Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 257: Tập hợp




“Vân huynh, cứ nói nghe thử.” Cổ Lãnh Phong nói.

Vân Chính Thiên trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Các ngươi ba đại môn phái năng lực hiệu triệu thế nào?”

Cổ Lãnh Phong quả quyết: “Không tệ, lấy chúng ta danh nghĩa ba đại môn phái, chí ít có thể cùng đại đa số tuyển thủ nói chuyện đấy.”

Vân Chính Thiên gật đầu: “Nếu là như vậy, thỉnh cầu ba đại môn phái các ngươi loan tin cho tất cả tuyển thủ đang có dự định xông vào Hạo Thiên Trì được biết. Ác linh âm mưu phục kích cả ngã đường, đem tuyển thủ chặn giết.”

Nguyệt Linh Nhi giật mình nhìn hắn: “Ngươi là muốn mọi người đừng manh động mà xông vào. Muốn chúng ta hội quân?”

“Chính xác là như vậy.” Vân Chính Thiên đáp.

Ác linh lấy trí tuệ thấp nhưng vẫn suy nghĩ đến việc đoàn kết lại với nhau, vậy thì cớ gì nhân loại hồn sư vẫn liên tục đánh lẻ đây. Tuy rằng số lượng tuyển thủ bước vào Hạo Thiên Điện càng đông, chất lượng truyền thừa mà mỗi tuyển thủ nhận được càng giảm. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian lo lắng nhiều như vậy.

Không có cách nào xông vào Hạo Thiên Điện, truyền thừa có ở đó cũng vô pháp tiếp nhận mà thôi.

Cổ Lãnh Phong ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói: “Cũng có lý. Nếu toàn bộ tuyển thủ tập hợp lại quả thực có tư cách đột phá mà xông vào. Ác linh đội quân kia chắc chắn không thể ngờ được việc này, chỉ cần lựa chọn nơi nào bọn chúng phục kích số lượng mỏng một chút, tỷ lệ thành công không thấp, rất đáng để thử.”

Vô Khuyết vỗ ngực nói: “Nếu ngươi đã quyết định, vậy thì để bọn ta đi triệu tập mọi người.”

Cổ Lãnh Phong nói: “Mọi người cùng làm đi. Chia ra các phương hướng, tìm kiếm nhiều tuyển thủ nhất có thể. Hai canh giờ nữa tập trung lại ở chỗ này. Không vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề.” Cả đám hô lên, sau đó chia thành từng cặp đi với nhau, tản ra bốn hướng.

Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa hội đi chung với nhau. Mã Thiên Hoa lo lắng nói:

“Ngươi thấy như vậy có ổn không?”

“Có gì không ổn?” Vân Chính Thiên hỏi ngược lại.

Mã Thiên Hoa hạ giọng nói: “Ngươi hẳn cũng biết Hạo Thiên Truyền Thừa càng ít người nhận thì nó càng tinh thuần. Nếu như tập trung đông đảo tuyển thủ như vậy xông vào, sợ rằng chúng ta nhận được truyền thừa cũng không được là bao.”

Vân Chính Thiên lại nhìn nàng, Mã Thiên Hoa tự nhiên bực bội nói: “Sao ta có cảm giác ngươi nhìn ta giống như thấy một tiểu hài nhi vừa lớn lên vậy.”

“Hắc, chính là như vậy a. Thiên Hoa của ta bắt đầu suy nghĩ xa rộng rồi đó.” Vân Chính Thiên ôn nhu nở nụ cười.

“Nói như vậy?” Mã Thiên Hoa trợn mắt.

“Suỵt.” Vân Chính Thiên một ngón tay giơ lên chạm vào làn môi của nàng, cười nói: “Hết thảy cứ giao cho ta đi. Ồ! Có tuyển thủ phía trước.”

Mải mê nói chuyện, phía trước thình lình xuất hiện một cái tiểu đội năm người. Mã Thiên Hoa cấp tốc chạy tới, cười nói:

“Chào mọi người. Ta là Mã Thiên Hoa, là Truyền Linh Tháp đệ tử. Chuyện là vầy... “

Mã Thiên Hoa đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại một lượt, sắc mặt tiểu đội năm người này từ đầu luôn tái nhợt, cho đến khi nghe hết câu chuyện đã chính thức biến thành xám tro. Mã Thiên Hoa thấy vậy, bồi thêm một câu:

“Đi theo chúng ta, đảm bảo có thể xông vào Hạo Thiên Trì.”

“Đi theo hắn hả?” đột nhiên một thành viên trong tiểu đội năm người, run run ngón tay chỉ về phía Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên cũng là hơn ngẩn ra, sau đó mới giật mình phát hiện. Thì ra tiểu đội năm người này chính là những kẻ có gan chặn đường hắn để cướp ác linh châu lúc trước. Đi một vòng lại gặp nhau a.

Mã Thiên Hoa kinh ngạc quay lại hỏi: “Ngươi quen biết bọn họ?”

Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói: “Cũng gọi là quen biết, lúc trước có giao thủ với nhau một chút a.”

