Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 228: Chiến hắc phong (2)




Đưa mắt nhìn Hắc Phong bị hỏa diễm bao phủ bên dưới, Vân Chính Thiên mặt không biến sắc. Hỏa Phượng Dực triển khai, từ từ đáp xuống mặt đất.

“Thật không hổ là đại đầu lĩnh.” Vân Chính Thiên vừa đáp xuống đất, thanh âm có chút tán dương nói.

Vân Chính Thiên một lời này, tự nhiên là ám chỉ Hắc Phong đang bị hỏa diễm vây khốn bên kia. Thế nhưng chưa tới năm giây sau, chỉ thấy bên trong đoàn hỏa diễm có tiếng cự trảo vỗ mạnh vào nhau. Nhất thời một cỗ xung lực bay ra đem hỏa diễm của Vân Chính Thiên triệt để dập tắt. Hắc Phong thân gấu khôi vĩ vẫn đứng đó đứng đó, gương mặt có nét xám tro.

Tuy rằng công kích của Vân Chính Thiên không làm hắn thụ thương đáng kể, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn mất sạch mặt mũi trước đám thuộc hạ rồi. Hắc Phong thường ngày đều tỏ vẻ lẫm liệt uy phong trước mặt chúng thuộc hạ, xem tình hình bây giờ, đối đầu với một tên tiểu tử thua kém hơn chục tuổi, chỉ miễn cưỡng đánh ngang sức.

“Đừng vội đắc ý.” Hắc Phong dường như thẹn quá hóa giận, thanh âm nhất thời cất cao thêm vài phần. Sau lưng hắn đệ ngũ hồn hoàn trực tiếp lóe lên. Đại Lực Kim Cang Hùng võ hồn đang phụ thể trên người Hắc Phong, thân gấu cấp tốc phóng lớn lên, nháy mắt đã vượt qua ba mươi mét chiều cao, khí tức cũng tăng lên tới trình độ tương đương kinh khủng.

Hùng trảo sắc nhọn giơ ra phía sau, tức thì tại vị trí phần đầu móng vuốt từ từ ngưng tụ một loại cực đoan lực lượng vòng xoáy. Mỗi một giây trôi qua, loại lực lượng này như có cơ chế tự động cắn nuốt thiên địa nguyên lực trong không khí, tiến hành tự tăng cường.

Đây chính là vạn năm hồn hoàn mang tới cường đại hồn kỹ, Vân Chính Thiên lập tức chỉnh đốn sắc mặt, ngưng thần quan sát.

Vạn năm hồn kỹ uy lực tuyệt nhiên không giống ngàn năm hồn kỹ, mà Hắc Phong lại có được Hồn Đế cấp bậc, chỉ sợ đệ ngũ hồn kỹ này uy lực đánh ra, cũng đủ làm Vân Chính Thiên hắn một trận lao đao.

Trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, Vân Chính Thiên năm vòng hồn hoàn sau lưng xoay tròn, tại thời điểm này đệ ngũ hồn hoàn cũng đồng thời sáng lên.

Đệ ngũ hồn hoàn của hắn là đến từ vạn năm Thôn Phệ Ma Chu sinh sống trong Thú Vực, đây vẫn là lần đầu tiên hắn vận dụng hồn kỹ này trong lúc giao đấu.

“Vậy để con gấu đen ngươi nếm thử uy lực hồn kỹ mới của ta.”

Đối mặt với Hồn Đế một kích toàn lực, Vân Chính Thiên không thể do dự một chút nào, đệ ngũ hồn hoàn vừa đạt được không lâu kia, hắn là muốn biến Hắc Phong trở thành tế phẩm a.

Ngay tại thời điểm đệ ngũ hồn hoàn của hắn sáng lên, Vân Chính Thiên gương mặt dường như tối sầm lại, tóc tai trở nên bồng bềnh như đang ở trầm mình trong một hồ nước mênh mông. Trường bào màu đen khẽ khinh động trong gió, một vệt hắc quang lóe lên, trên tay hắn lúc này là một thanh mới toanh trường kiếm.

Trường kiếm dâng hiến một màu đen kịt, nhìn sơ qua lại có phần giống với màu của Hắc Kiếm, nhưng lại mang tới một cảm giác thâm thúy, thần bí hơn rất nhiều.

Tại vị trí kết nối chuôi kiếm và thân kiếm là hình dạng một con nhện màu bạc, tám cái chân của nó mở ra ôm trọn lấy thân kiếm. Ngay giữa bụng con nhện này là một cái lỗ đen vòng xoáy, tại trung tâm vòng xoáy tỏa ra mạnh mẽ thôn phệ chi lực.

