Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 312: Tin tức




Nguyện vọng của Lăng Vân rất đơn giản!

Chí ít là hắn nghĩ nó rất đơn giản!

An tâm tu luyện, chân chính là mình, nắm giữ vận mệnh của mình, chí ít cũng không bị người ta uy hiếp mà không có chút sức phản kháng, vậy là đủ rồi!

Chẳng qua là, người nào sẽ cho phép một tồn tại cường đại như thế. Chuyện thế gian xảo hợp, ai có thể bảo đảm hắn không có cùng người xung đột? Một khi xung đột thì ai có thể bảo đảm đối phương sẽ yên tâm để cho hắn dần dần mạnh lên? Nắm giữ vận mệnh của mình, không bị chuyện thế gian khống chế cơ hồ là tương đương với tồn tại siêu nhiên độc lập với thế giới này, nếu như ngày sau có người mưu toan thống nhất thế giới, như thế nào lại bỏ qua cho một nhân tố bất an như hắn?

Đáp án dĩ nhiên là không, nguyên nhân chính là vì thế mà một nguyện vọng đơn giản của Lăng Vân lại khó khăn muôn trùng!

Kết quả trực tiếp chính là giữa mây đen trải rộng trong hư không lại đánh xuống một đạo sấm sét màu tím, trong tiếng nổ ầm vang, bạo phát ra ánh sáng đem phạm vi trăm dặm chiếu rọi, làm người ta không dám nhìn thẳng!

Lần trước chịu thiệt thòi trước sấm sét màu tím, Lăng Vân tự nhiên không dám làm tiếp, bảo kiếm xanh thẳm trong tay lập tức hiện lên lam quang trong suốt, đón tiếp sấm sét màu tím kia, đem nó dẫn vào bên trong kiếm. Trong nháy mắt bảo kiếm và tia sét màu tím kia tiếp xúc, lực lượng "Linh" đột nhiên phát động, dẫn dắt tia sét này hướng theo mũi kiếm của Lăng Vân, lại nương theo Thượng Huyền kiếm khí chậm rãi phóng về phía Tinh Linh Nữ Thần.

Ầm ầm ầm!

Bình chướng màu xanh biếc trước người Tinh Linh Nữ Thần nhộn nhạo một trận, giống như mặt hồ nước bị hòn đá rơi vào, rung rung gợn sóng. Lực lượng sấm sét theo đó cũng dần dần tiêu tán, trở về hư vô.

Đối với việc khống chế thiên địa lực lượng, cho dù là Lăng Vân có lĩnh ngộ được diệu dụng của thế giới "Linh" Cũng không cách nào bằng được Tinh Linh Nữ Thần. Còn Huyền Không thì không cách nào sánh lại Lăng Vân về lĩnh ngộ về kiếm. Sở trưởng bất đồng, lĩnh ngộ bất đồng, hạn chế tự nhiên cũng bất đồng!

Bất quá ngăn chặn cú phản đòn này của Lăng Vân thì Tinh Linh Nữ Thần cũng chưa chắc dễ chịu. Bên cạnh sấm sét đơn thuần còn có Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí sắc bén, nhưng đạo kiếm khí kia cũng hung hãn phá khai lồng phòng hộ, trùng kích mãnh liệt lên lá chắn phòng ngự bố trí ở bên trong một tầng. Lực đạo thật lớn trực tiếp chấn văng thân hình của nàng ra xa một đoạn.

Lăng Vân đang muốn truy kích thì có bốn đạo hàn khí khủng bố trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng gào thét đến. Loại kiếm ý lạnh lẽo này tạo cho người ta cảm giác như thể là đang ở trong ngày hè nóng bức lại gặp phải mùa đông. Đúng là bốn phân thân của Huyền Không mang theo bốn thanh bảo kiếm ẩn chứa hàn ý kinh người, thừa dịp hắn cùng với Tinh Linh Nữ Thần dây dưa, cùng đánh tới!

