Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 146: Mai Di Hương




Lan Phi đã sắp phát điên rồi!  

Nàng sớm đã thành thói quen cao cao tại thượng, ra lệnh một tiếng, vô số người phía sau phải hoàn thành, tư vị quyền lực như một ly rượu ngon, khiến người ta dính vào không thể thoát ra.  

Nhưng tại trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp này, không gian chỉ trăm trượng, không ngày không đêm, nhìn không thấy một chút cảnh sắc, nghe không được một tia động tĩnh! Người, từ nhỏ đã là động vật quần cư, an tĩnh tuyệt đối lại là tra tấn đáng sợ.  

Cho dù Lan Phi là võ giả Sơ Phân Cảnh, cũng không phải chưa khổ tu qua, nhưng mà một ngày hai ngày, mười ngày nửa tháng còn có thể nhịn được, nhưng thời gian dài hơn nữa thì không chịu nổi, mỗi một ngày đều là tra tấn.  

Lúc tịch mịch nhất, thậm chí nàng không cầu rời đi, chỉ cầu Chu Hằng có thể tiến vào, cho dù bị hắn đánh đòn một trận cũng còn hơn hoàn cảnh tịch mịch này! Nhưng càng về sau, nàng càng hận Chu Hằng hơn, tất cả đều do tên hỗn đản này tạo thành!  

Tại trong mâu thuẫn không thể nói này, nàng gần như muốn chết cho xong.  

Nhưng vào lúc này, Chu Hằng xuất hiện…  

Sau khi Lan Phi hơi hơi lưỡng lự, lập tức tươi cười rạng rỡ đi tới, nàng nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu, vấn đề là nàng muốn rời khỏi, thậm chí đạt được bảo vật trên người Chu Hằng, cho nên cũng chỉ có thể lấy lòng tên nam nhân này, làm cho đối phương buông lỏng cảnh giác, để nàng chạy trốn, thậm chí có cơ hội cường đoạt bảo vật.  

Nàng am hiểu nhất là làm nũng nam nhân, liếc mắt một cái đã nhìn ra dục hỏa tràn ngập trong mắt Chu Hằng, lập tức nhào tới dưới chân Chu Hằng, dùng gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết liếm chân Chu Hằng, nũng nịu nói: – Chủ nhân, nô rất nhớ ngươi!  

Nàng nhểnh cái mông vểnh lên cao, còn nhẹ nhàng lắc lắc, bởi vì không mặc khố, vải dệt mỏng căng cho nên nhìn rõ hai mông căng, lại thấy được tam giác thần bí màu đen mê người.  

Chu Hằng vốn dục hỏa mười phần. Thấy bộ dáng nàng mê người như vậy không nhịn được nữa, hắn tiến vào không phải là vì phát tiết dục hỏa do Tiêu Họa Thủy đưa tới sao? Hắn bắt một tay Lan Phi tới. Ôm lên giường, hai tay đè nàng lên giường.  

Lan Phi rất phối hợp vểnh cái mông lên, hoàn toàn lộ ra dáng người kêu gợi kia.  

Cảm giác được vật to cứng kia vào thân thể, Lan Phi không khỏi kêu lên thỏa mãn, nhiều ngày tịch mịch cô độc như vậy hóa thành dục hỏa đốt người, nàng chủ động vặn mông dập nhịp nhàng.  

– Chủ nhân, vô thật sâu, sắp chạm vào buồng tim ta rồi. Nàng thần tình xuân sắc, kiều diễm ướt át.  

Nhìn gương mặt xinh đẹp tương tự Nam Cung Nguyệt Dung của nàng. Tinh thần Chu Hằng trở nên phảng phất, bất đầu hợp tình tượng của nàng và Nam Cung Nguyệt Dung lại với nhau, một hồi là Lan Phi, một hồi là Nam Cung Nguyệt Dung, không ngừng biến ảo.  

Hắn tự nhủ khẩu vị mình nặng, nhưng phía dưới phản ứng càng thêm mãnh liệt.  

