Nguyệt Hạm Tích đột nhiên kinh hô lên, kinh ngạc cùng xấu hổ. Nàng cho rằng nơi đó có lông thì cũng chỉ thưa thớt mấy cộng thôi, không ngờ quá rậm rạp như thế.

Một giây sau, Nguyệt Hạm Tích càng kinh hô lên, ngay cả cặp mắt của nàng cũng lập tức mở ra:

- Thật lớn! Thật dài! Quá cứng!

Giờ phút này lão nhị của Huyền Thiên đang chào cờ, thần sắc của Nguyệt Hạm Tích cái hiểu cái không đặc biệt hấp dẫn, giờ phút này bàn tay như ngọc trắng của Nguyệt Hạm Tích nắm chặt càng bành trướng tới cực hạn. Cũng khó trách Nguyệt Hạm Tích chấn kinh đến dùng ba tiếng sợ hãi thán phục liền nhau trong nháy mắt, nhụy hoa của nàng theo bản năng xiết chặt lại, trong lòng của nàng chấn động và sợ hãi:

- Sư tôn nói nam muốn đưa vật này vào nhụy hoa, ra ra vào vào, Huyền Thiên lớn như vậy, dài như vậy, còn cứng như vậy, ta có thể bị rách ra không....

Thấy thần sắc Nguyệt Hạm Tích hơi sợ, Huyền Thiên trêu đùa:

- Nghĩ đến cái gì đó?

Nghe Huyền Thiên vừa hỏi, Nguyệt Hạm Tích lập tức mặt đỏ tới mang tai, thanh âm ấp a ấp úng:

- Ta. . . Ta suy nghĩ, ngươi. . . Ngươi chỗ đó. . . Có thể hay không đem ta. . . Ta rách ra không...

Huyền Thiên không nhịn được cười một tiếng, nói:

- Sẽ không đâu, chỗ đó của nữ nhân ngay cả hài tử đều có thể sinh ra thì sao có thể rách được. Bất quá Hạm Tích, hiện tại ta còn không muốn phá thân nàng quá sớm, nếu không đối với âm nguyên của nàng không tốt.

- Hả...

Thanh âm của Nguyệt Hạm Tích vẫn kinh ngạc nói:

- Nghe sư. . . Nghe nói nam vào không phải muốn đem chỗ đó đặt ở nữ nhân rồi ra ra vào vào, mới có thể phun. . . Phun ra chút ít đồ vật sao?

Huyền Thiên nhéo nhéo khuôn mặt của Nguyệt Hạm Tích nói:

- Ha ha. . . Nàng hiểu được quá ít, nữ để cho nam vào phát tiết không chỉ là chỗ đó mới được, nói thí dụ như tay nha. . . Miệng nha. . . Ngực nha. . . Chân nha. . . Vân vân, cũng đều có thể.

Nguyệt Hạm Tích giống như là học được tri thức mới hưng phấn, hai mắt sáng lên hỏi:

- Thật vậy chăng? Ta. . . Ta thử xem sao?

Huyền Thiên gật nhẹ đầu.

Rất nhanh, quần áo trên người Huyền Thiên rút đi toàn bộ, ánh mắt Nguyệt Hạm Tích trực tiếp chứng kiến lão nhị của hắn đang chào cờ, điều này càng kích thích tâm linh trong trắng của nàng.