Kế thừa năng lực của Vô Tận chi thần, Huyền Không tự nhiên cũng có năng lực phân thân. Bất quá tự nhiên là có hạn chế, bốn phân thân này cũng chỉ đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong! Tuy ở những địa phương khác thì chúng cũng có tính quyết định, bất quá trước mặt Thần linh...

Hàn ý còn chưa kịp làm ra động tác kế tiếp, thanh kiếm xanh thẳm trong tay Lăng Vân đã bắn ra kiếm quang cuồng bạo đem bên trong một phân thân cuốn vào, đồng thời niết chỉ thành kiếm, bắn ra một đạo không kém Thần chi kiếm khí bao nhiêu về phía một phân thân khác, thế như chẻ tre đem hàn ý hoàn toàn chấn tan, dư thế không giảm đem thánh kiếm biến thành vụn sắt, cuối cùng là xuyên thủng thân thể của phân thân, đem nó hóa thành năng lượng tiêu thất!

Còn chưa kịp tiến hành động tác thứ ba, hàn ý của hai phân thân còn dư lại đã hung hăng oanh kích trên kiếm cương hộ thân của Lăng Vân. Kiếm cương hộ thân lập tức bị hàn ý bao bọc, hai cái phân thân cũng bị lực phản chấn đánh cho tiêu tán tại chỗ!

Hàn khí nhập thể, trực tiếp khiến cho tốc độ của Lăng Vân chậm lại. Đợi khi hắn đem toàn bộ hàn khí khu trừ, bản thể của Huyền Không đã đánh ra một kích toàn lực tới trước người.

Băng tuyết giăng đầy trời, hàn khí thấu xương, cơ hồ là muốn đem của vùng trời nhuộm thành màu băng tuyết! Phía sau, Tinh Linh Nữ Thần cũng toàn lực thúc dục lực lượng thiên địa, đem nó kết hợp với mưa đá đầy trời tạo thành một thế giới băng tuyết với uy lực khủng bố.

Một kích hợp lực của hai vị Thần giai cường giả tuyệt đối không ở dưới kiếm kỹ đáng sợ của Thần Thánh. Lăng Vân cấp tốc thối lui, thần thức lan tràn, mưu toan tìm ra sơ hở. Bất quá trong thế giới băng tuyết này, thần thức của hắn có cảm giác như bị hàn khí ăn mòn, không cách nào vươn xa được. Bất đắc dĩ, hắn ngưng tụ ra từng đạo Thượng Huyền kiếm khí bắn ra xung quanh, mưu toan lấy kiếm khí sắc bén đem thế giới băng tuyết phá hủy.

Huyền Không thấy thế, lập tức đưa tay ngưng tụ ra những miếng băng bén nhọn không ngừng đón nhận những kiếm khí sắc bén kia.

Băng cùng với kiếm khí va chạm, không có chút nào trì hoãn bị Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí sắc bén chấn tan, vỡ thành vụn băng, song những mảnh vụn này ở trong thế giới băng tuyết lại kết hợp với nhau tạo thành một phiến, sau một hồi hoàn toàn đông cứng kiếm khí của Lăng Vân.

Cảnh tượng như vậy, Lăng Vân cũng phải hít một hơi lãnh khí.

Tuy một màn này có chút tương tự trận chiến giữa Thần Thánh và Huyền Không năm đó. Bất quá so với bây giờ thì không cùng một cảnh giới. Mượn pháp tắc ư? Lấy pháp tắc lực gà mờ của hắn sao dám khoe mẽ trước mặt hai vị Thần linh chân chính, rõ ràng là tự tìm chết mà thôi. Mà kiếm khí cũng bị đông cứng, nếu là người thì có thể sống sao?

Trừ phi... có thể trong nháy mắt đem thế giới băng tuyết này đánh tan!

Trước mắt thế giới băng tuyết đang thu hẹp lại, căn bản không cho hắn do dự thêm!