Một lần lại một lần, Lan Phi lên đỉnh, nàng không còn chịu nổi chinh phạt nữa, nhưng mà Chu Hằng vẫn như trâu như bò hùng hục. Làm nàng một lần lại một lần, làm thế nào cũng không đủ.  

– Chủ nhân, tha cho nô đi, ta chết mất! Hai mắt nàng mê ly nhìn Chu Hằng. Trên mặt tràn đầy vẻ cầu khẩn. Chu Hằng vỗ lên mông nàng một cái: – Nữ nô sẽ không có quyền lực gì!  

– Chủ nhân! Chủ nhân! Lan Phi vội vàng kêu lên: – Nô có biện pháp khiến chủ nhân vừa lòng!  

– Đừng gạt ta, nếu không ngươi sẽ hối hận!  

– Nô làm sao dám lừa gạt chủ tử! Lan Phi cười quyến rũ. Xoay người lại, dịu dàng quỳ rạp xuống dưới chân Chu Hằng. Mở cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi ra, nuốt thẳng cái vật cứng rắn kia vào.  

Chu Hằng không khỏi trợn tròn hai mắt. Như vậy cũng được? Tuy nhiên không thể không thừa nhận, tư vị này cũng cực kỳ tuyệt vời, Lan Phi hiển nhiên am hiểu sâu đạo này, cái lưỡi nhỏ thơm tho linh động tự do, như linh xà trắng mịn, để hắn vô thượng hưởng thụ.  

…  

Bởi vì Lưu Duyệt bị phế của quý, Lưu Thanh Huyền giận tím mặt, tuyên bố muốn giết Chu Hằng, cũng treo giải thưởng, bất luận kẻ nào chỉ cần cung cấp nơi ở của Chu Hằng, hắn sẽ trọng thưởng.  

Đồng dạng, lúc này cao thủ Nhạc gia cũng vì chuyện Thất thiếu gia bị tiểu tử Sơ Phân Cảnh nước thuộc hạ vơ vét tài sản mà giận không kềm được, cũng tỏ vẻ muốn mời cao thủ trấn giết tiểu tử to gan lớn mật này, với lại bảo vệ tôn nghiêm của Nhạc gia.  

Tuy nhiên, như vậy còn chưa khiến đế đô nhấc lên sóng to gió lớn, bởi vì còn có hai chuyện càng thêm hấp dẫn ánh mắt mọi người.  

Thứ nhất tự nhiên là Phong Khiếu Lâm Địa, nghe nói Lãng Nguyệt Quốc có cường giả tuyệt thế lặng lẽ tiến vào, một đường đánh chém vô số yêu thú, cuối cùng lại bị một mảnh Tử Hải cản trở, không thể qua được, chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ!  

Có nhân sĩ biết chuyện để lộ ra, vị đại năng này là cao thủ Lãng Nguyệt Quốc, tu vi Kết Thai Cảnh!  

Ngay cả vị đại năng này cũng không thể đi đến cuối, những người khác lại càng không có tư cách xông vào! Tuy nhiên, bởi vì Tỉnh Thiên từng tiến vào một tòa Thanh Đồng Đại Điện, chiếm được một phần kế thừa, huyết mạch lực được đề thăng, cho nên chuyện khích lệ này vẫn hấp dẫn vô số người nhào tới tiếp tục tiếp bước.  

Nói không chừng bọn họ cũng có vận khí tốt như vậy thì sao?  

Hơn nữa, ngay cả cường giả Kết Thai Cảnh đều chỉ có thể lực bất tòng tâm, chuyện này hàm ý kế thừa trong Phong Khiếu Lâm Địa ít nhất cũng phải là Thần Anh Cảnh, nếu như vận khí nghịch thiên nhận được kế thừa, liền một bước lên chín tầng trời!  

Vận khí là thứ không liên quan tới thực lực, nói không chừng mình chính là người may mắn kia thì sao?  

Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, Phong Khiếu Lâm Địa càng thêm náo nhiệt, nơi này không giống với bốn đại tử địa Huyền Càn đại lục, đi vào hẳn phải chết. Nơi này không cần trả giá quá lớn mà còn có thể đạt được kế thừa tuyệt thế, cho nên người trước tiếp bước người sau.  

[CHARGE=3]  

Sau đó, một tin tức khác phát ra.  

Hắc Thủy Điện đã sớm phái người đi thế giới dưới đất mà Chu Hằng và Lâm Phức Hương phát hiện, nhưng căn bản không thể xâm nhập, sau khi báo cho Thiên Tinh Tông, tông này phái ra cao thủ cũng bị ma khí cản trở, có cao thủ Ích Địa Cảnh cậy mạnh đi tới, lông tóc toàn thân lập tức hóa đỏ, giết người lung tung.  

Vừa lúc cao thủ Phong Khiếu Tông còn chưa rời đi, Thiên Tinh Tông cũng đem việc này bẩm báo lên, mà kết quả lại vô cùng kinh người, ngay cả cường giả tuyệt thế Linh Hải Cảnh cũng không thể tiến vào!  

Hàn Thương Quốc nho nhỏ không ngờ xuất hiện hai nơi Bí cảnh, thật khiến người ta không tưởng tượng được, mà hiển nhiên sông ngầm sở thông thế giới dưới lòng đất Phong Vũ Thành kia càng thêm đáng sợ, gần như không thể đi qua, tuyệt đối có thể sánh ngang với bốn đại tử địa khác.  

Chỉ sợ không bao lâu nữa Huyền Càn đại lục sẽ có 5 đại tử địa đặt song song.  

Chính bởi vì xuất hiện hai tòa bí địa này, trong khoảng thời gian ngắn Phong Vân Tế Hội, càng ngày càng nhiều người không có ý định tiết lộ tin tức ra ngoài.  

Thời kỳ viễn cổ, võ đạo Huyền Càn đại lục hưng thịnh, cho dù cường giả Hóa Thần Cảnh cũng có rất nhiều, nghe nói, sau khi thế giới đan điền Thần Anh lớn mạnh, liền có thể phá mở hư không, hóa phàm thành tiên, chân chính thoát khỏi sinh tử trở thành bất hủ!  

Trên chín tầng trời là tiên!  

Trường sinh bất tử, đây là thứ mỗi người đều hy vọng, cũng khích lệ võ đạo thiên tài các thời đại vì muốn thành tiên nhân mà không ngừng cố gắng, về phần có người thành công hay không, cũng không còn người nào biết, đã sớm chôn vùi vào trong lịch sử vô tận rồi.  

Nhưng không biết khi nào võ đạo đột nhiên từ mạnh thành suy, cực độ điêu linh, nghe nói hiện giờ đã không có tồn tại Hóa Thần Cảnh, ngay cả cường giả tuyệt thế Thần Anh Cảnh đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, ở Thiên Long Đế triều có mấy người, cũng không biết đã ai chết chưa?  

Bốn đại tử địa tục truyền đều là nơi khi cường giả Hóa Thần Cảnh còn sống lưu lại kế thừa, nhưng bởi vì thế gian đã không có Hóa Thần Cảnh, không người nào có thể xông vào, truyền nhân phù hợp yêu cầu lại chậm chạp không hiện, cho nên luôn truyền lưu cho tới bây giờ.  

Chu Hằng nghe những tin đồn này, không khỏi tràn đầy hướng tới.  

Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng ngạo nghễ tại đỉnh thế giới, một kiếm trảm phá hư không, trở thành tiên bất hủ!  

Trong bảy ngày này, hắn luôn ở trong nhà trọ nghiên cứu Pháp kỹ của mình, hắn cách Vực Cảnh còn xa lắm, hắn cần tinh nghiên vạn đạo Pháp kỹ, do đó đề thăng tới cảnh giới của Vực. Tuy rằng còn không biết phải đi bao xa, nhưng hắn không thể lãng phí mỗi một giây phút.  