Mã Thiên Hoa lại xoay nhìn năm người tiểu đội bên kia, chỉ thấy gương mặt họ không khác gì đang nhìn thấy quỷ, nữa ngày không hé nữa câu. Vân Chính Thiên để lại trong lòng bọn hắn sâu sắc nhận thức, hắn cũng là người mà bọn họ không muốn gặp lại nhất. Thật là oan gia ngõ hẹp a.

Thấy vậy, Mã Thiên Hoa bỗng bật cười nói:

“Vậy thì ngươi lên tiếng một câu đi còn hay hơn ta nói nãy giờ a.”

“Được rồi.” Vân Chính Thiên bước lên, không đầu không đuôi nói ra: “Năm người các ngươi, đi theo ta.”

“Vâng, thiếu hiệp.” Bọn hắn gần như ngay lập tức đồng thanh đáp, sau đó răm rắp đi theo.

Mã Thiên Hoa ở bên cạnh nham hiểm nói: “Xem ra một ngày mà ngươi ăn hiếp không ít tuyển thủ.”

“Ta làm gì có, là tự bọn hắn tìm khổ.” Vân Chính Thiên cười khổ.

Vân Chính Thiên không kiểm soát âm lượng, năm người ở phía sau tự nhiên nghe thấy, sắc mặt càng trắng bệch ra. Bất quá đó chỉ là một phần, căn bản bọn họ nghe Mã Thiên Hoa tường thuật lại sự việc, công thêm tình trạng thiếu thốn ác linh ở nội vi khu vực càng làm bọn họ tin tưởng chuyện này là thật.

Nếu như có một tia nhỏ nhỏ bọn họ có thể theo sau lưng Vân Chính Thiên tiến vào được Hạo Thiên Điện, cho dù bắt bọn họ bò dưới đất, chắc cũng làm a. Như vậy mới biết Hạo Thiên Truyền Thừa mang đến bao nhiêu lực hấp dẫn.

Hai canh giờ sau, cả đám trở lại nơi cũ.

Năng xuất làm việc của ba đại môn phái kia so với Vân Chính Thiên tốt hơn rất nhiều. Chỗ rừng rậm này nhanh chóng chật chội hẳn lên. Hiện tại tập trung ở nơi này không dưới năm mươi tuyển thủ.

“Lão đại.” Hùng hồn thanh âm vang lên, Vân Chính Thiên trong lòng đại hỷ.

Chủ nhân thanh âm này, ngoài Can Hữu Long ra còn người nào khác được. Cùng với Can Hữu Long đi ra khỏi đám đông còn có Lương Thế Nhân, Mộng Hồng Nhan, Mộng Cảnh Chân, Trương Hỏa, Trương Hàn tất cả mọi người.

“Làm sao các ngươi lại ở cùng với nhau.” Vân Chính Thiên kinh ngạc hỏi. Hắn vốn nghĩ rằng sau khi tiến vào Hạo Thiên Trì, mỗi người đều bị phân tán khắp nơi mới đúng.

Lương Thế Nhân nói: “Bọn ta cũng vừa gặp lại ở chỗ này thôi. Lão đại, chuyện mà đám bọn hắn nói về ác linh đội quân, là chính xác chứ?”

Vân Chính Thiên gật đầu: “Là sự thật. Ta tự mình kiểm tra qua. Đám ác linh này thiết lập không dưới năm mươi cứ điểm bao vây Hạo Thiên Điện ở trong. Mỗi cứ điểm đều có ít nhất hai con kỵ sĩ không đầu ác linh cùng hơn hai mươi con chiến sĩ ác linh. Nhưng theo ta đoán thì lực lượng thực sự phía sau của bọn chúng sẽ không mỏng như vậy đâu.”

Nghe tới đây, Trương Hàn nhíu mày hỏi: “Ý của ngươi là. Chiến dịch lần này, chúng ta không tham gia?”

Vân Chính Thiên đột nhiên xua tay, nói: “Không, chúng ta đương nhiên phải tham gia, không những thế còn phải gia nhập tiểu đội tiên phong mới được.”

......

Hạch tâm Hạo Thiên Trì.

Chỗ này tràn ngập bóng dáng ác linh, số lượng cực kỳ đông đảo. Đếm sơ qua phải thấy hơn mười con kỵ sĩ không đầu cùng cả trăm con chiến sĩ ác linh đang tụ tập. Cứ một con kỵ sĩ không đầu ác linh sẽ có mười con chiến sĩ ác linh làm thuộc hạ. Vào lúc này bọn chúng hàng lối chỉnh tề, vũ trang đầy đủ.

Đột nhiên tất cả ác linh ánh mắt đều rơi vào một khoảng không trống trải. Không tới mười giây sau, từ trong rừng bước ra một đạo nhân ảnh.

Người này chính là tuyển thủ có thực lực mạnh nhất Hạo Thiên Trì lần này, Ngạo Thiên Long.

Ngạo Thiên Long theo sau một con kỵ sĩ không đầu ác linh, chậm rãi bước tới trước doanh trại này.