Sau một khắc, một cổ kiếm khí cường đại đột ngột xông lên hư không, xuyên qua cách trở của hàn băng bắn về phía đám mây đen ở chân trời. Nổ vang một tiếng, một lỗ hỗng đường kính vượt qua một dặm hiện ra, để lộ bầu trời xanh thẳm... Đồng thời, có một tia sáng mặt trời thông qua lỗ thủng chiếu rọi trên người Lăng Vân!

- Hắn muốn làm gì?

Tinh Linh Nữ Thần lại điều động thần lực đem bầu trời che đậy, một bên lại gia tăng thêm thiên địa năng lượng cung cấp cho thế giới băng tuyết của Huyền Không, gia tăng năng lực đông cứng.

Tuy đã làm như thế, bằng trực giác của phái nữ, nàng cảm nhận được một nguy cơ thật lớn, không thể không nhắc nhở:

- Cẩn thận, tiểu tử này tính toán đánh ra một kích liều mạng!

Huyền Không âm thầm kêu khổ, gian nan chống đỡ thế giới băng tuyết hướng Lăng Vân áp tới. Lúc này, tại chỗ Lăng Vân đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, trong nháy mắt cướp đi thị giác của Huyền Không, rất nhanh chóng chiếu rọi cả phiến thế giới này.

- Không tốt!

Huyền Không nhanh chóng thả ra tinh thần lực của mình, định dùng nó thay cho thị giác.

Song bốn phía lạnh lẽo như thế, thần thức của Lăng Vân cũng bị ăn mòn huống chi là Huyền Không? Hắn vừa thả tinh thần lực ra đã trực tiếp bị rơi vào hầm băng, bị trì hoãn trong một khoảnh khắc!

Chính là khoảng khắc này, kiếm quang với tốc độ ánh sáng đã oanh kích lên thế giới băng tuyết, trong nháy mắt xuyên thấu qua. Khi Huyền Không thu hồi lại tinh thần lực thì trên người hắn đã có thêm một lỗ thủng. Mất đi thị giác và tinh thần lực, Huyền Không có thể nói là tương đương với một vị thần bị mù, đạo kiếm quang dễ dàng bắn thủng đấu khí khải giáp của hắn, xuyên thủng thân thể của hắn. Tiếp theo đó, hàn khí trực tiếp thông qua miệng vết thương đông cứng nội tạng của hắn.

Vội vội vàng vàng, hắn lập tức dùng hết cả lực lượng đem hàn khí khu trừ, song hàn khí này tương đương với hợp lực của hai vị Thần, hắn cũng không cách nào loại trừ được. Không có Tinh Linh Nữ Thần giúp đỡ ngay lập tức, toàn bộ thân thể hay linh hồn hắn cũng dần dần bị đông cứng.

...

Không có linh hồn, Thần linh cũng chỉ có một kết cục - ngã xuống!

Huyền Không biến thành một băng điêu, trở thành vị Thần thứ hai ngã xuống trong tay Lăng Vân!

Đối mặt với loại kết quả này, Tinh Linh Nữ Thần cảm thấy có chút không dám tin. Thực ra kể cả Lăng Vân cũng vậy, hắn chỉ nghĩ là "Thiên Khích Lưu Quang" có thể đánh tan thế giới băng tuyết là đã không tệ rồi. Nhưng kết quả này đúng là quá bất ngờ!

Kỳ thực, Huyền Không cũng không đáng phải chết, tuy là hắn đã mất đi thị giác nhưng ít ra cũng có thể thông qua tinh thần lực cự ly gần để bảo vệ chỗ yếu hại, cho dù là có mất đi miếng thịt cũng không đến nỗi tử vong!

Song, Tinh Linh Nữ Thần lại liên tục lấy lực lượng thiên địa cường hóa thế giới băng tuyết, đem nó vượt ra khỏi cực hạn khống chế của Huyền Không, trực tiếp đem hắn áp chế, cuối cùng không cách nào tránh được, dần dần bị đông cứng tới chết!