Đây chính là hình thái thứ năm của Thất Diện Kiếm võ hồn mà Vân Chính Thiên sở hữu, một loại hình thái nắm giữ thôn phệ chi lực mà chỉ có Ma Chu sinh sống ở Thú Vực tiếp xúc với Tà khí thường xuyên, vô tình xuất hiện loại lực lượng thần bí này.

Vân Chính Thiên nắm trên tay thanh kiếm này, thoáng chốc khí tức trên người hắn tựa như hoàn toàn biến mất, một chút áp lực cũng không có sinh ra. Cứ như hắn hiện tại chỉ là một người bình thường vậy.

Hắc Phong đang ngưng tụ công kích ở đối diện, nhìn thấy màn này nội tâm hơi nghi hoặc, bất quá hắn cũng không ngu tới mức nghĩ rằng Vân Chính Thiên buông tay chịu trói.

Đối mặt với tên tiểu tử này về sau, Hắc Phong rốt cuộc biết được hắn khó chơi tới chừng nào.

Không một chút trì hoãn, Hắc Phong liên tục tăng cường hấp thu thiên địa nguyên lực, không ngừng bồi dưỡng cho đệ ngũ hồn kỹ của mình. Hồn kỹ này của hắn, tên gọi là Kim Cang Cự Quang Trảo. Loại này hồn kỹ uy lực cực mạnh, chỉ có một điểm yếu duy nhất là cần thời gian tiến hành bổ sung lực lượng.

Nếu trong lúc bổ sung lực lượng mà đối phương tiến hành công kích, như vậy Kim Cang Cự Quang Trảo tuyệt không thể phát huy uy lực thật sự của mình. Bất quá Vân Chính Thiên lại thực sự không chủ động tấn công, vậy thì Hắc Phong lại càng tranh thủ thời gian mà gia tăng uy lực.

Ngay thời điểm Hắc Phong ánh mắt lóe lên, bàng bạc hồn lực như muốn xé rách không gian, ngưng tụ nơi bàn tay của hắn, trực tiếp một phát vỗ mạnh về hướng Vân Chính Thiên. Thời khắc này, hiển nhiên Kim Cang Cự Quang Trảo đã hoàn thành cực hạn áp súc, Hắc Phong không chần chờ mà nhân lúc đối phương khí tức biến mất mà tiến hành công kích.

VÙ!

Hùng trảo quơ ra, mãnh liệt luồng ánh sáng trắng bắn thẳng tới Vân Chính Thiên thân ảnh. Dưới áp lực một kích này, hai cặp chiến đấu ở bên kia không hẹn nhau mà cùng dừng lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào vị trí chuẩn bị va chạm bên kia.

“Tiểu tử, bằng hữu của ngươi đã sợ hãi đến mức không thể nào tránh né được nữa. Chỉ cần hắn trúng phải công kích này, ta nghĩ chiến cục ngày hôm nay cũng đã được định ra.”

Lão Bạch đắc ý nói.

Ở đầu bên kia, Đinh Lăng cũng mỉm cười ma mị giễu cợt:

“Bây giờ ngươi cuối đầu liếm chân của lão nương, may ra ta sẽ xin Hắc Phong tha cho ngươi đường sống a. Tất nhiên với tư cách là người hầu của ta, có được không con rồng mập.”

Lão Bạch cùng Đinh Lăng lời nói rõ ràng cho rằng Vân Chính Thiên không thể sống sót sau một kích này được. Thế nhưng A Nhân cùng A Long bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự tin tưởng tuyệt đối với lão đại của bọn hắn. Cả hai không nói không rằng, lại tiếp tục phát động công kích vào hai người kia.

Luồng quang trụ trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Vân Chính Thiên, chỉ thấy hắn thản nhiên mà đứng, tay cầm kiếm lại buông thỏng bên dưới, tựa như chấp nhận chịu chết tư thái vậy.

Hắc Phong lúc này trên miệng rốt cuộc nở một nụ cười mãn nguyện.

“Gọi một tiếng sư phụ, ta liền tha mạng cho.”

Đến giờ phút này, Hắc Phong tự nhiên không nghĩ có thể đem Vân Chính Thiên hoàn toàn thu phục được nữa, hắn lời này, chính là trách cứ Vân Chính Thiên là người không biết thức thời a. Nếu như mấy năm trước cuối đầu qui thuận Hắc Phong hắn, thì ngày hôm nay sẽ không tới một bước này.

Nghe Hắc Phong nói thế, Vân Chính Thiên thẳng thừng đáp trả:

“Rác rưởi.”