Ngạo Thiên Long đưa mắt nhìn một lượt ác linh số lượng đông đảo, trong lòng không khỏi than nhẹ. Ngay cả thực lực của hắn bây giờ, còn không đủ để xông vào Hạo Thiên Trì một mình.

“Đem thân phận của ta báo cáo cho thủ lĩnh của ngươi. Ta muốn gặp hắn.”

Ngạo Thiên Long trầm giọng hướng kỵ sĩ không đầu ác linh nói.

Chỉ thấy con kỵ sĩ này phi nước kiệu thẳng vào trong doanh trại mất hút. Ngạo Thiên Long vẫn đứng y nguyên chỗ đó không có bước vào, khoanh tay nhắm mắt chờ đợi.

Đám ác linh đội quân ở bên trong nhìn hắn vô cùng căm hận, chỉ muốn xông ra đem Ngạo Thiên Long xé thành trăm mảnh thôi. Nếu không phải con kỵ sĩ không đầu kia đưa tới thông tin đừng tấn công hắn, chỉ sợ bây giờ Ngạo Thiên Long muốn thoát đi cũng vô cùng khó khăn.

“Hửm, tới rồi sao?”

Ngạo Thiên Long buông hai tay xuống, âm trầm mở mắt ra. Bởi vì không khí xung quanh đột nhiên trầm trọng hẳn lên, Ngạo Thiên Long không thể không cẩn thận lại.

Một cỗ áp lực vô hình từ từ đè xuống, Ngạo Thiên Long hai mắt chợt lóe, tức thì một cỗ màu xám khí lưu từ trong mắt hắn bắn ra, đem cỗ áp lực vô hình này chống lại.

“Có chút bổn sự.”

Trầm thấp thanh âm từ trời cao vọng xuống, dưới một câu đơn giản này, không gian tựa như muốn sụp đổ. Một màu càng u ám hơn bao phủ lấy khu vực này.

Ngay sau đó, một con gấu cao hơn ba mươi mét từ bên trong doanh trại đi ra. Con gấu này thể trạng to lớn, cánh tay lực lưỡng, đôi mắt màu trắng vô hồn. Toàn thân của nó là một bộ lông màu xám mượt, phủ dài khắp cơ thể.

Con gấu này là chủ nhân của thanh âm lúc nãy, là kẻ mang tới áp lực cùng cực khiến Ngạo Thiên Long kiêng kỵ và cũng là thủ lĩnh của ác linh đội quân này.

Ngạo Thiên Long lúc nãy còn vô cùng bình tĩnh, bất quá nhìn thấy đầu gấu này về sau, trong tâm khảm của hắn bắt đầu dâng lên mỗi sự lo lắng khó tả. Bởi vì đầu gấu này, thực lực so với kỵ sĩ không đầu ác linh siêu việt quá xa.

“Phong Hào đấu la? Không! Phải hơn nữa. Nó hẳn đã tương đương với Siêu Cấp đấu la cấp bậc.” Ngạo Thiên Long nội tâm chấn động, hắn vạn lần không thể ngờ, thủ lĩnh ác linh lại là một sinh vật khủng bố đến như vậy.

Lấy bản thân tu vi đã gần bước vào cảnh giới bán Hồn Thánh, nhưng so với con gấu này chỉ như con sâu cái kén, tùy tiện một ngón tay cũng đem hắn đánh thành tro bụi.

“Nói! Ngươi là ai, tại sao có năng lực này?”

Đầu gấu ác linh lại cất tiếng hỏi.

Mỗi một câu nó xuất ra tựa như có ngàn mũi tên bắn tới, nếu không phải do thần trí Ngạo Thiên Long mạnh mẽ, có lẽ đã trực tiếp ngất xỉu rồi.

“Vãn bối Ngạo Thiên Long, bái kiến Nhị Bạch tiền bối.”

Đầu gấu ác linh kia vừa nghe hai chữ ‘Nhị Bạch’ nhất thời rống lên giận dữ, trên người tỏa ra nồng nặc tà khí, một trảo hướng Ngạo Thiên Long thân ảnh nhỏ bé bên dưới mà oanh tạc.

Ầm!

Ngạo Thiên Long cả kinh vội vàng lắc người tránh né, bất quá hắn tốc độ làm sao có thể so với đầu gấu ác linh thực lực tương đương Siêu Cấp đấu la được. Một trảo trực tiếp vỗ bay, Ngạo Thiên Long thân hình oanh nện trên mặt đất, phun ra một trận máu tươi.

“Nhị Bạch tiền bối, hãy khoan đã.” Ngạo Thiên Long lập tức kinh hãi hô lên.

Đầu gấu ác linh bên kia rít từng hơi lạnh, trầm giọng nói: “Ta không phải Nhị Bạch, cũng không phải thống lĩnh vong linh của tên đó. Hắn bỏ rơi ta đã hai vạn năm, một mình phi thăng đến thế giới khác. Hai vạn năm tịch mịch chỗ này, ta đã sớm quên ta là Nhị Bạch. Bây giờ ta là Ác Hùng Vương, là chúa tể cõi ác linh vị diện này.”

..............