Kiếm Thánh Huyền Không, đệ nhất cao thủ của chủ tinh, đứng đầu Thiên bảng mấy trăm năm. Về sau lại tấn thăng đến Thần linh, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng. Nhưng cuối cùng lại gián tiếp chết trong tay minh hữu của mình!

Tinh Linh Nữ Thần và Lăng Vân cũng không phải là người ngu muội, nghĩ lại, mơ hồ cũng đã hiểu ra điểm mấu chốt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tinh Linh Nữ Thần kiến thức qua sự lợi hại của kiếm tu giả, bọn họ coi như là vượt trội trong đồng giai, lấy thực lực một người thì căn bản không có mấy phần thắng. Cho nên Tinh Linh Nữ Thần cũng bất chấp lời nói lúc trước, năng lượng ba động chớp lóe một trận, hóa thành thanh quang xông vào mây đen phía chân trời.

Song vừa đi chưa được bao xa, kiếm quang do Lăng Vân điều khiển đã đuổi sát tới, kiếm khí đáng sợ mang theo thanh thế to lớn đánh về phía Tinh Linh Nữ Thần.

Tinh Linh Nữ Thần tất nhiên sẽ điều động lực lượng thiên địa chống lại đạo kiếm khí kia. Cuối cùng cũng đem nó oanh tán. Song Lăng Vân cũng đã đuổi sát người, đem nàng hoàn toàn đẩy vào thế bị động. Trong mắt Tinh Linh Nữ Thần hiện lên một tia gay gắt:

- Lăng Vân, ta không cùng ngươi giao thủ, đây không phải là ta sợ ngươi, mà là ta không đành lòng dùng toàn lực giao chiến, ảnh hưởng đến sinh mệnh xung quanh, liên lụy người vô tội. Chúng ta hãy vào trong vũ trụ rồi hãy phân cao thấp sau!

Hồi đáp nàng đúng là một đạo Thần chi kiếm khí!

Tinh Linh Nữ Thần biến sắc:

- Người này dù gì cũng là người của chủ tinh, thế mà lại không để ý tới sinh mệnh bên trên, ác độc đến cực điểm!

Vừa nói, nàng vừa điều động năng lượng trong thể nội ngăn cản kiếm khí của Lăng Vân, đồng thời mượn lực phản xung đẩy nhanh tốc độ, trùng phá tầng khí quyển, vụt hướng chỗ sâu của vũ trụ.

Tự Nhiên Nữ Thần nhất mạch sử dụng thiên địa lực để đả thương người, là một trong thủ hạ của Tự Nhiên Nữ Thần, mạch của nàng cũng tương đồng với Tự Nhiên Nữ Thần.

Thiên địa lực, bát giai thánh kiếm sư có thể điều khiển. Song là cường giả Thần giai, Tinh Linh Nữ Thần tự nhiên cũng không chỉ đơn giản là điều động thiên địa lực. Thứ đáng sợ hơn chính là vũ trụ lực, so với thiên địa lực bên trong tinh cầu thì nó mạnh hơn gấp trăm lần!

Nhìn thoáng qua Tinh Linh Nữ Thần lao ra tầng khí quyển, Lăng Vân cũng không có tiếp tục truy kích, trực tiếp chuyển thân rời đi. Thấy thế, Tinh Linh Nữ Thần cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí rất đáng sợ, dù có thêm vũ trụ lực trợ giúp thì nàng cũng không nắm chắc thắng lợi! Không chừng phải chiến tới mấy năm, trải dài qua vô số nơi. Đến lúc đó chỉ sợ là mất hết thể diện của nữ thần bệ hạ.

- Kiếm tu, chỉ với một Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đã đáng sợ như thế. Với tốc độ phát triển như vậy, Lăng Vân chỉ sợ là sẽ trở thành một Tịch Lưu Quang thứ hai! Không được, phải nhanh chóng hồi báo cho nữ thần bệ hạ.