Hắn cũng không lo lắng Lưu gia, Nhạc gia không tìm thấy hắn mà đi tìm An Nhược Trần, Lâm Kiếm Trần bọn họ gây phiền toái, hai nhà này hẳn phải rõ ràng Đông Linh Tiên Trì có ý vị như thế nào hơn hắn, cũng nên biết ngày sau Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị có thể đạt tới độ cao như thế nào, làm sao dám đi trêu chọc?  

Bán đấu giá là ngày kia, hắn đường hoàng dùng tướng mạo sẵn có đi tới Thiên Bảo Các.  

Chu Hằng tiến dần từng bước, đi tới lô ghế lầu hai.  

– Ngươi chính là Chu Hằng sao? Trong hành lang, hắn cùng một công tử văn nhã gặp mặt, phía sau người nọ còn đi theo bốn tùy tùng, một già 3 tráng kiện, lão giả kia khiến Chu Hằng hơi chậm lại, lão phát ra khí tức âm lãnh khiến hắn có cảm giác tay chân phát lạnh.  

Tuyệt đối vượt qua Khai Thiên Cảnh!  

Cường giả như vậy nếu đột nhiên xuất thủ, khoảng cách gần như thế, Chu Hằng ngay cả phản ứng cũng không phản ứng kịp!  

Công tử văn nhã kia đứng lại mỉm cười với Chu Hằng, hai má không ngờ trắng như tuyết, còn bóng loáng hơn nữ nhân, mày liễu mắt sao, mang chút tuấn mỹ âm nhu khiến cho phần lớn nữ nhân rơi vào điên cuồng.  

Hắn rõ ràng có địa vị cao nhất trong năm người, tuy rằng tu vi chỉ là Sơ Phân Cảnh, nhưng lão nhân thực lực sâu không lường được kia cũng đều khoanh tay đứng sau hắn.  

Mình khi nào nổi danh như vậy?  

Chu Hằng mỉm cười, nói: – Tại hạ đúng là Chu Hằng, huynh đài xưng hô thế nào?  

– Tại hạ Mai Di Hương, đến từ Lãng Nguyệt Quốc, thời gian gần đây luôn nghe nói đại danh Chu huynh, rốt cục hôm nay cũng thấy chánh chủ! Công tử văn nhã cười vang nói.  

Mai Di Hương, tên này sao lại ẻo lả như vậy?  

Chu Hằng không khỏi lại liếc nhìn vị công tử này một cái, chỉ thấy hắn làn da tinh tế, sáng bóng như ngọc, mà bộ ngực cũng hơi hơi phồng lên, nhìn dáng người thon dài kia, tuyệt không đến mức cơ ngực phát triển như vậy. Đây là một mỹ kiều nương giả dạng nam nhân!  

– Thì ra là Mai cô nương! Chu Hằng lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ, rõ ràng đối phương toàn thân đều phát ra mùi son phấn, mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt kia thấm vào ruột gan, làm sao có thể là đại nam nhân a, nhưng mà sau khi hắn nghe xong tên mới phát hiện không thích hợp.  

– Ha ha ha! Chu huynh, nam nhân cùng nữ nhân đều không phải là người sao? Mai Di Hương cười to, làm ra tư thế mời: – Đến bao sương tại hạ ngồi trò chuyện thế nào?  

Người ta khách khách khí khí như vậy, Chu Hằng cũng không tiện cự tuyệt, liền cười đồng ý.  

Sáu người tiến vào một gian ghế lô, nghe thanh âm đẩy cửa vào, chỉ thấy một tiểu cô nương 15, 16 tuổi nhảy dựng lên, vẻ mặt đau khổ nói: – Tiểu thư  

– Là công tử! Mai Di Hương mở quạt xếp phẩy phẩy, làm ra vẻ tiêu sái.  

– Vâng, công tử! Tiểu cô nương kia liền vội vàng gật đầu, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra vẻ khổ sở nói: – Không tìm thấy Tiểu Kim đâu…