“Vậy thật đáng tiếc.” Hắc Phong thở dài nói.

Đối phương đã ngoan cố như vậy, Hắc Phong mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối nhưng vẫn quyết phải ra tay diệt trừ mối hậu họa nguy hiểm khôn lường này.

Mãnh liệt quang trụ theo ý niệm của Hắc Phong, trực tiếp chạm vào người Vân Chính Thiên.

VÙ!

Thế nhưng, vào thời khắc mọi thứ tưởng chừng như đã định, Vân Chính Thiên không nghi ngờ gì sẽ bị Kim Cang Cự Quang Trảo xé thành vạn mảnh nhỏ. Thì lúc này quang trụ vừa chạm vào thân thể của hắn, tựa như đi vào một cái lỗ vô hình, trực tiếp xuyên qua. Ngắn ngủi mười giây sau, hoàn toàn biến mất.

HƯU!

“Hửm?” Hắc Phong một mặt chưng hửng. Tình huống trước mắt đối với bản thân hắn hoặc đại đa số người ở đây đều chưa từng chứng kiến qua. Kim Cang Cự Quang Trảo đột nhiên mất đi hiệu quả.

Đáng lẽ Vân Chính Thiên trúng phải công kích này, phải tạo ra kịch liệt chấn động mới đúng. Thế nhưng hiện tại cứ như Hắc Phong vào phút cuối triệt để đem công kích của hắn tự động giải trừ đi.

Mặc kệ đám đông há mồm trợn mắt, Vân Chính Thiên bỗng nhiên đưa trường kiếm lên trước mặt nhìn ngắm, chỉ thấy tại vị trí lỗ đen vòng xoáy giữa bụng con nhện kia, lúc này đã có hơn một nữa thể tích vòng xoáy đã hóa thành màu vàng óng.

“Vạn năm hồn kỹ, chỉ được hơn một nữa thể tích.” Vân Chính Thiên gương mặt hơi thất vọng lắc lắc trường kiếm mấy cái, thở dài nói ra.

“Vân Chính Thiên, ngươi đã làm gì?” Hắc Phong bên kia tức giận quát lên.

Hắc Phong dĩ nhiên biết công kích của mình chính là bị Vân Chính Thiên dùng phương pháp ma quỉ nào đó làm cho biến mất. Thế nhưng hắn vừa nãy tiêu tốn rất nhiều tinh lực để áp súc hồn kỹ tới trình độ này, vô nhiên vô cớ bị biến mất, làm sao hắn không cả giận cho được.

Vân Chính Thiên ngẩng mặt lên nhìn Hắc Phong, mang theo vài phần năn nỉ nói:

“Ngươi lần nữa sử dụng hồn kỹ lúc nãy đánh ta đi, ta lại cho ngươi thời gian áp súc a. Hay là ngươi trực tiếp vận dụng đệ lục hồn kỹ cũng được.”

Tên này... Có phải bị điên rồi hay không?

Đám thuộc hạ bên dưới một trận nhao nhao cả lên. Tuy rằng bọn hắn không biết tại sao vào giây phút cuối Kim Cang Cự Quang Trảo của Hắc Phong trại chủ bị mất đi tác dụng. Thế nhưng Vân Chính Thiên nói lời này với Hắc Phong, không khác gì nói ngươi giết ta đi a.

Hắc Phong tự nhiên không hiểu ý đồ Vân Chính Thiên là cái gì, nhưng lúc này tâm tình của hắn chính là từ khi sinh ra tới giờ tức giận nhất một lần. Đại chiến đã lâu không những không thể đem đối phương đánh chết, hồn kỹ không biết vì sau mất đi tác dụng, lại được đối phương năn nỉ hắn tiếp tục công kích.

Mặt mũi Hắc Phong hôm nay, triệt để bị Vân Chính Thiên ngồi lên rồi.

“Nếu ngươi đã muốn, vậy thì bổn tọa thành toàn.”

Hắc Phong nghiến răng nghiến lợi nói, sau lưng hắn, đệ lục hồn hoàn liền sáng lên. Cường hoành khí tức trên người Hắc Phong một lần nữa bay ra, lần này so với lúc nãy áp súc đệ ngũ hồn kỹ, còn mạnh hơn một bậc.

Vân Chính Thiên vừa đón nhận khí tức này, trên mặt rốt cuộc thỏa mãn, bàn tay quay ra vỗ vỗ lỗ đem vòng xoáy kia, thầm nói:

“Ta chỉ là đang tò mò, lấp đầy bình thôn phệ này, sẽ mang cho ta cái gì hồn kỹ công kích.”

..............