...

Một trận chiến của Lăng Vân và Thần Thánh tuy đã làm không ít cường giả Kiếm thánh kinh sợ thối lui. Xong cho tới khi trận chiến của bốn vị thần kết thúc, cũng còn một ít cường giả không sợ chết ở lại, tận mắt nhìn thấy cả quá trình. Bởi vậy không tới ba ngày, tin tức đã như lốc xoáy quét qua chủ tinh! Hai vị Thần giai ngã xuống, chấn động không thể nghi ngờ là cực kỳ khổng lồ!

Kiếm thánh tuy thưa thớt song cũng có thể tìm ra ngàn vạn trong vũ trụ. Nhưng Thần linh thì bất đồng, cả vũ trụ cũng không có tới tám mươi người, tính luôn cả Thần linh ẩn sĩ cũng chỉ cỡ một trăm! Vậy mà trong một ngày lại có tới hai vị ngã xuống. Lại ngã xuống trong tay một vị lấy một địch ba.

Tin tức khuếch tán, những người từng gặp Lăng Vân khi hắn đi Thượng Huyền Kiếm Tông trong nháy mắt đã đem hắn trở thành thần, so với bọn họ cách nhau một trời một vực. Còn những Kiếm thánh, Thần linh khác ở trên chủ tinh giờ khắc này cũng thu liễm không ít, bọn họ chỉ sợ lỡ mình vô tình chọc tới một người như thế, khẳng định sẽ dẫn tới họa diệt môn!

Thậm chí có một ít thế lực đã bắt đầu rời khỏi chủ tinh, hình như là sợ Lăng Vân cố ý can thiệp vào chủ tinh, tiến hành thanh tẩy một lần. Đối với những ảnh hưởng này, Lăng Vân cũng không quan tâm, giờ khắc này hắn đang đi khắp chủ tinh tiến hành tìm kiếm!

Liên tiếp ba tháng, Lăng Vân đem trọn chủ tinh tìm qua một lần, nhưng cũng không có tìm ra bóng dáng của một trong ba người cần tìm. Kết quả này trực tiếp khiến cho Lăng Vân cũng cau mày. Tử Lâm và Chuyển Luân tìm không được thì cũng hợp tình hợp lý! Song kể cả nam tử áo bào trắng giống với thành chủ của Hoàng Giả Chi Thành chỉ mới đạt tới Kiếm thánh kia cũng tìm không ra. Giải thích duy nhất là tất cả đầu mối đều bị chặt đứt. Hắn chỉ có thể chờ đối phương tìm tới cửa mà thôi.

Loại cảm giác không khống chế được này, Lăng Vân rất không thích.

Có thể ngay cả hắn cũng chưa phát hiện, thứ hắn cần nắm giữ không chỉ là cuộc sống của mình, mà là hết thảy những thứ liên quan tới mình, liên quan tới người bên cạnh của mình!

Tìm không được người, Lăng Vân cũng không có ý định lãng phí thời gian trên chủ tinh.

Bất quá đang lúc hắn tính rời đi thì một tín hiệu lại bỗng nhiên hiện lên, ngay sau đó Lăng Vân lập tức lấy ra một tấm gương liên lạc, hướng về phía đất trống phóng ra một chùm sáng, chùm sáng nhanh chóng tạo thành hình ảnh của Hải Lâm điện hạ.

Nhìn thấy Lăng Vân, Hải Lâm cung kính hành lễ một cái. Trận chiến ba tháng trước hiển nhiên đã làm thay đổi cách nhìn của nàng. Biết rõ tính của Lăng Vân, nàng trực tiếp vào đề:

- Lăng Vân các hạ, Tử Lâm các hạ đã tới Thượng Huyền Kiếm Tông, hiện đang chờ đợi ngài ạ!